Sau Khi Trọng Sinh, Ta Kết Hôn Với Kẻ Thù - Chương 129

Cập nhật lúc: 2025-12-28 04:57:22
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nửa đêm, Quyển Tố bọn họ mơ hồ thấy tiếng mõ, cách quãng lâu, trong trẻo mà trống rỗng, lờ mờ còn tiếng tụng kinh, từ cửa sổ xa, giấy cửa sổ tẩm điện của Lục Hoa Đình hắt một vầng lửa đỏ rực.

 

Trúc Tố trăng, khẽ :

“Hôm nay là ngày giỗ mẫu của trường sử ?”

 

Quyển Tố buồn ngủ bò dậy lật lịch:

“Hình như đúng là , chỉ mải lo điện hạ thương, quên mất.”

 

Mấy đều ngủ , lắng từng tiếng thanh âm vang lên, chìm sương mù dày đặc.

 

Sáng sớm, Quần Thanh nhận chiếu lệnh của Yến vương phi, đến Sùng Kính điện dự điện thí.

 

Bốn vòng khảo hạch qua, nàng hẳn trúng tuyển, điện thí cuối cùng chỉ là hình thức, Yến vương phi sẽ nhắc nhở nàng về chức trách.

 

Vết thương tay đau suốt một đêm, lúc dậy đầu óc nàng choáng váng, nhưng chỉ bằng một tay, nàng vẫn chậm rãi chải xong b.úi tóc.

 

Đối diện gương, Quần Thanh hạ hàng mi dài, nhẫn đau xé nhẹ lớp băng bọc sơ sài hôm qua, thấy m.á.u rỉ mới buông tay áo xuống.

 

Mưu tính xuất cung, tranh thủ thời gian, một khi phong cung quan, nàng sẽ còn là nô tịch, cũng thể nhân dịp đại phóng cung nhân mà rời .

 

Chỉ một nàng, cũng trong dự liệu của Quần Thanh.

 

Khi tạ ơn, Tiêu Vân Như bình phong, nhiều liếc nàng như đang quan sát.

 

Quần Thanh thấy lạ, nàng đ.â.m Lý Hoán một d.a.o, những chuyện ở T.ử Dạ Lâu, e rằng Tiêu Vân Như phần lớn.

 

Tiêu Vân Như hẳn đang nghi ngờ, rốt cuộc nàng là hạng thế nào.

 

Quả nhiên, mắt Tiêu Vân Như dần mở to, chằm chằm vết m.á.u thấm tay áo nàng:

“Trên cô nương thương tích? Thúy Vũ, gọi ngự y tới!”

 

“Không cần.” Quần Thanh vội , do dự thưa: “Nô tỳ dám giấu nương nương, vết thương nô tỳ là do ưng xám của Yến vương phủ mổ, nếu ghi hồ sơ y án, nô tỳ sợ gánh tội trái lệnh xuất cung.”

 

Tiêu Vân Như trong lòng kinh ngạc, quả nhiên là nàng. Vậy đ.â.m thương Yến vương cũng là nàng.

 

Quần Thanh rõ ràng quen Lục Hoa Đình, giả vờ kín kẽ sơ hở. Tâm cơ sâu, phản ứng nhanh như , khiến Tiêu Vân Như thể đề phòng.

 

Không ngờ hôm nay Quần Thanh đối mặt với nàng , thẳng thắn thật.

 

Quần Thanh cúi lạy:

“Ngọc Nô liên quan đến vụ án T.ử Dạ Lâu là ân nhân của nô tỳ, đem manh mối duy nhất cho nô tỳ , vì thế trường sử mới tìm nô tỳ liên thủ, cùng T.ử Dạ Lâu. Trước đó lấy sổ sách, nên bẩm báo vương phi, xin vương phi thứ tội.”

 

Tiêu Vân Như dùng ánh mắt dò xét Quần Thanh. Đuôi mắt nàng nếp gấp bay lên, tròng mắt trong sáng, giữa mày mang vẻ thanh tú như sơn thủy, trông giống dối, nhưng nếu thật là liên thủ theo ủy thác của Đại Lý Tự, thì cung nhân nào dám đ.â.m , cướp sổ sách?

 

Thấy Tiêu Vân Như trầm mặc, Quần Thanh hiểu rằng một khi hạt giống nghi ngờ và kiêng dè gieo xuống, khó nhổ bỏ, mà đó chính là điều nàng .

 

Tiêu Vân Như nếu còn thưởng thức nàng, dùng nàng, thì e rằng dám nữa.

 

“Chuyện trường sử với bản cung , là chuyện , ngươi cần lo lắng, lên .” Tiêu Vân Như dừng một chút, giọng dịu : “Con ưng xám lợi dụng, khiến ngươi kinh hãi, gói trân thạch t.ử hoa phấn , ngươi mang về rắc lên vết thương, thể cầm m.á.u, tránh nhiễm trùng.”

