Ruồi Mất Đầu
Thẩm Hành và Vương Phúc Thuận chuẩn xong xuôi để Chu Châu. Khi đang đợi tàu ở ga, họ bất ngờ thấy Đan Quan Văn cũng ở đó, còn chạy lăng xăng như một con ruồi mất đầu.
“Này, Đan Quan Văn! Cậu gì ở đây thế?”
Nghe thấy Thẩm Hành gọi , Đan Quan Văn ngạc nhiên: “Sao ở đây?”
“ công chuyện với bạn, chứ để tìm . Cậu đang loay hoay cái gì thế?” Thẩm Hành liếc Đan Quan Văn, thấy mồ hôi nhễ nhại, hai chân lảo đảo, khuôn mặt vốn trông thiếu dinh dưỡng giờ càng tệ hơn.
“Thẩm Hành, thể cho mượn hai tệ ? mua vé tàu thiếu hai tệ!”
Đan Quan Văn hỏi nhiều ở ga, rút thẻ sinh viên cho họ xem, còn giấy nợ hai tệ, nhưng ai thèm để ý.
Khi thấy Thẩm Hành, ngoài sự ngạc nhiên, chợt nhận Thẩm Hành rõ từ đầu đến chân, hẳn là sẽ sẵn lòng cho mượn tiền.
“Mượn tiền thì thành vấn đề, định về nhà ? Về gì?”
Bây giờ mới kết thúc kỳ nghỉ hè và bắt đầu năm học, Đan Quan Văn về lúc chắc chắn là gia đình việc gấp.
Đan Quan Văn mượn tiền Thẩm Hành, đương nhiên rõ lý do: “Mẹ đang việc thì máy kéo của làng cán qua,” , lẽ vì thấy quen, bỗng nhiên mũi cay cay: “Họ tình hình bây giờ , thể, thể…”
Nhà Đan Quan Văn cách Yến Thành khá xa, tiền vé tàu hề rẻ, mà là trầm tính, ở trường cũng chẳng mấy bạn, mười tệ tiền, ở trường góp mãi cũng đủ.
Thẩm Hành rút ví , gom hết tiền mặt đưa cho Đan Quan Văn.
“Không cần, cần nhiều thế !”
Đan Quan Văn vội vàng xua tay, trong tay Thẩm Hành còn mấy tờ tiền lớn, trông chừng sáu bảy mươi tệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-cuoi-lai-anh-o-thon-dong-va-cung-nhau-lam-giau/chuong-415.html.]
“Cậu cứ cầm lấy , về xe thì dễ thôi, trong bệnh viện còn nhiều chỗ cần dùng tiền lắm. Cậu cứ cầm tiền , nhỡ hy vọng, đừng để lỡ vì thiếu tiền.”
Nói , Thẩm Hành lấy bút và giấy trong túi , điện thoại nhà cho Đan Quan Văn: “Nếu cần tiền, cứ gọi điện về nhà , nhưng gọi bảy giờ tối nhé, ban ngày nhà ai.”
Đan Quan Văn , mắt và mũi đều đỏ hoe, định quỳ xuống mặt Thẩm Hành.
Thẩm Hành giữ : “Được , vốn trông lôi thôi , đừng mấy chuyện thừa thãi . Cậu mau mua vé , tiền giữ kỹ trong , đường cảnh giác một chút, đừng để trộm mất tàu đấy.”
Thẩm Hành thấy Đan Quan Văn ngoài chuyên môn thì chẳng linh hoạt chút nào, nên dặn dò thêm vài câu.
“Cảm ơn Thẩm Hành, tiền nhất định sẽ trả cho đầy đủ, khi về sẽ giấy nợ cho !”
Đan Quan Văn rối rít cảm ơn chạy xếp hàng, bây giờ vé tàu cũng khan hiếm, đừng để khó khăn lắm mới góp đủ tiền vé mà mua .
“Anh Hành, là ai thế? Sao giúp nhiều ?”
Sau khi Đan Quan Văn , Vương Phúc Thuận hỏi.
“Người ? Là trụ cột phòng kỹ thuật tương lai của đó.” Đan Quan Văn còn một năm nữa mới nghiệp, ai sẽ là chiến thắng cuối cùng thì Thẩm Hành vẫn tự tin.
“Trụ cột phòng kỹ thuật gì chứ, cái dáng vẻ của , nên trò trống gì ?”
Không trách Vương Phúc Thuận đ.á.n.h giá thấp khác, thật sự là Đan Quan Văn rõ ràng cao hơn một mét bảy, nhưng còng lưng, chỉnh cái kính, đúng như Thẩm Hành , một vẻ lôi thôi, còn chẳng bằng mấy gã mọt sách bình thường.
Mèo Dịch Truyện
“Cậu cái gì chứ, Kiều Kiều thiên tài đều như cả, đầu óc linh hoạt là , quản cái hình tượng của gì.”
“Phải , chị dâu gì cũng đúng.”