“Cậu thì còn thể ép ? Nhanh lên, với , hôm nay tìm chuyện khác, đừng lề mề nữa, còn tiết học đó.”
Thẩm Hành bước tới, một tay túm lấy Đan Quan Văn, Đan Quan Văn suýt nữa thì hai chân rời khỏi mặt đất, bất giác lếch thếch theo Thẩm Hành.
Đan Quan Văn kêu lên: “Này, , gì! Anh nãy còn sẽ ép mà!”
“Cái gọi là ép buộc. Đừng lảm nhảm nữa, mau với !”
Thẩm Hành khỏe, Đan Quan Văn căn bản thể từ chối.
Mấy sinh viên trong phòng thí nghiệm thấy , hét lên với Thẩm Hành: “Này, đưa Đan sư ? Mau thả .”
“Liên quan gì đến tụi bây, cút!” Thẩm Hành giơ nắm đ.ấ.m , những đó lập tức im re.
“Anh là thổ phỉ ? Anh là phát xít ? Thả ! Thả !”
Đan Quan Văn vặn vẹo vài cái, nhưng căn bản tài nào thoát .
Thẩm Hành kéo lê Đan Quan Văn, đến cửa một tiệm kính mắt.
Hai ở cửa, Đan Quan Văn biển hiệu tiệm kính mắt, đẩy đẩy gọng kính của .
“Anh đưa đến đây gì?” Đan Quan Văn xong định bỏ , gì tiền mua kính mới, cũng nhận ân huệ như thế từ Thẩm Hành.
“Vào !” Thẩm Hành túm lấy cổ áo của Đan Quan Văn, xách cửa.
Tiệm kính mắt là do tư nhân mới mở, bên trong nhiều đồ lắm. ông chủ thấy là lập tức tươi đón tiếp, thấy hành động buồn của hai cũng đổi sắc mặt, bỏ qua sự lúng túng của Đan Quan Văn, trực tiếp hỏi Thẩm Hành: “Quý khách, ai mua kính ạ?”
Thẩm Hành : “Ông nhảm gì thế, cho cái thằng cận một cặp kính mới!”
“ cần! Thẩm Hành, mấy đồng tiền bẩn, nhưng Đan Quan Văn cần sự bố thí của ! nghiệp cũng sẽ việc cho !”
Đơn Quan Văn thoát khỏi sự kiềm chế của Thẩm Hành trong một cái xoay , nới lỏng cơ bắp , lùi nửa bước tránh xa Thẩm Hành.
Chủ tiệm kính Thẩm Hành " hai đồng tiền thối", nụ mặt ông càng tươi rói hơn.
“Này trai trẻ, cặp kính của dùng nữa , mờ thế , đeo chỉ tổ càng ngày càng rõ. Cậu cứ chần chừ mãi, đổi kính khác cũng muộn. thấy vì cho , nhất là lời bạn , nhanh chóng một chiếc kính mới , nếu hối hận cũng muộn .”
Người mở cửa ăn, tự nhiên một cái miệng khéo léo.
“Nghe thấy , cứ đeo cặp kính rách nát , sớm muộn gì cũng mù thôi. Cậu còn một năm nữa mới nghiệp ? Có khi nghiệp mù .”
Thẩm Hành chống nạnh, Đơn Quan Văn.
Chủ tiệm kính: “ ý đó…”
“Cậu nhanh lên , xem thử cái nào hợp với , cho một cái.”
Thẩm Hành ngắt lời chủ tiệm kính, ăn đến tận nơi, chủ tiệm kính nào lý do gì để từ chối.
Đơn Quan Văn thấy sắp hai kẻ xướng họa ép buộc, đầu tiên ngẩn , đó định , nhưng Thẩm Hành kéo .
“Đơn Quan Văn, đừng điều, mua cho một cặp kính mới cũng để hối lộ . Sau việc với , cặp kính cũng tặng cho .”
Thẩm Hành choàng tay qua cổ Đơn Quan Văn, trông như hai em thiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-cuoi-lai-anh-o-thon-dong-va-cung-nhau-lam-giau/chuong-413-tiem-kinh-mat.html.]
“Không công nhận lộc! Đơn Quan Văn thà mù cũng cần đồ của .”