 

Thúy Vũ dùng khay gỗ dâng trân thạch t.ử hoa phấn lên. Quần Thanh liếc bức bình phong dát vàng, thấy nhận, Tiêu Vân Như liền nghiêm giọng:

“Nếu Thanh cô nương dùng, hãy nhớ tên t.h.u.ố.c, cung tìm ngự y xin.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/chuong-129.html.]

Thúy Vũ giật , bởi khi Quần Thanh nhận lấy t.h.u.ố.c bột, đồng thời lặng lẽ đặt lên khay một tờ giấy nhỏ. Tiêu Vân Như trông thấy, liền hiệu cho Thúy Vũ lấy tờ giấy , tự giấu tay áo.

 

Sau khi chuyển tin cho Tiêu Vân Như, Quần Thanh lấy từ tay áo cuốn sổ, ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Vân Như, :

“Nô tỳ suy nghĩ cả đêm, đây là sổ thật của T.ử Dạ Lâu. Nô tỳ giao cho Ngự sử đài, mà giao cho Lục trường sử, chỉ vì lưu dân và bách tính trong thành, vì mong T.ử Dạ Lâu sớm ngày sụp đổ. Hy vọng vương phi và trường sử phụ sự tín nhiệm.”

 

Tửu Lâu Của Dạ

Nói xong, nàng khẽ cúi lạy, đóa dành dành trắng cài b.úi tóc đen khẽ lay động.

 

Sau bức bình phong vàng, Lục Hoa Đình chằm chằm bóng dáng đang cúi lạy .

 

Ngay đó, Quần Thanh dậy, rời thẳng thắn, thêm lời nào.

 

Hơi thở Lục Hoa Đình khẽ nghẹn , một lúc, từ bình phong bước .

 

Quần Thanh thấy tiếng đai giày khẽ vang, xa gần theo nàng.

 

Nàng dừng bước, cố ý xuyên qua hành lang, băng qua vườn, chỗ hang đá, bước , nàng cảm nhận Lục Hoa Đình cúi theo :

“Ngươi gì với ?”

 

Giọng nàng bình thản, , thần sắc ung dung, vẻ oán hận. Trái , ánh mắt Lục Hoa Đình trở nên căng thẳng, lướt qua vết m.á.u tay áo nàng:

“Cô nương giải thích.”

 

“Giữa chúng là quan hệ gì chứ, kỹ bằng , thua thì chịu thua, cần gì giải thích?” Quần Thanh hỏi ngược.

 

Ánh mắt nàng trong veo, tự nhiên , khóe môi thậm chí còn phảng phất ý . Cái thờ ơ như một gáo nước lạnh, khiến thần sắc Lục Hoa Đình ngưng , :

“Cô nương .”

 

Quần Thanh kìm nén cảm xúc mỏng manh trong lòng, chỉ lấy bọc đồ giấu trong khe đá , nàng cực kỳ giỏi dùng ngụy trang để áp đảo đối phương giành thắng lợi, tuyệt đối để lộ nửa phần bại thế.

 

Thấy nàng cầm bọc đồ định , ý trò chuyện, hàng mi Lục Hoa Đình khẽ run:

“Ý ?”

 

“Chẳng trường sử tặng bộ y phục đầu ?” Quần Thanh thờ ơ đáp: “Ta lấy , cần nữa. Hôm nay đến chỉ để lấy bọc , trường sử theo gì, cũng để thứ gì ?”

 

Lục Hoa Đình bước lên , thẳng mắt nàng, bắt lấy cảm xúc gì, nhưng ánh mắt Quần Thanh như nước lặng, chút cảm xúc nào, tựa thanh kiếm băng giá kề nơi yết hầu .

 

Mật thám vốn giỏi ngụy trang, tựa như chuyện đó đều là giả.

 

Bóng và mùi cỏ hoàng hương bao phủ xuống, ánh sáng rõ mà đầy áp bức khóa c.h.ặ.t, gần như khiến hoa mắt, Lục Hoa Đình mỉm :

“Lần sơ suất, nật thám Nam Sở, sớm muộn cũng c.h.ế.t.”

 

“Vậy món quà tặng trường sử, ngài thấy thế nào?” Quần Thanh : “Lần là hõm vai Yến vương, đảm bảo là tay, chân đầu.”

 

Ngón tay Lục Hoa Đình siết c.h.ặ.t, cảm nhận chút tê dại, nàng thản nhiên :

“Lại đeo hoàng hương thảo . Trường sử đừng quên, chỉ giải độc .”

 

Quần Thanh để xuất cung, vẫn giả vờ tiếp tục bán mạng cho Nam Sở, nhưng cũng dám đe dọa quá mức, sợ Lục Hoa Đình nắm Lâm Du Gia mà tiện tay bắt nàng, vì nàng chỉ nhắc nhở về giá trị của .

 

Bóng băng vải nơi vai Lục Hoa Đình lộ , Quần Thanh giơ tay, tránh chỗ thương, dùng sức đẩy rời , ngờ bước ngoài, chạm mặt Lý Hiển và Tô Hỉ.

 

 

 

 

 

Loading...