Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Cưới Lại Anh Ở Thôn Đông Và Cùng Nhau Làm Giàu - Chương 90: ---

Cập nhật lúc: 2025-10-19 10:25:20
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vợ , thơm thật, hì hì.

 

Những chuyện Thẩm Hành sớm xem nhẹ, trong mắt quả phụ Chu và Thẩm Huy chẳng khác gì dân làng Thập Lý Thôn.

 

Bạch Giao Giao ôm lòng dỗ dành, Thẩm Hành vui sướng khôn xiết.

 

Mèo Dịch Truyện

Mẹ kiếp, cái hình nhỏ nhắn mềm mại của Bạch Giao Giao, khó nhọc vòng tay ôm chặt lấy , bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ lưng từng nhịp từng nhịp, quyến rũ c.h.ế.t .

 

Hơn nữa, đây Bạch Giao Giao cho Thẩm Hành ôm cô chặt như , hôm nay ngoan ngoãn khóa chặt, Thẩm Hành hưởng thụ còn kịp, tâm trạng mà đau buồn chứ.

 

“Giao Giao, Hành ca chỉ còn em thôi.”

 

Thẩm Hành hít hà mùi hương ấm áp Bạch Giao Giao, mặt cọ cọ n.g.ự.c cô.

 

Bạch Giao Giao những suy nghĩ nhỏ nhặt của Thẩm Hành, lời càng thêm xót xa, ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u Thẩm Hành hơn một chút, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thái dương .

 

Thẩm Hành sướng đến phát điên, cả đêm cứ thế mà bán thảm, Bạch Giao Giao nước mắt lưng tròng chiều theo chuyện.

 

Thẩm Hành trần nhà, tâm trạng khá , hình tượng hảo hán gì chứ, dỗ vợ tay mới là thật!

 

“Giao Giao, hôm nay em , nếu bọn họ còn dám đến phiền em, em cứ tay đừng nể nang gì hết, chuyện gì lo.”

 

Thẩm Hành xoa xoa Bạch Giao Giao đang mềm nhũn trong lòng khi giày vò, dặn dò.

 

“Ưm…” Bạch Giao Giao buồn ngủ vô cùng, rõ Thẩm Hành đang gì, chỉ ừ hữ một tiếng chìm giấc ngủ sâu.

 

Đôi mắt quen với bóng tối của Thẩm Hành gương mặt ngủ say tĩnh lặng của Bạch Giao Giao, khỏi nở nụ .

 

ở bên, những khổ cực đây trải qua chẳng là gì cả.

 

Nếu chỉ để gặp cô, Thẩm Hành nguyện chịu thêm gấp trăm nghìn khổ cực.

 

Bạch Giao Giao phát hiện những suy nghĩ nhỏ của Thẩm Hành, sáng hôm cô tỉnh dậy, đau nhức và mệt mỏi hơn bình thường, nhưng cô còn như mà oán trách trong lòng, ngược còn nghĩ hôm qua Thẩm Hành khơi vết thương chắc hẳn khó chịu, đối xử với Thẩm Hành gấp bội mới .

 

Bạch Giao Giao thức dậy mặt trời lên cao. Cô hẹn Bạch Thế Thanh buổi trưa khi tan ca thì đến sớm, dạy cô muối dưa cải.

 

Bạch Giao Giao và Thẩm Hành hai ăn rau củ là mua đủ loại ở cung tiêu xã trộn lẫn . Lần đại đội phát năm cây bắp cải to bằng đầu , hai họ trong thời gian ngắn thể ăn hết, trời nóng thế sẽ nhanh hỏng, Bạch Giao Giao liền muối thành dưa cải, để dành ăn dần .

 

Bạch Thế Thanh đến buổi trưa, nhưng lưng còn một cái đuôi nhỏ.

 

Cái đuôi nhỏ Lý Thụ Tiên bếp, chỉ đợi bên ngoài sân, tiện tay dùng cái cuốc nhỏ xới đất cho luống rau trong sân.

