Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Cưới Lại Anh Ở Thôn Đông Và Cùng Nhau Làm Giàu - Chương 412: Thiên Tài ---
Cập nhật lúc: 2025-10-25 07:46:34
Lượt xem: 47
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Kiều Kiều đưa muôi nấu ăn cho Thẩm Hành, ôm Thẩm Thời lên, nhẹ giọng dỗ dành.
“Đừng đừng , đến , đ.á.n.h bố giúp con nha.”
“Hai con em loạn đúng ?” Thẩm Hành véo mũi Bạch Kiều Kiều. Bạch Kiều Kiều mở miệng, định c.ắ.n tay Thẩm Hành nhưng né kịp.
“Cái tính nết khó chịu của , đối xử với con trai như thế? Chưa kể bây giờ Tiểu Thạch Đầu còn nhỏ, đ.á.n.h , quan trọng là nó cũng chẳng sai gì, thể đ.á.n.h là đ.á.n.h chứ?”
Thẩm Hành luống cuống giải thích: “Anh đ.á.n.h nó, chỉ vỗ vỗ thôi. Em vén tã nó lên xem, chắc chắn là chẳng đỏ chút nào.”
“Anh còn nó chảy m.á.u ?”
“......”
Thẩm Hành mong Thẩm Thời mau lớn, ít nhất là lớn đến mức thể chịu một cú đập của , nếu cứ mãi con trai bắt nạt.
Anh đúng là vô dụng thật. Lớn từng , trời sợ đất sợ, mà chịu thua thằng nhóc .
, thằng bé chống lưng cứng quá, chống lưng cho nó mà còn dám đắc tội.
Thẩm Hành nghiến răng, đưa tay ôm Thẩm Thời từ trong lòng Bạch Kiều Kiều về phía , đưa muôi nấu ăn cho cô: “Anh sai , sai ? Anh đ.á.n.h nó nữa , em mau bếp .”
“Á! Rau!”
Bạch Kiều Kiều cầm muôi nấu ăn vội vã bếp, nhưng muộn , trong nồi bốc lên mùi khét.
Thẩm Hành ôm Thẩm Thời ngoài xem náo nhiệt: “Thẩm Thời, con con kìa, bây giờ đơ chứ gì?”
Thẩm Hành thấy buồn , Bạch Kiều Kiều đầu lườm một cái: “Anh ngây đó gì? Lấy món rau cháy , mau rửa nồi !”
Bạch Kiều Kiều ném muôi nấu ăn nồi, giành Thẩm Thời rời khỏi bếp.
“Anh chỉ bắt nạt . Bây giờ thì cả hai các em cùng bắt nạt . đúng là đáng thương quá mà, cha , theo đến nơi xa lạ , bắt nạt thôi.”
Thẩm Hành khiến Bạch Kiều Kiều dở dở : “Anh giở trò gì thế?”
Nói t.h.ả.m thiết như , nếu Thẩm Hành to con thế thì cô tin .
“Hừ, em bây giờ chẳng còn thương chút nào nữa.”
Thẩm Hành nhanh nhẹn dọn dẹp bếp núc, : “Vậy hôm nay ăn gì đây? Chỉ còn hai món nguội thôi, là nhà hàng ăn?”
Bạch Kiều Kiều : “Anh căng tin mua hai món . Hai món nguội trộn , tối nay ăn thì để qua đêm sẽ khô quắt mất.”
“Được, giờ ngay đây.”
Trên đường Thẩm Hành mua cơm về, gặp Vương Phúc Thuận đang xách một bình rượu về nhà, liền gọi : “Thuận Tử, đang định ăn tối xong sẽ tìm đây.”
“Anh Hành, tìm em chuyện gì?”
“Dạo phát tài gì mà ghê thế, thời gian cùng một chuyến xuống phương Nam ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-cuoi-lai-anh-o-thon-dong-va-cung-nhau-lam-giau/chuong-412-thien-tai.html.]
Nhà máy của Thẩm Hành thành lập một năm, sự dẫn dắt của , nó nhanh chóng mở rộng thị trường ở Yến Thành. Lần dự định vươn tay tới Chu Châu để kinh doanh xuất nhập khẩu.
“Anh Hành là chứ, em gì phát tài gì , cũng chỉ là bán buôn kiếm chút đỉnh thôi. Bây giờ cũng khó mua bán , hàng hóa trong bách hóa tổng hợp cũng dần đầy đủ hơn, tiền ngày càng khó kiếm. Anh Hành mở lời thì em chắc chắn sẽ từ chối ạ.”
Vương Phúc Thuận bây giờ tuy kiếm nhiều như lúc đầu, nhưng định an , cũng khá hơn phần lớn .
