Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sau Khi Trọng Sinh, Ta Kết Hôn Với Kẻ Thù - Chương 50

Cập nhật lúc: 2025-05-26 12:43:44
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Nam nhân họ Tô mà ngươi dâng lên chẳng khác gì khúc gỗ. Nếu không phải giỏi thư họa, ta đã sớm đuổi khỏi phủ rồi. Ngươi từ đâu tìm được tên thư sinh cổ hủ ấy, là cố ý đến để chọc giận bản cung sao?”

 

Lục Hoa Đình liếc qua đám gia lệnh bên cạnh công chúa Đan Dương, ý cười trong đôi mắt đen phai nhạt: “Thần chẳng phải đã bảo điện hạ dẫn hắn đến sao?”

 

Chuyện không đi đúng dự liệu khiến hắn hơi không vui.

 

“Lời của ngươi ta sao lại không nghe.” Đan Dương nhả hạt anh đào ra: “Hắn tay chân vụng về, vừa nãy bị cung nữ làm ướt y phục, đang đi thay đồ rồi.”

 

Cung nữ? Lục Hoa Đình quay đầu, như sực nhớ ra điều gì, ánh mắt xuyên qua đám người, chỉ thấy bên cạnh Trịnh Tri Ý chỉ có Lãm Nguyệt hầu hạ, không thấy Quần Thanh đâu.

 

Đan Dương liền nói: “Cung nữ hầu y phục là người bên cạnh Trịnh lương đệ.”

 

Gân xanh nơi mu bàn tay Lục Hoa Đình giật nhẹ, ngồi thêm một lúc rồi tìm cớ rời tiệc.

 

 

Đêm đã khuya, bốn phía đèn đuốc sáng rực.

 

Điện Hàm Nguyên có đông tây hai điện phụ, bóng người lấp ló bên trong, Lục Hoa Đình nhìn thoáng qua rồi dứt khoát rời đi.

 

Hắn đi ngược dòng người đến dự tiệc, bước chân rất nhanh. Khuôn mặt hắn dưới ánh đèn lồng chập chờn lúc sáng lúc tối, chỉ có đôi mắt là sáng rực.

 

Kiếp trước khi thẩm tra mật thám Nam Sở, hắn từng có được bản đồ mật đạo chi tiết trong cung.

 

Trong đầu hắn hiện rõ như in bản đồ đó.

 

Phía trước có một ngôi miếu nhỏ cũ nát, ẩn trong lùm bách, là nơi có mật đạo gần điện Hàm Nguyên nhất còn sót lại từ triều trước.

 

Lục Hoa Đình cúi người quan sát cỏ dại trước cửa, thấy cỏ bị dẫm đổ, bên trong còn có dấu chân lộn xộn, giống như có hai người dìu nhau đi vào trong.

 

Hắn nhìn dấu chân một lúc, khuôn mặt như ngọc trắng không biểu cảm, sau đó đứng dậy, đá văng cánh cửa.

 

Gió làm ánh nến lay lắt dữ dội, đoạn vai trắng như ngà, lại tựa sương lạnh.

 

Hình ảnh ấy lướt qua rất nhanh, là vì tiểu cô nương đã mặc áo trong xong, cũng vì Lục Hoa Đình theo bản năng khép mắt lại, trước mắt tối sầm.

 

Mở mắt ra, trong khung cảnh huyền ảo, chỉ thấy một người đang quỳ trên bồ đoàn, cúi đầu buộc váy.

 

Thì ra tóc nàng dài đến vậy, có thể uốn lượn đến thắt lưng, xõa trên tà váy. Mái tóc đen suôn bóng, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo kỳ dị.

 

Lục Hoa Đình ngẩng đầu, trên đầu nàng là tượng Quan Âm bằng ngọc trắng, vẻ mặt từ bi, tay cầm hoa sen, cúi mắt an tĩnh nhìn xuống hai người.

 

Lục Hoa Đình hơi cảm thấy nực cười, nhếch môi: “Một cô nương lại thay đồ trước mặt Quan Âm?”

 

Dù tin hay không tin thần linh cũng cảm thấy thật là hoang đường.

