Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Cưới Lại Anh Ở Thôn Đông Và Cùng Nhau Làm Giàu - Chương 113: ---

Cập nhật lúc: 2025-10-19 12:38:52
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Không tin

 

Mèo Dịch Truyện

Bạch Chí Mãn nghiêm mặt: "Bạch Thế Thanh, con đừng bậy. Rốt cuộc là tình hình thế nào?"

 

Chân tay Bạch Giao Giao lạnh toát.

 

Trong đầu hiện lên cảnh tượng Thẩm Hành c.h.ế.t ở kiếp .

 

Cô chăm chú chằm chằm miệng Bạch Thế Thanh, cơ thể run rẩy ngừng, dám tiếp tục xuống.

 

"Vừa nãy đến nhà báo tin, là em rể rơi xuống biển từ thuyền ."

 

Ngay lúc Bạch Giao Giao đến chuồng heo, thuyền của thôn cập bến, các thuyền viên đều đang dỡ hàng ở bến tàu, chỉ một đến thôn để báo tin cho Bạch Giao Giao.

 

Anh tiên đến nhà Bạch Giao Giao, gõ cửa xong phát hiện bên trong ai, liền đến nhà họ Lý gần đó, kể chuyện cho Bạch Thế Thanh.

 

Tai Bạch Giao Giao "ù" một tiếng, chân mềm nhũn, kìm mà lùi nửa bước: "Không thể nào, em tin!"

 

"Giao Giao..."

 

Bạch Thế Thanh khẽ nhíu mày, vẻ mặt quan tâm lo lắng Bạch Giao Giao, giờ phút , cô cũng nên gì cho .

 

"Vô duyên vô cớ, rơi xuống biển ?"

 

Bạch Giao Giao mắt trợn tròn như rách , trái tim chợt như rút cạn, đến cả cũng nổi.

 

Cô miệng tin, nhưng gần như điên cuồng, ngay cả giày cũng mang khoác áo bông xông ngoài: "Không thể nào, em tìm !"

 

"Em út, em mang giày bông !"

 

Bạch Thế Thanh gọi phía , vội vàng phòng cô nhặt một đôi giày, đuổi theo Bạch Giao Giao.

 

"Em út, em bình tĩnh một chút , đừng hại thể ! Chuyện xảy , chị hiểu em, nhưng em đừng như khiến bọn chị lo lắng ? Em mau mang giày !"

 

Bạch Thế Thanh ném đôi giày xuống chân Bạch Giao Giao, Bạch Giao Giao im lặng một chút, cúi đầu mang giày .

 

Cô c.ắ.n chặt môi, lời Bạch Thế Thanh, cài cúc áo bông .

 

Chẳng lẽ ông trời để cô trọng sinh một , chỉ là vì cuộc trùng phùng ngắn ngủi ?

 

Bạch Giao Giao thể chấp nhận tin Thẩm Hành qua đời như : "Chị, em bến tàu, dù thế nào nữa, em cũng hỏi họ cho nhẽ."

 

Thẩm Hành rơi xuống biển, c.h.ế.t thấy xác.

 

Bạch Giao Giao trong tuyết, cô vốn dĩ sợ lạnh, nhưng giờ phút mất cảm giác.

 

Cô chỉ thể cảm thấy hai chân tê dại lời, và những vết nước mắt khô căng mặt.

 

Bạch Thế Hải và Bạch Thế Ba đều theo , ở phía Bạch Giao Giao, sợ Bạch Giao Giao bước chân lảo đảo nhưng nhanh nhẹn sẽ ngã xuống tuyết.

 

Thuyền viên gặp chuyện biển, liền khả năng sống sót.

 

Bạch Thế Thanh đau lòng thôi, em gái cô mới hai mươi tuổi thành góa phụ, cuộc sống đây?

 

Bạch Giao Giao dựa bản năng cơ thể mà đến bến tàu, trong đêm đen tĩnh mịch, nơi đây đặc biệt náo nhiệt.

 

Các thuyền công đang gấp rút dỡ hàng, mấy tháng lênh đênh biển chỉ còn thiếu cú chót , đều hy vọng nhanh chóng thành công việc để về nhà, vì thế tất cả đều đầy nhiệt huyết.

 

Chỉ là vài vĩnh viễn thể về nhà nữa.

 

Người ở bến tàu thấy Bạch Giao Giao, đều ngẩn , trong ánh mắt lộ sự thương hại và né tránh, động tác và tiếng động đều kìm mà nhỏ dần.

 

"Anh Hành ? Thẩm Hành bây giờ ở ?" Bạch Giao Giao thẳng đến mặt thuyền trưởng Châu Phú Khôn.

 

Chu Phú Khôn là thông gia của Lý Lập Đức, khi lên thuyền, Lý Lập Đức cùng uống một trận rượu lớn, dặn dò thuyền hãy “đặc biệt chăm sóc” Thẩm Hành.

 

cho đến nhà cô báo tin ? Anh rơi xuống biển .” Chu Phú Khôn giọng hết sức bình thản, giống như c.h.ế.t thuyền của .

 

“Anh rơi xuống biển như thế nào? Anh bơi giỏi, các cứu ?”

 

Tuyết rơi ngớt, làn da lộ ngoài của Bạch Giao Giao đông cứng đỏ ửng.

 

Chuyện đối với Bạch Giao Giao mà thì đầy rẫy sơ hở, cô thể tự thuyết phục bản rằng Thẩm Hành sẽ bao giờ trở về nữa.