 

Bạch Giao Giao ngăn , nhưng Bạch Thế Thanh kéo: “Anh như đấy, cái sân nhà , xới mấy bận .”

 

Bạch Giao Giao mắt cong cong, hỏi: “Chị với Thụ Tiên định ?”

 

Bạch Thế Thanh ngượng ngùng : “Ừm, cha với nhà chuyện xong xuôi , gặt lúa mì xong sẽ đến nhà đón dâu.”

 

Đại sự định, Bạch Giao Giao thở phào nhẹ nhõm.

 

“Anh Thụ Tiên thật chăm chỉ, chắc chắn là một đàn ông giỏi giang lo toan cuộc sống.” Bạch Giao Giao nheo mắt , trêu chọc Bạch Thế Thanh.

 

“Em nhỏ thôi!”

 

Hai chị em thì thầm trong bếp, Lý Thụ Tiên thỉnh thoảng thấy tên , nhưng rõ bên trong gì, trong lòng tò mò vô cùng.

 

Anh sợ Bạch Thế Thanh còn đủ thích , cũng sợ gia đình cô ý kiến gì về , tai cứ vểnh lên cao nhưng vẫn rõ.

 

“Ê! Anh là ai ?”

 

Thẩm Hành về đến nhà, thấy một đàn ông đang việc trong sân nhà , lập tức nổi giận.

 

Lý Thụ Tiên giật : “À, cùng Thế Thanh đến.”

 

Anh Thẩm Hành vẫn còn rụt rè, Lý Thụ Tiên thể hiểu nổi, một cô gái nhỏ như Bạch Giao Giao thể sống cùng một như Thẩm Hành.

 

Nhìn thấy chính mặt Lý Thụ Tiên, giọng Thẩm Hành mới nhẹ hơn một chút: “Ồ, để đó , việc tự sắp xếp .”

 

Để đàn ông khác việc cho nhà , đáng giá ?

 

“Vâng.”

 

Lý Thụ Tiên đặt cái cuốc nhỏ xuống, chiếc cối đá trong sân, bồn chồn xoa đùi: “ về nhà ăn cơm trưa đây.”

 

Thẩm Hành cũng giữ .

 

Khi Lý Thụ Tiên , bĩu môi Bạch Thế Thanh đang trong bếp, Bạch Thế Thanh hì hì.

 

Bạch Giao Giao lập tức : "Chị hai, em xong hết ."

 

"Em đuổi chị ?" Bạch Thế Thanh trêu chọc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-cuoi-lai-anh-o-thon-dong-va-cung-nhau-lam-giau/chuong-90.html.]

"Không chị, chị xem Thụ Tiên một đáng thương bao, đến là để cùng chị đó."

 

Bạch Giao Giao ôm lấy cánh tay Bạch Thế Thanh, đưa cô khỏi cửa.

 

Bạch Thế Thanh : "Biết , chị cũng nên về nhà đây, kẻo cả chị dâu tìm. Nhà em cũng mau chuẩn bữa trưa nhé, chị về đây."

 

Nói , cô nhanh chóng chạy vài bước đuổi kịp Lý Thụ Tiên.

 

"Thụ Tiên!"

 

Lý Thụ Tiên đầu : "Vô lương tâm, cô còn đến tìm ."

 

"Sao thế, chê lạnh nhạt với ? Ngay từ đầu với là trưa nay giúp em gái muối dưa chua mà?"

 

Bạch Thế Thanh bên cạnh Lý Thụ Tiên, nghiêng đầu .

 

"Anh bao ngày chuyện tử tế với . Yêu đương là yêu đương thế ?"

 

"Hả?"

 

Bạch Thế Thanh cũng yêu đương thì yêu đương thế nào, cô chỉ thấy hiện tại .