 

“Chắc không sao đâu, đây là Quan Âm nữ tướng trang nghiêm.” Quần Thanh ngẩng nhìn tượng ngọc một cái, rồi đưa tay vấn tóc thành búi đơn giản, cắm một cây trâm cố định: “Là nữ quan trực đã chỉ ta đến đây thay y phục, để tránh chạm mặt các quý nhân ở điện phụ. Không ngờ lại có ngoại thần tìm đến đây.”

 

Nàng làm mọi thứ chậm rãi bình thản. Lục Hoa Đình thu lại nụ cười, lạnh lùng nhìn nàng nói: “Chẳng chút hoảng loạn, đúng là đã chuẩn bị từ trước. Ngươi ở đây chờ ta sao? Đừng diễn nữa. Người đâu?”

 

“Ai cơ?” Quần Thanh hỏi.

 

“Cô nương biết rõ ta đang nói ai.”

 

Quần Thanh hơi ngẫm nghĩ, rồi nói: “Trường sử muốn tìm vị gia lệnh bị ta làm ướt áo? Hẳn hắn vẫn đang thay đồ ở điện phụ. Ta chỉ là một cung nữ, sao có thể đưa hắn đến đây thay cùng?”

 

Lục Hoa Đình cười nhạt. Quần Thanh đứng lên, từ ánh mắt nhìn nàng, nàng thấy sự lạnh lẽo đầy sát khí.

 

Hắn không tin.

 

“Dù sao trường sử cũng thấy nơi này… quá nhỏ phải không?” Quần Thanh bước ba bước đến trước mặt hắn, nhìn thẳng vào mắt: “Tự ngài xem đi, hai người cùng thay đồ ở đây, thật sự không xoay xở nổi.”

 

Lúc này Lục Hoa Đình mới chú ý, căn các này bốn phía được bao bằng màn dạ màu lam đậm, không gian cực kỳ chật chội, khiến người ta ngột ngạt như đang chui vào quan tài. Khoảng cách quá gần, đủ để Quần Thanh thấy rõ con ngươi đen sáng của hắn, và cả sát khí nhàn nhạt trong đó.

 

Sắc mặt hắn không thay đổi, nhưng trán đã rịn mồ hôi lạnh.

 

Kiếp trước, trong nhật ký của nàng từng ghi, có lời đồn Lục Hoa Đình rất sợ không gian chật hẹp. Quần Thanh đã cố tình dẫn hắn quan sát xung quanh.

 

Thấy hắn quả nhiên không thoải mái, Quần Thanh lập tức rút từ túi thơm ra chiếc túi hương màu lam chàm của Lục Hoa Đình, cầm trong tay đùa nghịch.

Team Hạt Tiêu

 

Lục Hoa Đình có chút bất ngờ, nhìn chằm chằm vào túi thơm.

 

“Đại nhân đâu có tìm ta, cớ gì lại để bản thân vướng vào chuyện ngoài lề?” Quần Thanh cầm túi thơm nói: “Nơi này không có ai khác, chỉ có hai chúng ta. Nếu ngài còn không ra ngoài, lát nữa có người khác nhìn thấy, cả hai ta sẽ bị nghi ngờ mập mờ, lại thêm phiền phức vô ích.”

 

Lục Hoa Đình nhìn nàng một hồi lâu, không nói lời nào, vậy mà lại lui ra ngoài.

 

Quần Thanh thấy cửa điện đóng lại, thở phào nhẹ nhõm, chạy trở lại bên bồ đoàn, hướng về tượng Bồ Tát dập đầu ba cái, miệng lẩm bẩm xin tha thứ. Khi nàng cúi người, từ dưới tấm màn che bàn thờ thò ra nửa bàn tay, Quần Thanh nhẹ nhàng đá đầu ngón tay đó bằng mũi giày.

 

Ngón tay lập tức rụt trở lại.

 

Tô Nhuận cao tám thước, co mình dưới bàn thờ khổ sở vô cùng, mặt cũng đỏ bừng.

 

Nhưng Quần Thanh vẫn chưa thể cho hắn ra ngoài. Nàng quan sát tấm gương nhỏ gắn trên bàn thờ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/chuong-50.html.]

