“Thanh Lê, nàng thực sự  từng chân thành với  ?”
 
“Nàng ngã xuống nước,  liền vội vàng chạy đến, xem , áo  ướt đẫm vì mồ hôi.”
 
Hắn còn chìa tay áo   bằng chứng.
 
Ta lui một bước, kéo giãn  cách:
 
“Đàm đại nhân, giờ ngài  là vị hôn phu của   , theo lẽ  gọi  một tiếng ‘đại tỷ’ mới .”
 
“Thanh Lê, đổi hôn ước là điều  bất đắc dĩ…”
 
Hắn bước lên nửa bước,  tiếp:
 
“Đàm gia  lấy lễ nghĩa  đầu, đặc biệt coi trọng tiết hạnh của nữ nhân.”
 
“Hôm nay nàng ngã xuống nước,  để  khác cứu, danh tiết khó giữ. Ta nếu vẫn kiên quyết cưới nàng, thì  ăn   với gia tộc?”
 
Hắn  sang thứ :
 
“Ta  bàn với Thanh Âm,   nàng  sẽ là chính thất. Còn nàng, Thanh Lê,  thể  .”
 
“Yên tâm,  và nàng  sẽ đối xử thật  với nàng,  để nàng chịu uất ức.”
 
Ta thầm  khẩy.
 
Quả nhiên những dòng chữ   chẳng sai.
 
Bọn họ đúng là định để   .
 
“Đàm đại nhân,    một lòng ái mộ ngài, vì đoạt  hôn ước  mà  bày mưu tính kế. Vậy mà ngài  bảo nàng  đồng ý chia sẻ phu quân cùng tỷ tỷ?”
 
“Có   tàn nhẫn với nàng   ?”
 
Ta   về phía thứ .
 
Ả đối với Đàm Đạo Thịnh, nào  mấy phần chân tình.
 
Chỉ vì đó là thứ  từng , nên ả  giành cho bằng  mà thôi.
 
“Tỷ tỷ ,  và Đàm lang đều   cho tỷ tỷ thôi.”
 
“Nghĩ mà xem, Yến Vương  gần nữ sắc, tính tình  lạnh lùng hung bạo, nếu tỷ ở bên ngài , hậu quả thế nào ai  ?”
 
Nói  ả  nắm tay ,   né tránh.
 
“Không nhọc công ngươi  lo. Ta đến Yến Vương phủ chỉ để  việc. Dù là quét sân lau nhà, cũng là để báo ân cứu mạng.”
 
Sắc mặt Đàm Đạo Thịnh trầm xuống.
 
“Nói  là dù thế nào nàng cũng quyết  ?”
 
【Cảnh báo nguy hiểm: Đàm Đạo Thịnh và thứ   mưu đồ bất chính.】
 
Ta lặng lẽ quan sát cục diện.
 
Đàm Đạo Thịnh cách  một sải tay. Thứ    . Quay  hai bước là tới cửa phòng.
 
Ta bước vòng qua bàn,  đối diện thứ , cách xa Đàm Đạo Thịnh.
 
Trên giá cạnh đó vẫn treo áo choàng Yến Vương  từng khoác.
 
Ta siết chặt khối ngọc bội  trao.
 
“Tỷ    điều, thì đừng trách  và Đàm lang.”
 
“Ta vốn thật lòng  để Đàm lang nạp tỷ  , nhưng nếu tỷ  chịu…”
 
Ả  sang Đàm Đạo Thịnh, giọng dịu :
 
“Đàm lang,    là vì . Sau    đối xử  với  đấy.”
 
Nhân lúc hai  sơ hở,  nắm lấy ngọc bội, ném thẳng  trán thứ .
 
Máu từ trán ả lập tức chảy xuống.
🌻Chào các cậu đến nhà của Ngạn.
🌻Đọc xong hoan hỉ cho tớ xin vài dòng cmt nhen.
🌻Theo dõi tớ tại fanpage "Bỉ Ngạn Vọng Nguyệt" để cập nhật truyện mới nhaaa
 
Đàm Đạo Thịnh định lao đến,  vớ lấy hành lý đập  .
 
Rồi chộp áo choàng của Yến Vương, trùm lên đầu .
 
Sau đó nhắm thẳng giữa hai chân  mà đá một cú chí mạng.
 
Nhặt  ngọc bội  đất,  xoay  bỏ chạy.
 