Đơn Quan Văn gỡ cánh tay Thẩm Hành đang choàng , nhưng cũng đẩy nổi, đè đến thở , cảm giác bàn chân nặng trĩu.
“Cậu trai trẻ, đến thử cái , đây.”
Ông chủ bên vẫy tay.
Thẩm Hành khoác vai Đơn Quan Văn qua: “Đừng lề mề như con gái thế chứ.”
Đơn Quan Văn Thẩm Hành , chút tiến thoái lưỡng nan, nhưng ông chủ vẫn giơ kính đợi, vẫn đưa tay nhận lấy.
“ chỉ thử thôi!”
Đơn Quan Văn cởi bỏ cặp kính cũ của , đeo cái kính ông chủ đưa, thế giới lập tức trở nên trong trẻo rõ ràng, màu sắc cũng tươi sáng hơn. Anh đầu , đầu tiên phát hiện lông mày Thẩm Hành một nốt ruồi nhỏ.
Cái tầm rõ ràng , Đơn Quan Văn lâu thấy. Anh thị lực kém là do gia truyền, nhưng vì hồi nhỏ học thêm vài năm, nhà liền là vì học mà hỏng mắt.
Có cặp kính hiện tại, Đơn Quan Văn mãn nguyện , còn chê bai gì rõ rõ nữa. Dần dần quên mất rằng từng thấy một thế giới rõ ràng đến thế.
Đơn Quan Văn kìm Thẩm Hành ông chủ, đó quét mắt khắp tiệm kính một lượt.
Anh chút nỡ, nhưng vẫn đưa tay định tháo kính , Thẩm Hành giữ tay : “Cái hợp ? Nếu hợp thì bảo ông chủ lấy cho cái khác.”
Ông chủ cũng hùa theo: “ đúng , cửa hàng chúng hàng đầy đủ đó, quý khách. Này, ông chủ đẩy gương sang, “ xem gọng kính thích , thích cũng thể đổi.”
Đơn Quan Văn thấy trong gương, thể rõ từng lỗ chân lông. Anh nuốt nước bọt, thật, cứ thế mang cặp kính .
, ngại.
Anh thực sự đến "xưởng nhỏ" của Thẩm Hành, hơn nữa, hai năm những chuyện như của Thẩm Hành đều gọi là đầu cơ trục lợi, xa hơn nữa thì đó là nhà tư bản xa. Anh việc bán mạng cho loại , thể đại học là nhờ sự giúp đỡ của đất nước, nghiệp nhất định cống hiến cho tổ quốc, sẽ thiển cận như thế.
Mèo Dịch Truyện
Không công nhận lộc, Đơn Quan Văn định tháo kính , Thẩm Hành :
“Nếu hợp thì cứ đeo . Nói thật, cặp kính đối với cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, cứ coi như chiêu đãi nhân tài tương lai cho đất nước . là thích đùn đẩy, chần chừ, cứ nhận cặp kính , tìm nữa là .”
Thẩm Hành đến nước , Đơn Quan Văn dù bây giờ rõ mồn một, khi vẫn theo thói quen đẩy đẩy kính: “Thế , cặp kính coi như cho mượn, khi nghiệp, khoản tiền đầu tiên kiếm sẽ dùng để trả cho .”
Thẩm Hành bực bội vẫy tay: “Thôi , cứ thế , mau .”
Đơn Quan Văn do dự một chút, vẫn đưa tay lấy cặp kính cũ của . Dù nó cũng cùng mười năm , lão bằng hữu thể vứt bỏ .
Sau khi Đơn Quan Văn , Thẩm Hành từ trong túi lấy một chiếc tiền kẹp.
“Cặp kính đó bao nhiêu tiền ông chủ?”
“Một trăm tệ.” Đến lúc thu tiền, ông chủ càng vui vẻ hơn.
44_“Một trăm tệ? Sao ông cướp luôn ?” Thẩm Hành “cạch” một cái đóng ví , sợ ông chủ thật sự vươn tay cướp.
“Cặp kính , là mài từ pha lê thượng hạng…”
“Thôi thôi thôi thôi thôi… Tám mươi tệ, nhiều hơn thì . Nếu thì ông xem xem bán một trăm tệ .”