Tấm gương này thông ra bên ngoài qua một ống tre, mỗi góc gập đều gắn một tấm gương nhỏ, phản chiếu qua nhiều lớp, từ bên trong có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài cửa.

 

Vừa rồi nàng đã thấy bóng Lục Hoa Đình qua tấm gương này.

 

Lúc này, Lục Hoa Đình vẫn đang đứng ngoài cửa, chưa rời đi.

 

Khi nãy nàng kéo Tô Nhuận né tránh cung nhân, chạy vào đạo quán, Tô Nhuận còn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, dường như rất muốn nói gì đó. Hắn nói “Lục Hoa Đình”, rồi đột ngột buông bốn chữ “Chu Tử Mộng”, sau đó thì Lục Hoa Đình tới. Nàng chỉ kịp bảo Tô Nhuận trốn vội.

 

Quần Thanh nghĩ mãi không ra “Chu Tử Mộng” là ai.

 

Nơi này lẽ ra rất kín đáo, sao Lục Hoa Đình lại tìm đến nhanh như vậy? Nàng bắt đầu lo lắng. Đạo quán vốn hẹp và ngột ngạt, Quần Thanh lau mồ hôi trán bằng tay áo, nghĩ đến ánh mắt Lục Hoa Đình lúc nhìn thấy túi thơm có chút kỳ lạ, bèn nhân cơ hội đổ hết đồ trong túi ra xem kỹ.

 

Trước đó nàng chỉ liếc qua, tưởng rằng chỉ có mười đồng tiền được trả lại, không kiểm tra kỹ, sợ bỏ sót manh mối.

 

Trong số tiền đồng lại có một hộp thuốc mỡ nhỏ bằng ngón tay cái. Quần Thanh nhìn vết trầy đã đóng vảy trong lòng bàn tay, đặt thuốc sang một bên.

 

Một viên hương châu nhỏ bằng hạt đậu xanh, bóp nhẹ là hương cam thanh mát lan tỏa, thì ra đây là nguồn hương thơm trên người hắn.

 

Không có gì đặc biệt, là loại hương châu thường dùng của quý nhân.

 

Quần Thanh đang chuẩn bị bỏ đồ lại vào túi thơm, bỗng phát hiện dưới đáy túi còn dính một vật nhỏ.

 

Một mảnh giấy cuộn mảnh như sợi chỉ, chính là tờ giấy Lục Hoa Đình đã đưa cho nàng.

 

Quần Thanh vội mở ra, chữ hiện dần trước mắt. Vì trong lòng rối loạn nên phải mất một lúc mới nhìn rõ, trên giấy chỉ có tám chữ: “Thanh thanh tử cẩm, minh minh như nguyệt.*”

 

Trước đây, Lục Hoa Đình từng viết phù truy hồn cho nàng, mỗi nét chữ như lưỡi d.a.o sắc lẹm. Nhưng hôm nay nhìn kỹ, thì ra là kiểu chữ Triệu thể tao nhã thanh thoát mà các công tử thế gia rất ưa chuộng, thường dùng để làm thơ trên giấy hoa.

 

“Thanh thanh tử cẩm” là câu mở đầu bài thơ nổi tiếng cầu hiền tài.

 

Muốn chiêu dụ nàng vào phủ Yến vương?

 

Quần Thanh đem tờ giấy hơ trên lửa vài lần, xác nhận không nhìn nhầm chữ, sắc mặt nàng trở nên khó tả.

 

Chỉ mới gặp nhau vài lần, nàng đâu có thể hiện gì đặc biệt, ngoài chút công phu quyền cước...

 

Quần Thanh chợt hiểu ra.

 

Năm Thánh Lâm đầu tiên, phủ Yến vương vừa khởi nghiệp, cần đại nhân Trường Sử ra ngoài tìm người tài khắp nơi. Hắn từng mời tám thị vệ cho Lý Hoán, kiếp này, thì đến lượt nàng bị nhắm trúng.

 

Quần Thanh nhìn tờ giấy, chìm trong suy nghĩ.

 

Nếu là nàng ở kiếp trước, hẳn sẽ rất vui mừng.