Thẩm Hành : “Dù đây cũng là Yến Thành, bất cứ thứ gì , ưu tiên chắc chắn đều gửi về đây. Nếu còn ăn buôn bán, khuyên nên những nơi khác mà xem, thị trường ở đây còn như nữa .”
“Em cũng nghĩ , nhưng em cũng đến đây ở cùng em , em thể đưa bà chuyển nhà nữa chứ.”
“Thằng nhóc dám tự mở một nhà máy, tự sản tự tiêu, ít nhất cũng tiết kiệm chi phí vận chuyển, suốt ngày cứ nghĩ đến chuyện tay buôn trung gian mãi thế.”
“Ôi dào, Hành, chúng chẳng đều xuất từ tay buôn trung gian ?”
“Cậu cứ suy nghĩ kỹ . Nếu mở nhà máy thì với , sẽ hỏi thăm giúp cho. Bây giờ khá nhiều nhà máy quốc doanh trụ nổi, đang bán đấu giá đấy. là thằng nhóc tích tiền, đủ để mua một nhà máy đấy. Thôi , về nhà đây, nhiều nữa, tự tính toán nhé!”
Thẩm Hành xong, liền chào tạm biệt Vương Phúc Thuận.
Anh bố của Vương Phúc Thuận, thể cứ bắt Vương Phúc Thuận theo lời .
Thẩm Hành về nhà nhắc qua chuyện gặp Vương Phúc Thuận đường, tiện thể với Bạch Kiều Kiều rằng thể sẽ công tác một chuyến.
Bạch Kiều Kiều : “Thị trường Yến Thành bên thì dễ , nhưng em thấy nếu xuất khẩu thì vẫn nâng cao sức cạnh tranh của . Bên đó nhiều đồ , nước ngoài còn hoa cả mắt nữa.”
“Anh cũng nghĩ . Anh quen một ở trường, thằng nhóc am hiểu ngành , điều nó xem thường nhà máy nhỏ tư nhân của , cứ chịu đến . Anh trả lương một tháng một trăm tệ nó cũng chịu đến, cứ khăng khăng nhà máy quốc doanh để 'chén cơm sắt'. Em xem nó ngốc , bây giờ nhà máy quốc doanh sụp đổ hàng loạt, bao nhiêu việc , còn mà 'chén cơm sắt' gì nữa.”
Thẩm Hành mắng điều.
Một tháng một trăm tệ, bây giờ lương của một giáo sư như Hướng An Kỳ cũng chỉ cỡ đó thôi.
Mèo Dịch Truyện
Một sinh viên đại học còn nghiệp, còn gì nữa?
Bạch Kiều Kiều : “Anh nãy còn hiểu nghề, kỹ thuật, thì chứng tỏ ngốc chứ! Bây giờ quan niệm của đa vẫn khó đổi, trọng dụng thì vẫn nên kiên nhẫn hơn một chút, Lưu Bị còn ba đến lều tranh mời Khổng Minh cơ mà.”
“Nếu thấy nó chút tài năng thì thèm nhiều với nó gì, sớm táng cho nó một bạt tai , gì kiên nhẫn đó.”
Thẩm Hành cũng Bạch Kiều Kiều lý, đủ kiên nhẫn , chỉ mong thằng nhóc đó mau điều một chút.
Sinh viên đại học Thẩm Hành để mắt đến tên là Đan Quan Văn. Cậu lớn hơn Thẩm Hành một khóa, là tiến cử trường. Người khác dựa đức, trí, thể, mỹ, lao, còn thì thực sự tài năng thật sự mới đại học. Chưa nghiệp ít thành quả nghiên cứu .
Cũng trách coi thường Thẩm Hành, với tài năng của Đan Quan Văn, quả thực là cũng trọng dụng.
Đan Quan Văn cao gầy, khi chuyện thói quen đẩy gọng kính lên. Gia cảnh bình thường, cặp kính mờ xám cả , gọng kính cũng buộc bằng dây. Mỗi Thẩm Hành đến tìm , đều rõ mắt , thằng nhóc rốt cuộc thật sự lắng .
“Này, Đan Quan Văn, đây với một lát.” Thẩm Hành tìm thấy Đan Quan Văn trong kho của phòng thí nghiệm, đang kiểm kê danh sách vật tư của phòng thí nghiệm họ.
Vì rõ, Đan Quan Văn theo thói quen đẩy gọng kính lên, tự tạo cho một chút tự tin: “Sao là nữa ? là sẽ đến nhà máy của . Anh trời biển gì thì cũng qua .”
Cậu đến học đại học, chỉ bấy nhiêu đó tiền đồ.