Các phu nhân cúi đầu thấp hơn nữa, muối lậu là chuyện  thể mất đầu, mà còn liên quan đến Thái tử… ai dám dính ? Tranh đoạt ngôi vị, ắt  đổ m.á.u.
 
Ánh mắt thất vọng của Thái hậu  lượt quét qua từng phu nhân, ngay  khi sắc mặt bà nhuốm sát khí,  mỉm  mở miệng:
 
“Không  Thái hậu  thể mở một cửa  cho nhà thần ?”
 
Dù trong lòng Thái hậu  vui, nhưng  tiếng  thì cũng dịu :
 
“Ý ngươi là gì?”
 
Ta cúi đầu thi lễ:
 
“Cái đứa nghiệt chướng nhà thần, ngày nào cũng ở nhà lải nhải rằng  gánh vác lo toan cho Hoàng thượng và Thái hậu. Không    thể cho nó một cơ hội, để nó  Giang Châu?”
 
Thái hậu kinh ngạc   nên lời, nhưng  mặt bao , bà cũng  tiện  thẳng. Chẳng lẽ  bảo:
 
“Ta  chuyến  là  tìm c.h.ế.t, nhưng    con ngươi ?”
 
Cuối cùng, trong ánh mắt như thấy cứu tinh của các phu nhân, Thái hậu khép mắt , giao cho Hầu gia cái “miếng bánh béo bở”  chuyến công du Giang Châu.
 
9
 
Về phủ , Hầu gia  trong Thọ An Đường, nước mắt lã chã:
 
“Mẫu , rốt cuộc con   gì với , mà  nhẫn tâm đẩy con  chỗ c.h.ế.t như ?”
 
Ta nheo mắt  :
 
“Lão đại, lời  mẫu    hiểu . Ăn lộc vua thì  vì vua phân ưu,  đến ngươi  biến thành  đẩy ngươi  chịu c.h.ế.t?”
 
Hầu gia quỳ xuống đất, dập đầu ba cái vang rền:
 
“Mẫu  cứ xem như  từng sinh  đứa con như con .”
 
Nói xong  giận dữ bỏ , tay áo phất một tiếng.
 
Ta bấm móng tay thật sâu  da thịt để kiềm chế nụ  suýt bật  nơi khóe miệng.
 
Cuối cùng,   kéo ngã  một con cáo già.
 
Muối lậu ở Giang Châu tràn lan, đến Thái tử còn  dám tiến sâu . Hầu gia chỉ là một tên phường ăn chơi,  chuyến     thì  pháo hôi, còn  thì  lôi   dê thế tội, tóm  chẳng  kết cục   gì.O mai Dao muoi
 
Hầu gia  , sắc mặt của Lãnh thị với  ngày càng khó coi.
 
Lời chua ngoa tuôn  như trút:
 
“Người khác thì yêu thương bảo vệ con , chỉ  mẫu  là nhẫn tâm, nỡ để Hầu gia đem mạng sống đánh đổi tiền đồ. Nếu mẫu  bệnh đến lú lẫn  thì nên ở nhà an dưỡng, đừng kéo cả nhà chúng  xuống nước.”
 
Nhị phu nhân   khôn khéo:
 
“Mẫu ,  trưởng của con bên nhà  đẻ  xin cho nhị gia một chức vụ ngoài kinh thành, ở Tuyền Châu. Tuy chỉ là quan ngũ phẩm, nhưng nơi đó núi xanh nước biếc, nhị gia  con hỏi ý mẫu ,     cùng chúng con ?”
 
Lãnh thị mắt đỏ hoe, rít lên:
 
“Ngày xưa Hầu gia phong quang, các  sống c.h.ế.t cũng  chịu . Giờ Hầu gia rơi  vòng thị phi, các   sốt sắng phủi tay rút lui.”
 
Dựa  câu  ,  mượn gió bẻ măng,  ầm lên yêu cầu mở phân gia, phân chia gia sản. Ngoài tổ nghiệp  thể động , còn  chia  hai, trục xuất cả nhà lão nhị  khỏi Hầu phủ.
 