 

Nếu có thể làm thị vệ bên cạnh Yến vương, g.i.ế.c hắn ta chẳng phải rất tiện sao? Nhưng ở dưới trướng Lục Hoa Đình còn khó thoát thân hơn trong cung, g.i.ế.c được Yến vương, mạng nàng cũng tiêu luôn.

 

Nghĩ đến đây, Quần Thanh quả quyết đem giấy hơ trên lửa.

 

Ngọn lửa cháy từ dưới lên, chỉ còn sót lại hai chữ “Thanh thanh”, nét bút uyển chuyển hiện rõ dưới ánh lửa. Quần Thanh cũng không ngờ chữ viết của nàng lại có thể đẹp đến vậy, đến ngẩn người.

 

Đêm ấy đèn đuốc rực rỡ, cái nhìn thoáng qua, đèn giấy ném vào lòng nàng cũng sáng rực như vậy.

 

Cửa bị đẩy ra đúng lúc hai chữ cuối cùng cháy hết trong tay.

 

“Cô nương nhất định muốn đối địch với ta sao?” Một lúc sau, giọng Lục Hoa Đình từ phía sau vang lên, rất bình thản, nhưng lạnh lẽo hơn cả cơn gió ngoài cửa.

 

Quần Thanh phủi tro trên tay, nói: “Ta không thân với ngài, không thể nhận lời mời này.”

 

Nàng không muốn dính dáng tới hắn, nhưng cũng không muốn làm nhục người khác.

 

“Ngươi thân với Đông cung lắm sao?” Lục Hoa Đình hỏi: “Ngươi không tin ta.”

 

“Đúng. Ta và Đại nhân mới gặp vài lần, không dám gửi gắm, đó là lý do thứ nhất. Tương lai của Yến vương chưa rõ ràng, đó là lý do thứ hai.” Quần Thanh thuận miệng đáp: “Ở bên Lương tần, ít ra bổng lộc của ta vẫn ổn định.”

 

“Ta thấy, ngươi đang nói dối.” Lục Hoa Đình nhìn nàng chằm chằm, nở nụ cười lạnh: “Ngươi không tin ta, sao dám giao tên họ Tô kia cho ta? Ngươi không sợ ta lột da hắn sao?”

 

Quần Thanh giật mình.

 

Hắn sớm đã moi được tung tích nàng từ miệng Tô Nhuận!

 

“Ta đã đưa hắn đến làm thị thần cho công chúa Đan Dương rồi.” Không đợi nàng đáp, Lục Hoa Đình nói tiếp: “Tên công tử tốt của ngươi sau lưng ngươi thì cảm ơn ta rối rít, trước mặt Đan Dương thì xu nịnh hết mực, cố gắng lấy lòng. Có lẽ ngươi nhìn nhầm người rồi.”

 

Quần Thanh vừa định mở miệng, đã nghe tiếng thở dốc nhẹ.

 

Lục Hoa Đình đúng là đổi trắng thay đen, nói năng bừa bãi. Tô Nhuận nghe mà tức đến đỏ mặt. Hắn có bệnh suyễn, kích động một chút là khó thở, hai tay ôm ngực, co người lại.

 

“Thì đã sao.” Quần Thanh cố ý nâng cao giọng: “Người mà đại nhân nói đến, không biết là vị công tử nào, chắc hẳn cũng biết, công chúa Đan Dương từng theo quân chinh chiến, không phải người ham mê tửu sắc. Những năm gần đây chỉ là mượn rượu giải sầu mà thôi. Dù là gia lệnh hay thị thần, gặp được chủ tử như vậy, ai lại không muốn được trọng dụng?”

 

Câu này, nàng cố ý nói cho Tô Nhuận nghe. Bên kia, Tô Nhuận nghe xong, cố gắng bình tĩnh lại.

 

Lục Hoa Đình nghe hồi lâu, làm sao không hiểu được ẩn ý trong đó?

 

Tưởng rằng Tô Nhuận đã bị chuyển đi, không ngờ nàng lại giấu người ngay trong đạo quán, ngay dưới mí mắt hắn!

 

 

Loading...