Sau khi trọng sinh ba lần ta kệ cha nó hết - Chương 20

Cập nhật lúc: 2025-11-01 04:13:02
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quản sự Tiết dáng vẻ mật của Tương Lí Hoài Cẩn đối với Khương Hoàn mắt, trong lòng cảm thán thôi.

Tiểu Cẩn chịu gần gũi Quận chúa, lời nàng, đương nhiên là chuyện hơn. Chỉ là ông dốc hết lòng chăm sóc Tiểu Cẩn bấy lâu mà vẫn khiến lời như , quả nhiên giữa với cũng xem duyên phận.

Khương Hoàn, duyên phận, Tương Lí Hoài Cẩn cọ một cái liền sững tại chỗ, các ngón tay trong tay áo rộng siết chặt, kiềm chế lắm mới đá .

Nàng xưa nay hề quen với việc tiếp xúc mật với khác.

Tương Lí Hoài Cẩn vô tri vô giác, cọ mãi thôi.

Khương Hoàn khép hờ mắt, đến bàn xuống: “Tiểu Cẩn, xuống ăn cơm.”

Tương Lí Hoài Cẩn theo Khương Hoàn đến bên bàn, dù đói bụng cồn cào cũng đụng thức ăn bàn. Có lẽ thể hiểu ý trong lời của Khương Hoàn, vẫn ở bên chân nàng, ngóng cổ nàng.

Khương Hoàn dùng đũa gắp một miếng thịt thăn từ đĩa lớn đặt một đĩa , tương tự gắp thêm vài món mặn và món chay đó, đó bưng đĩa thức ăn lên tay.

Tương Lí Hoài Cẩn kìm , nửa quỳ dậy ngửi đĩa thịt.

“Kéo ghế đây.” Khương Hoàn lệnh, tay đặt đĩa xa hơn, cho Tương Lí Hoài Cẩn chạm .

Tương Lí Hoài Cẩn lo lắng, cổ họng phát tiếng gầm gừ khe khẽ, như đang đe dọa.

Khương Hoàn vốn biểu cảm gì, thấy tiếng gầm gừ của , ánh mắt lập tức lạnh . Nàng chút khách khí, vung một cái tát nặng nhẹ miệng .

Chát—

Tim Quản sự Tiết đập thót lên, sợ Tiểu Cẩn kích động c.ắ.n Quận chúa, lực nắm dây xích trong tay khỏi siết chặt hơn vài phần.

Thế nhưng, Tương Lí Hoài Cẩn đ.á.n.h một cái liền ngoan ngoãn hẳn, như ch.ó bên chân Khương Hoàn, chằm chằm nàng.

Bát Trân run rẩy kéo ghế đến bên cạnh Khương Hoàn, tức là ngay mặt Tương Lí Hoài Cẩn.

Khương Hoàn đặt đĩa đầy thịt xuống bàn ghế, cần nàng , Tương Lí Hoài Cẩn nửa quỳ lên, để giữ thăng bằng liền đặt tay lên ghế.

Hắn miếng thịt trong đĩa, Khương Hoàn, nghiêng đầu, như đang suy nghĩ nên ăn .

Khương Hoàn đưa tay nắm khuỷu tay , thuận thế kéo xoay một vòng đến ghế, ấn vai buộc xuống.

Tương Lí Hoài Cẩn cảm thấy bất an với tư thế mới của cơ thể, ấn ghế mà nhúc nhích ngừng.

Nếu tay Khương Hoàn vẫn đặt vai , hẳn vặn vẹo trượt khỏi ghế .

Khương Hoàn mím môi, dữ tợn: “Yên lặng.”

Tương Lí Hoài Cẩn ngước mắt nàng, vẫn là đôi mắt sâu thẳm, tĩnh lặng, hề động đậy nữa, khó coi ghế.

Hai chân cứng đờ khép nép ghế, giống như hai khúc gỗ. Eo thẳng tắp, như một tấm ván gỗ vuông vức, kéo theo cả cổ cũng cứng ngắc.

Khương Hoàn hài lòng với hành động xuống của , nên quá chú ý đến chi tiết, mặc kệ đó với vẻ vô cùng khó chịu. Nàng thậm chí còn vu vơ chạm đỉnh đầu như một phần thưởng, nhưng thể chạm thực sự, vì ghê tởm.

Hắn khó chịu chẳng liên quan đến nàng, chỉ cần ngoan ngoãn lời là . Giống như việc là ch.ó cũng quan trọng.

Ăn , ngủ lời, Khương Hoàn tuy kiêu căng, nhưng lễ nghi vô cùng .

Nàng tao nhã cầm đũa, bắt đầu dùng bữa.

Tương Lí Hoài Cẩn cứng ngắc xoay cổ, chằm chằm Khương Hoàn ăn cơm. Hắn một lúc, cúi đầu tay , vùi đầu đĩa thức ăn.

Tiếng xé và c.ắ.n "răng rắc" vang lên trong phòng.