 

“Chúng đương nhiên là cứu , cô nghĩ cả thuyền chúng là ăn chắc? Phải trách thì trách đen, biển vốn dĩ rủi ro, đội thuyền chúng còn thấy xui xẻo đây !”

 

Chu Phú Khôn thậm chí còn đổ cho Thẩm Hành, Bạch Giao Giao như phát điên, túm lấy một thuyền viên khác bên cạnh: “Thẩm Hành rốt cuộc là mà rơi xuống thuyền? Tại rơi xuống thuyền?”

 

“Lúc thu lưới giữ , kéo xuống.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-cuoi-lai-anh-o-thon-dong-va-cung-nhau-lam-giau/chuong-113.html.]

Thuyền viên Bạch Giao Giao túm lấy thì kể tình hình lúc đó, nhưng dường như chuyện với Bạch Giao Giao, giật mạnh tay áo khỏi tay cô nhanh chóng bỏ .

 

Bạch Giao Giao tại chỗ, đột nhiên cảm thấy khí huyết dâng trào, đầu đau như búa bổ, còn chút sức lực nào, chân mềm nhũn , cô mất ý thức.

 

“Giao Giao!”

 

Thấy Bạch Giao Giao xiêu vẹo ngã xuống, Bạch Thế Thanh sợ hãi thất thần.

 

Hai trai vội vàng chạy tới đỡ cô dậy, Bạch Thế Ba một tay vòng qua lưng Bạch Giao Giao, một tay luồn qua kheo chân cô, bế cô lên.

 

“Về nhà .”

 

Bạch Thế Hải Chu Phú Khôn với vẻ mặt sốt ruột như thế, rằng chuyện tối nay tuyệt đối sẽ kết quả gì.

 

Bạch Thế Ba bế Bạch Giao Giao về nhà, Đặng Mẫn và Bạch Chí Mãn nóng ruột như lửa đốt, thấy cô bế ngang nhà, cả hai đều giật .

 

“Giao Giao thế?”

 

Đặng Mẫn đón , sợ Bạch Giao Giao điều gì dại dột.

 

“Hôn mê .” Bạch Thế Hải đáp.

 

Bạch Thế Ba bế Bạch Giao Giao phòng cô: “Chị Hai, em đốt cái giường sưởi, chị đưa tiểu lên giường .”

 

“Được, em .”

 

Bạch Giao Giao ngất , cả nhà họ Bạch ai ngủ nữa.

 

Chẳng mấy chốc Lý Thụ Tiên đến, cửa, thấy cả nhà họ Bạch đều tề tựu trong phòng Bạch Giao Giao, liền ở cửa hỏi: “Tiểu chứ?”

 

“Anh xem cô giống .” Bạch Thế Thanh giường sưởi cạnh Bạch Giao Giao, mắng: “Cái thằng Chu Phú Khôn thật , ngay cả chuyện cũng .”

 

“Chị Hai, chị xem chính đẩy em rể xuống biển , em cái bộ dạng của , còn vẻ đắc ý nữa chứ.”

 

Bạch Thế Ba thở một thật sâu, cũng thái độ của Chu Phú Khôn cho tức chịu nổi.

 

Bạch Thế Hải nhíu mày ngắt lời: “Đừng linh tinh.”

 

Bạch Thế Ba bĩu môi tỏ vẻ hài lòng.

 

“Tiểu nhà tình cảm với em rể, chị xem lỡ con bé nghĩ quẩn thì ?” Bạch Thế Thanh lo lắng.

 

“Không , tiểu cũng còn trẻ, con bé hiểu chuyện, sẽ chuyện dại dột .”

 

Đặng Mẫn và Bạch Thế Thanh tựa , tay nắm tay, an ủi lẫn .

 

Lúc trời sắp sáng, Trịnh Húc đến.

 

, Giao Giao nông nỗi ?”

 

Nhắc đến thì Trịnh Húc tức điên , thuyền đ.á.n.h cá của làng trở về, với tư cách là Đại đội trưởng, lập tức thông báo.

 

Kết quả là Chu Phú Khôn bắt ở trong khoang thuyền đếm , đến cả việc Bạch Giao Giao bến tàu cũng hề .

 

Đợi xong việc, lúc về nhà mới vợ .

 

Trịnh Húc Bạch Giao Giao giường sưởi, chút sức sống nào, lo lắng hỏi.

 

“Hôn mê một tiếng đồng hồ .”

 

Bạch Thế Hải .

 

Bây giờ miệng đắng ngắt, mở miệng thấy đau họng, chắc là do nóng trong .

 

Trịnh Húc an ủi đôi lời, nhưng Bạch Giao Giao tỉnh , nhất thời chỉ thể ngây đó.

 

“Đại đội trưởng, sắp đến giờ đồng , việc của .” Bạch Thế Hải thấy Trịnh Húc tự nhiên, bèn bảo .

 

“Đêm qua tuyết rơi lớn quá, hôm nay đồng nữa.”

 

Trời lạnh , đồng còn việc gì nữa.

 

Trịnh Húc dứt lời, thấy Bạch Giao Giao khẽ nhíu mày.

 

“Giao Giao, em tỉnh ?”

 

Lời của Trịnh Húc khiến đều sang, Bạch Giao Giao quả nhiên từ từ mở mắt.

 

Cô yếu ớt vô cùng, gì, nước mắt chảy dọc theo má xuống gối : “Chị Hai, em đang mơ ạ?”

 

 

Loading...