Vừa  tới cửa sân  thấy di nương vội vã chạy tới.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-thu-muoi-day-ta-xuong-nuoc/chuong-4.html.]
Ta nấp  hòn giả sơn,  bà  thở hồng hộc, lau mồ hôi,  dặn  bên cạnh:
 
“Mau… mau  báo với Thanh Âm,  của Yến Vương phủ đến !”
 
“Bảo Đàm Đạo Thịnh tranh thủ  tay nhanh lên!”
 
6
 
Nhờ  những dòng chữ lơ lửng trong  trung,    rõ  đến là thị vệ  cận bên Yến Vương, cao thủ họ Cao, tên là Cao Viễn.
 
Hắn đến để đưa thư tuyển dụng.
 
Tấm thư   đóng ấn đỏ của Yến Vương phủ, chỉ chờ  điểm chỉ  là thành việc.
 
Hiện tại  đang ở trong thư phòng của phụ .
 
Phụ  thì cản bước, một mặt giữ  , một mặt phái di nương đến gọi thứ .
 
Ta vòng qua hòn giả sơn,  thẳng đến thư phòng.
 
Trước cửa thư phòng, phụ  đang  ngừng cản trở.
 
“Cao hộ vệ,   cho  mời tiểu nữ đến , con bé xưa nay lười biếng, đến trễ cũng là chuyện thường tình.”
 
“Trong phủ còn  loại long tỉnh mới về năm nay, chi bằng mời ngài  dùng tách , đợi một lát cũng  muộn.”
 
【Lão phụ     con gái mà mồm miệng trơn tru thế chứ!】
 
【Hồi nãy chẳng  còn than tiếc,  Yến Vương thu hồi lệnh tuyển dụng ?】
 
【Giả như hôm nay nữ chính  bắt gian với Đàm Đạo Thịnh tại trận, ông  còn chẳng ngại ngụy tạo mấy câu chuyện “nữ nhi vì tình mà lỡ dại” để vu oan tiếp.】
 
Rõ ràng Cao Viễn  mất kiên nhẫn:
 
“Ta là kẻ thô kệch, mấy loại long tỉnh, hầu khôi, bích loa xuân   chẳng phân biệt .”
 
Hắn phất tay áo, định bước tới:
 
“Vả    uống mấy bình  . Xong việc sớm còn tiện...  xả nước.”
 
Lúc ,   yên một chỗ, chỉnh  y phục đầu tóc cho gọn,  bước đến hành lễ:
 
“Thật thất lễ, để Cao hộ vệ  đợi lâu.”
 
Phụ   thấy , thoáng sững , theo bản năng còn  đầu   lưng .
 
Cao Viễn thì như trút  gánh nặng, lộ rõ vẻ nhẹ nhõm:
 
“Tiểu thư, Vương gia sai tại hạ đến đưa thư tuyển dụng, cũng  hỏi tiểu thư định khi nào sẽ  phủ nhận việc.”
 
Ta cúi  thi lễ:
 
“Đa tạ Vương gia quan tâm, cũng cảm tạ Cao hộ vệ đích  tới phủ.”
 
“Hành lý của   thu xếp  thỏa, hôm nay  thể lên đường.”
 
Phụ  quýnh quáng đến nỗi mồ hôi đầm đìa:
 
“Ai da,  gấp gáp ? Người ngoài    tưởng nhà  mong  bám lấy Vương phủ lắm .”
 
Sắc mặt Cao Viễn trầm xuống,  đầu  phụ :
 
“Quả thực, Vương gia nhà    hoàng thượng sủng ái, cũng  nắm quyền lực trong tay. E rằng  xứng để đại nhân bận tâm bám víu.”
 
Biết  lỡ lời, phụ  vội vã xin   ngừng.
 
Ta chẳng  quan tâm đến ông , chỉ  sang  với Cao Viễn:
 
“Hành lý cùng áo choàng của Vương gia vẫn còn trong phòng, phiền Cao hộ vệ theo  đến lấy.”
 
“Tuân mệnh.”
 
Cao Viễn giơ tay mời  dẫn đường.
 
Ta cũng chẳng để ý đến tiếng la hét oán trách đằng , sải chân bước .
 
Vừa  sân,  liền thấy thứ  đang tựa  di nương mà  lóc.
 
Vết thương nơi trán ả   cầm máu, nhưng m.á.u còn  lau sạch.
 
Đàm Đạo Thịnh thì  bệt  đất, ôm hạ , sắc mặt trắng bệch.
 
Thấy  bước , di nương lập tức  bật dậy mắng lớn:
 
“Tiện nhân!