“Hít.” Quản sự Tiết giật cách ăn thô lỗ của Tương Lí Hoài Cẩn, liếc Khương Hoàn, sợ nàng nổi giận vì hành vi vô phép của Tiểu Cẩn.

Khương Hoàn hề liếc mắt lấy một cái, tự dùng xong bữa liền rời .

Tương Lí Hoài Cẩn thấy nàng sắp , vội vàng gặm nhanh hai miếng thịt, rút đầu khỏi đĩa, lập tức nhảy khỏi ghế, bốn chi chạm đất đuổi theo Khương Hoàn.

Khương Hoàn tiếng bước chân , thấy Tương Lí Hoài Cẩn sắp lao đến chỗ liền trừng mắt: “Quản sự, giữ !”

Quản sự Tiết lập tức kéo dây thừng.

Tương Lí Hoài Cẩn dừng sát ngay mặt Khương Hoàn, thấy kéo thể qua , rên rỉ lo lắng.

Mặt dính đầy nước sốt, trông như một chú mèo hoa, ánh mắt tinh khiết Khương Hoàn, giống như một chú ch.ó nhỏ đáng thương, ai thấy cũng sẽ động lòng trắc ẩn.

Trừ Khương Hoàn .

Nàng hề lưu luyến bỏ , còn quên thầm mắng Tương Lí Hoài Cẩn quá nhập tâm vai diễn, cố tình bộ tịch.

Nàng sẽ mềm lòng chỉ vì vài ánh mắt đáng thương .

Hắn thích giả chó, cứ để giả .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-ba-lan-ta-ke-cha-no-het/chuong-20.html.]

...

Mưa cứ đổ xuống từng ngày, đường dài thành sông nước. Thành An Bình phố cuối cùng còn một bóng , thỉnh thoảng nồi niêu xoong chảo của nhà ai trôi theo dòng nước, chảy về khu Tây.

Cả thành tê liệt, đời sống dân thể hoạt động bình thường. Tuy đến thời điểm nguy cấp nhất, nhưng lòng khỏi treo lơ lửng. Cứ thế ngày qua ngày, chỉ thể ăn lương thực dự trữ trong nhà. Tuy nhiên, lương thực dự trữ cũng ngày hết, ăn hết thì ?

Huống hồ gió lớn kèm theo mưa bão, ít nhà bắt đầu dột nước, là nhà sập lương thực hết .

Môi trường khắc nghiệt lòng hoang mang lo sợ, điều đau khổ hơn là con bất lực gió mưa, câu “nhân định thắng thiên” dường như còn đúng lúc , loài thể kiểm soát thời tiết.

Khương Hoàn thể ngoài chơi, gần đây liền dùng việc huấn luyện Tương Lí Hoài Cẩn để g.i.ế.c thời gian. Nàng thích sách lắm, những cuốn thì kiếp cũng hết, nữ công gia chánh, những thứ mà các cô gái đàng hoàng yêu thích nàng đều , cũng thích, vì thế càng lộ rõ vẻ vô học.

Kể từ khi Khương Hoàn cho gần c.h.ế.t khát, cuối cùng nhận chủ, lời nàng. Đáng tiếc, việc bẻ một con ch.ó thành hề dễ dàng, Tương Lí Hoài Cẩn bây giờ chỉ khi ở mặt Khương Hoàn. Khi ăn uống tuy dùng đũa, nhưng tốc độ chậm nhiều.

Có Tương Lí Hoài Cẩn ở đây, Thẩm Tu Ngữ còn thường xuyên đến nữa. Mỗi gặp Tương Lí Hoài Cẩn, mặt nàng tái mét, vẻ như kinh hãi.

Khương Hoàn vê viên kẹo hạt thông tựa lưng ghế, quan sát Tương Lí Hoài Cẩn đối diện.

Tương Lí Hoài Cẩn cố gắng mở miệng, nhưng thể phát tiếng, khiến .

Bát Trân siết chặt nắm đấm, mở miệng, mong đợi lên tiếng.

Hắn mở miệng lâu, cuối cùng vẫn khép , ngay cả một tiếng “a” cũng phát , càng cần đến việc học từ “cảm ơn” mà Khương Hoàn vẫn luôn dạy . Hắn bày đủ tư thế mà phát chút âm thanh nào, thật là tức .

Bát Trân bực tức thở một , giận dữ Tương Lí Hoài Cẩn. Bình thường thấy gầm gừ khác hăng say như , ngờ dạy khó đến thế! là phụ lòng Quận chúa dày công dạy dỗ!

009 cũng cảm thấy áp lực m.á.u dồn lên não, Tương Lí Hoài Cẩn cho tức điên. Nó thấy mở miệng to như còn tưởng hy vọng .

Vẻ cù của thành công Khương Hoàn vui vẻ, nàng ném viên kẹo hạt thông trong tay như một phần thưởng, Tương Lí Hoài Cẩn lập tức bắt trúng chính xác, nhai rôm rốp.

