Mẫu thân và tỷ tỷ của Tô Nhuận đều là những người phụ nữ dịu dàng, đến mức khi Quần Thanh nghiêm khắc quở trách, hắn ngoài việc gật đầu đồng ý thì không nói thêm được lời nào.
“Huynh chẳng lẽ không biết, vì sao công chúa đặc cách cho huynh không phải trang điểm?” Quần Thanh nói: “Vừa nãy huynh chưa vào điện, Mạnh Quan Lâu đã ở trong đó uống rượu.”
Tô Nhuận vừa nghe ba chữ “Mạnh Quan Lâu”, lập tức tỉnh ngộ, sắc mặt tái nhợt: “Cố ý đưa ta đến trước mặt Mạnh Quan Lâu... Chẳng lẽ Lục trường sử muốn làm gì? Hắn định nhân buổi yến tiệc này để tố cáo Mạnh Quan Lâu? Vậy thì ta không thể không làm theo rồi.”
“Hắn có nói trước với huynh điều gì không?” Quần Thanh hỏi.
Tô Nhuận lắc đầu.
Quần Thanh nói: “Nếu hắn thực sự muốn huynh vạch tội Mạnh Quan Lâu, lẽ ra phải dặn dò trước, để huynh viết cung trạng, rồi đi theo trình tự của Tam Ty. Một bữa tiệc như vậy đâu phải lúc tố cáo, dù huynh nói ra sự thật thì cũng chỉ là một nước cờ hỗn loạn thôi!”
“Ta nhất thời chưa đoán được hắn muốn gì.” Quần Thanh trầm ngâm: “Có lẽ là vì công chúa Đan Dương.”
Tô Nhuận không hiểu.
“Công chúa Đan Dương có quân trú đóng ở Thái Nguyên,” Quần Thanh giải thích ngắn gọn: “Nếu nàng ta tham gia tranh đoạt ngôi vị, sẽ là nhân vật mấu chốt. Nhưng công chúa xưa nay không tham dự chuyện triều đình. Nàng ta từng có tình cảm với Mạnh Quan Lâu, gần đây đột nhiên giải trừ hôn ước, khiến cả kinh thành xôn xao. Huynh đoán xem, Mạnh Quan Lâu thấy huynh xuất hiện bên cạnh công chúa Đan Dương, sẽ nghĩ thế nào?”
Tô Nhuận nói: “Hắn sẽ hoảng sợ, tưởng rằng điện hạ Đan Dương đang thu thập chứng cứ, quyết tâm đối đầu với hắn, tất nhiên sẽ trở mặt không nể tình. Như vậy sẽ nhờ vào ta mà kéo công chúa Đan Dương về phe Yến Vương!”
Hắn chưa từng biết bản thân trong tay Lục Hoa Đình lại có nhiều giá trị đến thế, mồ hôi lạnh túa ra, muốn nói gì đó nhưng cổ họng nghẹn ứ, cảm thấy tủi nhục.
“Sao vậy? Ta còn chưa hỏi, huynh ở bên công chúa Đan Dương thế nào rồi?” Quần Thanh sợ nhất là thấy người khác khóc, nhất thời luống cuống, nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ huynh... đã thất thân rồi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/chuong-52.html.]
“Thanh cô nương!” Tô Nhuận đỏ bừng mặt phản bác: “Công chúa Đan Dương cũng không đến mức hoang đường như vậy. Ta chỉ là hối hận, hôm ấy mang lễ vật đến tìm Lục trường sử, hắn nói sẽ tìm cho ta một nơi tốt.”
Nhắc đến chuyện này, Quần Thanh cảm thấy vô cùng áy náy, dù sao cũng là do nàng chỉ điểm, đành phải an ủi Tô Nhuận: “Người đó chính là như vậy, tính khí khó lường...”
Rất kỳ lạ, Quần Thanh cũng không hiểu vì sao Lục Hoa Đình lại cứ muốn làm khó Tô Nhuận như thế.
“Chính xác thì Chầu Tử là ai?” Nàng hỏi.
Tô Nhuận cuối cùng cũng nhớ ra chuyện quan trọng ấy: “Cô nương, cô phải cẩn thận, Lục trường sử không chỉ đang tìm cô, mà còn muốn g.i.ế.c cô!”
Lông mi Quần Thanh khẽ run, nhất thời không phản ứng kịp.
Dưới ánh sáng lập lòe của hàng loạt ngọn nến, màn trướng bốn phía bị kiếm mềm xé toạc, tan tác thảm thương. Tượng Quan Âm bằng bạch ngọc trên đầu cúi mắt, lặng lẽ nhìn xuống nhân gian trong làn khói mờ ảo.
Team Hạt Tiêu
“Lục trường sử kể cho thuộc hạ nghe một câu chuyện, Chầu Tử là người trong câu chuyện đó. Một ngày nọ, Chầu Tử nằm mơ, mơ thấy người sẽ g.i.ế.c mình nhiều năm sau.” Tô Nhuận nói: “Nếu ta đoán không sai, ý của hắn là, trong giấc mơ, cô chính là người sẽ g.i.ế.c hắn trong tương lai, nên hắn mới ra lệnh cho thuộc hạ tìm và g.i.ế.c cô trước!”
Xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng dế kêu ngoài điện.
Sét đánh ngang tai.
Đó là cảm giác duy nhất của Quần Thanh lúc này.