 

Khi cô và Chu Thịnh Bình hẹn hò, hai mạnh ai nấy sống, chẳng mấy khi tiếp xúc, cô chỉ cần khi Chu Thịnh Bình gửi thư cho cô thì hồi âm một lá, một niềm mong chờ, chờ Chu Thịnh Bình xuất ngũ kết hôn, cứ đơn giản như thôi.

 

Yêu đương thì yêu đương thế nào?

 

Bạch Thế Thanh chút kinh nghiệm, nhưng nhiều.

 

"Cô đây!"

 

Lý Thụ Tiên kéo Bạch Thế Thanh rẽ một lối, lên gò núi phía nhà Bạch Giao Giao. Bạch Thế Thanh tròn mắt ngạc nhiên, nhưng vẫn theo .

 

"Anh gì thế?"

 

"Lại đây cô sẽ ."

 

Lý Thụ Tiên dẫn Bạch Thế Thanh sâu trong rừng. Bạch Thế Thanh đây dám tùy tiện đây, trong núi gì nhiều, nhưng rắn thì đúng là một bước là thể gặp một con, màu nâu đất lặng lẽ bên cạnh bạn, ai mà rợn tóc gáy.

 

Lý Thụ Tiên thuần thục trong rừng. Ngọn núi phía nhà Bạch Giao Giao là ngọn nhỏ nhất trong ba ngọn núi của Thập Lý Thôn, từ nhỏ Lý Thụ Tiên mò mẫm khắp nơi .

 

"Cô đợi một chút."

 

Lý Thụ Tiên cởi áo khoác , Bạch Thế Thanh giật kêu lên: "Lý Thụ Tiên, định giở trò đồi bại !?"

 

"Ai da , cô cầm giúp một lát."

 

Lý Thụ Tiên đưa áo khoác cho Bạch Thế Thanh, thoắt cái leo lên cái cây cổ thụ bên cạnh.

 

Lần khi trèo cây xuống, áo móc cành cây rách một lỗ to, suýt nữa đ.á.n.h c.h.ế.t.

 

Sau leo cây, nhất định sẽ cởi áo, đó đều là kinh nghiệm.

 

Trên cây Lý Thụ Tiên đang leo một tổ chim nhỏ, trèo lên , , bên trong bốn quả trứng chim tròn xoe, cho túi quần tụt xuống cây.

 

Anh nâng niu chúng như thể khoe bảo vật mặt Bạch Thế Thanh: "Cô xem, thế nào."

 

Trứng chim nhỏ xíu, bốn quả trứng chim chỉ vặn đầy một lòng bàn tay của một đàn ông trưởng thành như Lý Thụ Tiên.

 

đây là một món ăn ngon, vì ai nỡ ăn trứng gà, nếu thể trứng chim để thơm miệng thì cũng .

 

"Cho ư?"

 

"Thế còn cho ai!" Lý Thụ Tiên đưa trứng chim tay Bạch Thế Thanh, rút áo khoác của , nhưng cũng mặc .

 

Bạch Thế Thanh vội vàng ôm lấy: "Anh còn định gì nữa?"

 

"Đi tìm cho cô thêm hai tổ nữa."

 

"Thôi mà, chúng mau về , sợ giẫm rắn!"

 

"Cô sợ rắn ?"

 

"Ừm!"

 

"Vậy thì cô nắm chặt lấy , rắn thì trốn lưng ."

 

Lý Thụ Tiên đưa tay về phía Bạch Thế Thanh, Bạch Thế Thanh chằm chằm bàn tay to lớn của , khỏi đỏ mặt. Lý Thụ Tiên thích như , bàn tay cứ đặt ở lưng chừng, động đậy, chờ Bạch Thế Thanh nắm lấy.

 

"Không nắm, bảo vệ trứng chim." Bạch Thế Thanh dùng hai tay che bốn quả trứng chim, ôm chặt ngực, quý giá vô cùng.

 

Lý Thụ Tiên: "..."

 

 

Loading...