Nhị phu nhân lập tức quỳ xuống, ánh mắt tràn đầy kinh hoảng và khó hiểu:
 
“Mẫu ,   thương xót phu thê con thì cũng nên nghĩ cho các cháu nhỏ chứ!”
 
Ta  hạ quyết tâm. Nhị lão gia và nhị phu nhân quỳ ngay ngắn  Thọ An Đường, dập đầu ba cái,  cả nhà rời Hầu phủ  đến Tuyền Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-thanh-lao-to-tong-nha-phu-quan/chuong-5.html.]
 
Tối đó, Bích Ngọc  chải đầu cho   cẩn trọng quan sát nét mặt:
 
“Lão phu nhân, …”
 
Ta khoát tay:
 
“Ngươi đang thắc mắc vì  gần đây   việc ngày càng táo bạo  ?”
 
Bích Ngọc lập tức quỳ xuống:
 
“Nô tỳ  dám.”
 
Ta đỡ nàng dậy:
 
“Ta nhớ biểu ca ngươi  chưởng quỹ ở Tòa Lầu Gấm, hai đứa  đính hôn   ? Mấy ngày nữa  sẽ lo liệu cho ngươi một hôn lễ đàng hoàng, ngươi  đồng ý ?” O mai Dao muoi
 
Bích Trà  bưng  , mỉm  :
 
“Chúc mừng Bích Ngọc tỷ tỷ.”
 
Ta kéo tay nàng :
 
“Ngươi tưởng ngươi   phúc phần ? Phụ mẫu ngươi   định  cho ngươi với một tiểu bổ khoái ở nha môn. Ta  chuẩn  cho ngươi một món hồi môn thật dày, gả ngươi  đàng hoàng.”
 
Hai nha  quỳ bên ,  như mưa rơi.
 
Còn   chần chừ, ba ngày  liền kèn trống linh đình gả hai đứa .
 
Đến ngày thứ mười  khi chúng rời phủ, từ Giang Châu truyền đến tin dữ:
 
Hầu gia vì cấu kết với thương nhân muối,  Thái tử đích  b.ắ.n c.h.ế.t tại chỗ.
 
Thánh thượng nổi giận, lập tức thu hồi tước vị của Hầu phủ, giáng xuống  thứ dân.
 
Tin truyền về,  ngất lịm tại chỗ.
 
Lãnh thị dù trong lòng đau khổ và chấn động cỡ nào, vẫn  dốc lòng hầu hạ , chu  tang lễ cho Hầu gia.
 
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, nàng   tiều tụy đến  còn hình dạng.
 
10
 
Ta co  trong sân, lắng  động tĩnh bên ngoài, khối uất nghẹn trong lòng cuối cùng cũng  xoa dịu phần nào nhưng chuyện  mới chỉ là bắt đầu.O mai d.a.o muoi
 
Khi Bích Ngọc trở về thăm ,  ghé sát tai nàng thì thầm vài câu. Đôi mắt  của Bích Ngọc lập tức mở to sửng sốt, nàng ngập ngừng: “Lão phu nhân?”
 
Ta khẽ gật đầu. Ánh mắt Bích Ngọc đầy phức tạp, nhưng nàng vẫn ngay ngắn dập đầu  lui  ngoài.
 
Hôm , một  nữ nhân yêu kiều quyến rũ dắt theo một bé gái nhỏ, mặc đồ tang, tìm đến cửa phủ.
 
Mấy ngày nay  vẫn giả vờ đau buồn quá độ ở Thọ An Đường, nhưng giờ cũng đến lúc  tiền viện để thưởng thức trò hề của bọn họ .
 
Lãnh Lâm Lăng mắt đỏ hoe,  đó, vẻ mặt  thể tin nổi mà  Lộ Thanh Viễn.
 
Lãnh thị thì vẻ mặt mỏi mệt,  ngừng sai  hầu đuổi mẫu tử  .
 
Cô bé ôm lấy chân Lộ Thanh Viễn, miệng gọi: “Phụ  ơi, phụ  ơi!”
 
Ta mặt mày lạnh lẽo bước , giữa đông đủ khách khứa trong sảnh,  giáng cho Lộ Thanh Viễn một cái bạt tai:
 
“Phụ  ngươi còn  lạnh xương, ngươi dám   chuyện như thế  ?”