Không một dấu hiệu báo trước, tay hắn đặt lên đai lưng, một tiếng động khẽ vang lên, ánh bạc loé sáng, thanh kiếm mềm bật ra va đập bốn phía tường, rạch một lúc bốn đường lớn như miệng vết m.á.u ở giữa tấm rèm.
Nếu Tô Nhuận đang nấp sau tấm rèm ấy, e là đã mất đầu từ khoảnh khắc đó rồi.
Ngay lúc đó, Quần Thanh lấy thân mình chắn trước án thờ, lúc này mới nhìn rõ trong tay Lục Hoa Đình là một thanh kiếm mềm, rộng bằng hai ngón tay, mỏng như lát gỗ, sắc bén vô cùng. Vì mọi việc diễn ra quá nhanh, tim nàng đập loạn lên:
“Trường sử mà dám mang vũ khí vào cung.”
“Bị một lần rồi thì phải rút kinh nghiệm chứ, chẳng lẽ lại để ngươi bảo vệ ta thêm lần nữa?” Lục Hoa Đình bình thản siết chặt chuôi kiếm, nhìn về phía sau nàng:
“Tránh ra.”
Quần Thanh không nhúc nhích, ánh sáng bạc chợt quét lên, lướt qua lớp áo của nàng, rơi xuống bên cổ.
Nàng không hiểu vì sao hắn cứ phải đối đầu với Tô Nhuận, mà trong đời này, điều nàng ghét nhất chính là kẻ điên:
“Trường sử, làm người thì nên chừa một đường lui.”
Lục Hoa Đình nhìn nàng chăm chú:
“Thấy chưa, lại muốn ta nể mặt ngươi. Giữa ta và ngươi là gì chứ, sao ta phải vì ngươi mà nương tay với người của ngươi?”
Quần Thanh đáp:
“Không phải người của ta.”
“Tốt, vậy thì là người của ta.” Lục Hoa Đình nói: “Người của ta đều có giá trị riêng. Giờ hắn bỏ trốn, ngươi phá hỏng kế hoạch của ta, là định lấy thân mình thế chỗ hắn sao?”
“Nếu vậy thì cứ nhắm vào ta.” Quần Thanh lặng lẽ nhìn hắn, rõ ràng là đang chống đối.
Ánh mắt Lục Hoa Đình trầm xuống, nhìn nàng, như không ngờ nàng lại nói ra những lời ấy:
“Thanh cô nương, là cô nương nói đấy nhé.”
Quần Thanh mồ hôi túa ra đầy trán, tay lần ra phía sau vịn vào án thờ, lặng lẽ tìm công tắc mở mật đạo.
Team Hạt Tiêu
Mật đạo nằm dưới đất, Tô Nhuận không biết võ, ngã xuống có thể sẽ bị thương, nhưng còn hơn là chết…
Vừa mới động một chút, nàng lập tức cảm nhận được sự lạnh lẽo của lưỡi kiếm áp sát vào cổ đang đập loạn vì sợ. Lúc đó, tất cả căm hận từ kiếp trước đến bây giờ như dồn hết vào ánh mắt nàng nhìn hắn.
Lục Hoa Đình nhìn nàng, bất chợt mỉm cười:
“Cảm giác này… cũng đúng rồi đấy.”
“Có những thứ, như chuột với mèo, nhện với ruồi, sinh ra vốn đã đối nghịch. Đặt vào vai trò khác đều thấy gượng ép, chỉ có làm thiên địch mới thấy thuận.” Hắn nhẹ giọng hỏi:“ Cô nương thấy sao?”
Quần Thanh nhắm mắt lại, chỉ cảm nhận được nhịp tim mình đang run lên bên lưỡi kiếm.
Không phải thế này… Nàng không muốn thế này… Rõ ràng nàng đã cố tránh rồi, sao cuối cùng vẫn rơi vào cảnh này? Mọi nguyên nhân rối rắm quá, nhất thời nàng không biết nói làm sao cho rõ. Mà nếu vội biện bạch lại chẳng khác gì cầu xin tha mạng, quá giả tạo.
“Lục đại nhân, ta…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/chuong-51.html.]
Mở mắt ra, nàng thấy Lục Hoa Đình đang yên lặng lắng nghe nàng nói.
“Đưa kiếm ra, thả chúng ta đi.” Sắc mặt Quần Thanh có chút tái nhợt: “Ta có tin tức, muốn trao đổi với ngài.”
“Tin gì?” Lục Hoa Đình hơi nhích kiếm ra xa.
“Mật tấu.” Quần Thanh nói: “Điện hạ đang giữ mật tấu của ngài. Nếu ngài còn nấn ná ở đây, cẩn thận sẽ bị tố cáo ngay trong bữa tiệc.”
Bỗng phía sau vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp, nhưng rất có tiết tấu.
Hai người đều khựng lại.
Quần Thanh nhân cơ hội dùng tay gạt kiếm sang một bên, Lục Hoa Đình lập tức xoay người bước ra ngoài.
Từ trong màn đêm, Quyển Tố lao ra:
“Trường sử, không thể nấn ná được nữa! Người Đông Cung đã bám theo. Ngài xem, thuộc hạ vất vả lắm mới cắt đuôi được!”
Hắn chỉ tay về phía trước, có một tiểu thái giám đang cầm đèn lồng, lấp ló trong bóng tối.
“Sao lại cắt đuôi?” Lục Hoa Đình ngạc nhiên hỏi.
Quyển Tố còn ngạc nhiên hơn. Lục Hoa Đình lẩm bẩm: “Đâu phải theo dõi ta.”
“Nhưng vẫn không thể ở lại nữa!” Quyển Tố kéo hắn: “Thánh nhân đã tới. Nếu việc đầu tiên là xử lý điện hạ thì sao? Vương phi bảo trường sử mau chóng quay về!”
Lục Hoa Đình nhặt lên một hòn đá, tung lên rồi ném về phía tiểu thái giám, làm hắn chú ý. Sau đó, hắn vỗ vai Quyền Tố đang tròn mắt: “Ngươi ở lại trông chừng, ta về đây.”
Trong lầu, Tô Nhuận không để ý đến việc tay chân tê dại, vội giục Quần Thanh:
“Thánh nhân đến rồi! Nếu liên lụy đến cô, Dư Khiết có c.h.ế.t cũng không gột rửa được tội.”
“Huynh không thể quay về thế này.” Quần Thanh giữ chặt hắn lại. Dù hắn mặc y phục giống các gia lệnh khác, nhưng mặt lại không trang điểm đậm, nên từ xa nàng đã nhận ra.
Nàng nâng mặt Tô Nhuận lên, dùng ngón tay quẹt son môi của mình, bôi lên mí mắt hắn.
Tô Nhuận có vẻ hơi khó chịu, muốn né đi.
Quần Thanh mặt không cảm xúc, nâng cằm hắn lên:
“Huynh biết ta ghét nhất ở bọn văn sĩ các ngươi điều gì không? Tự trọng quá cao, người khác nói vài câu là muốn sống muốn chết. Huynh đã bị hen suyễn thì phải học cách mở rộng lòng ra. Nếu chỉ vì hoá trang mà đã thấy nhục, thì nghĩ thử xem ta trong cung phải quỳ gối trước quý chủ thế nào?”
Tô Nhuận sững người.
Hắn rốt cuộc cũng nhận ra nhược điểm duy nhất của Quần Thanh.
Nàng… rất dữ.