Khương Hoàn hề đặt hy vọng gì việc Tương Lí Hoài Cẩn mở miệng chuyện, nên cũng sẽ thất vọng. Nàng dạy , , thẳng, chỉ là để mất mặt nàng ở bên ngoài, việc quan trọng.

“Quận chúa, ở đó ?” Giọng Thẩm Tu Ngữ vọng qua cánh cửa, mang theo sự dịu dàng và e thẹn.

Khương Hoàn dùng khăn tay lau ngón tay, liếc Bát Trân.

Bát Trân hiểu ý, mở cửa. Nàng vẫn còn bực bội trong lòng, vì Tương Lí Hoài Cẩn chỉ mở miệng mà phát tiếng. Đối mặt với Thẩm Tu Ngữ, mặt nàng cũng ý : “Quận chúa ở trong, Thẩm nữ lang mời .”

Thẩm Tu Ngữ hành lễ: “Đa tạ.” Rồi mới nhẹ nhàng bước trong.

Nàng lễ nghĩa, khi váy chỉ gợn sóng nhẹ, vô cùng đoan trang thùy mị.

Đợi Bát Trân dẫn đường vòng qua bình phong, thấy Tương Lí Hoài Cẩn mặt, khuôn mặt Thẩm Tu Ngữ lập tức tái nhợt, lễ nghi đều bay biến khoảnh khắc .

Tương Lí Hoài Cẩn thấy lạ đến, về phía Khương Hoàn, liền mất vẻ thuần phục thường ngày đối với Khương Hoàn, mà đổi dáng vẻ, nhe răng trợn mắt với Thẩm Tu Ngữ.

Thẩm Tu Ngữ gần như lập tức xin phép cáo từ, nhưng cố gắng kiềm chế phản ứng theo bản năng, vẻ uất ức Khương Hoàn.

Khương Hoàn đang xem trò vui, ánh mắt đột ngột của Thẩm Tu Ngữ đến khó hiểu. Nghĩ đến vẻ sợ hãi rõ ràng thể che giấu của Thẩm Tu Ngữ, nàng sang với Tương Lí Hoài Cẩn: “Tiểu Cẩn, trật tự.”

Tương Lí Hoài Cẩn lập tức im lặng.

Nàng hỏi thẳng: “Có chuyện gì?”

Thẩm Tu Ngữ quả thực chuyện cần bàn, nếu thấy Tương Lí Hoài Cẩn, nàng viện đủ lý do để rời . Nàng mặt , ho khan một tiếng, mở lời: “Quận chúa, trong thành giờ đây mưa như trút nước, An Bình đến lúc nghiêm trọng .”

009 thấy lời liền lẳng lặng giả c.h.ế.t.

Khương Hoàn xong liền nhíu mày: “Nói cái gì, mất hứng.”

Thẩm Tu Ngữ tiếp tục: “Bách tính bây giờ kẹt trong nhà thể , cứ tiếp diễn thế , bao nhiêu gia đình sẽ nhốt c.h.ế.t, đói c.h.ế.t trong nhà.”

Khương Hoàn chen lời, lạnh nhạt nàng, chờ nàng tiếp.

“Ta, gì đó cho bách tính trong thành An Bình, nên đặc biệt đến tìm Quận chúa, hy vọng Quận chúa…”

Thẩm Tu Ngữ còn hết câu Khương Hoàn ngắt lời: “Ngươi gì thì tự , qua tìm gì? Ta gì cho họ cả, cũng thể khiến mưa tạnh.”

Thẩm Tu Ngữ lập tức giải thích: “Ta ý Quận chúa cùng với , chỉ là mặt dày đến cầu xin chỉ điểm.”

Khương Hoàn dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, móng tay chạm mặt bàn phát tiếng thanh thúy. Nàng chậm rãi hỏi: “Chỉ điểm chuyện gì?”

Thẩm Tu Ngữ thấy nàng lập tức từ chối, liền mặt mày tươi tỉnh: “Lần lời của Quận chúa khiến cảm động sâu sắc. Ta về suy nghĩ lâu, vẫn thể thấu triệt ý nghĩa sâu xa trong lời , vì thế hôm nay đến hỏi Quận chúa, An Bình huyện lệnh khi đối mặt với việc khu Tây ngập nước, điều cần nhất là gì?”

Khương Hoàn hỏi ngược : “Vì cho ngươi ?” Ác ý thôi.

009 lúc một nữa cảm nhận sự khác biệt của nhân tính, thở dài thôi.

Chẳng trách Thẩm Tu Ngữ là nhân vật chính còn Khương Hoàn là vật hy sinh, sự giác ngộ và tu dưỡng khác một trời một vực.

Thẩm Tu Ngữ mặt đỏ bừng : “Ta thất lễ , nhưng vẫn xin Quận chúa chỉ dạy, nguyện ý trâu ngựa cho !”

Khương Hoàn khịt mũi khẩy: “Chỉ ngươi thôi ? Ngươi cày ruộng thể để cưỡi? Không Thẩm nữ lang là một lực sĩ đấy.”

Loading...