Thay chiếc áo phông cũ , mặc bộ đồ thể thao sạch sẽ , mang giày thể thao.
ngoài ngay mà cầm điện thoại lên .
Tiểu Ngọc trong màn hình dường như cảm nhận điều gì đó, móng vuốt đang nghịch cái đinh chợt dừng . Nó ngẩng đầu , mang theo chút tò mò.
khẽ với màn hình.
“Tiểu Ngọc, , tao cũng bắt đầu vận động đây.”
Sau đó, đẩy cánh cửa phòng ngăn cách với thế giới gần một năm nay , bước ngoài.
Ánh nắng bên ngoài chút chói mắt.
chạy chậm dọc theo vỉa hè cũ kỹ của khu chung cư, đợi đến khi mồ hôi đầm đìa mới dừng . Ngay đó, gần như vội vàng chộp lấy điện thoại.
Tiểu Ngọc động đậy !
Nó đang vụng về kéo một tảng bê tông lớn về phía đống vật liệu, ngoạm một thanh thép cong queo, cố gắng cắm nó giữa hai viên gạch.
Động tác tuy chậm chạp, nhưng cái dáng vẻ chăm chú đó đúng là khác một trời một vực so với sự lười biếng lúc !
“Tiểu Ngọc vui khi nhận động lực của bạn, thiện cảm +1.”
“Tiểu Ngọc bắt đầu tự xây dựng nơi trú ẩn, tiến độ xây dựng: 1%...”
…
Kể từ ngày đó, cuộc sống của ngày càng nề nếp, tâm sức dành cho Tiểu Ngọc cũng ngày càng nhiều lên.
Mỗi sáng đều ngoài chạy bộ, về nhà tự nấu cơm, đó dành cả ngày để chỉ huy Tiểu Ngọc xây nhà.
Cơ thể nó càng ngày càng lớn, giống như một đứa trẻ một tuổi, tìm cho nó một chiếc áo mưa màu đen để nó khoác lên, trông như một cái bóng nhỏ.
Còn cũng sự đổi rõ rệt hơn, chỉ gầy một vòng lớn mà sắc mặt cũng hồng hào hẳn.
Người trong gương cuối cùng cũng chút dáng , còn là đống bùn nhão tuyệt vọng nữa.
bắt đầu thường xuyên chuyện với Tiểu Ngọc.
Nó tuy tỏ vẻ mất kiên nhẫn, nhưng câu nào cũng đáp , cần ngón tay thao tác nữa, chỉ cần nó thấy mệnh lệnh của là nên xây tường đào móng.
Tiểu Ngọc xây chậm như sên, cả một ngày trời mà thanh tiến độ chỉ nhích 2% hoặc 3%.
Mặc dù thông báo “Thiện cảm +1” còn xuất hiện nữa, tiến độ siêu nguyện vọng cũng kẹt ở mức 3/5.
cảm giác một sự thỏa mãn xưa nay từng .
“Tiểu Ngọc, mày xem tấm ván đặt ở đây thế nào?”
chỉ một tấm ván gỗ vỡ nhặt trong màn hình điện thoại, thì thầm với khí.
Tiểu Ngọc theo, cảm thấy hiệu quả tồi, nó kiêu ngạo gật đầu với .
“Mày đang chuyện với ai đấy?”
Giọng lạnh lẽo vang lên lưng.
Cả chợt cứng đờ , phắt .
Mẹ ở cửa phòng ngủ từ bao giờ rõ, tay xách một túi đồ siêu thị, ánh mắt sắc lẹm như dao, chằm chằm .
Không khí lập tức đông cứng.
“Không... ai hết.”
vô thức úp màn hình điện thoại xuống đùi.
“Tao ở cửa cả buổi ! Mày cứ lầm bầm với cái điện thoại rách đó!”
“Mày xem mấy cái livestream vớ vẩn là chơi game đến tẩu hỏa nhập ma hả?!”
Giọng đột ngột vút cao, chói tai nhức óc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-that-nghiep-toi-co-duoc-mot-con-quai-thu-hua-nguyen/chuong-3.html.]
mở miệng giải thích, nhưng đối mặt với những lời chỉ trích b.ắ.n như s.ú.n.g máy, chỉ thể cứng đờ cả .
Mẹ bất ngờ vươn tay, tóm chặt lấy cổ tay đang cầm điện thoại của .
“Ru rú ở nhà cả năm trời! Công việc thì ! Bạn trai cũng tìm ! Chỉ ôm cái điện thoại! Mỗi họ hàng bạn bè hỏi thăm, cái mặt già của tao đều mày cho mất hết ! Giờ thì lắm, còn học thói lên cơn với cái điện thoại nữa! Tao thấy mày phế hẳn !”
Lòng nảy sinh cảm giác chua xót khó tả, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi sự kìm kẹp của bà, cuối cùng lắp bắp mở miệng.
“Con chỉ bệnh thôi, con phế... Con đang lên... Con gầy ! Mẹ xem...”
“Tốt lên? Gầy thì tìm việc nuôi sống bản ? Gầy thì tao với bố mày chọc cột sống mà c.h.ử.i ?!”
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
https://www.facebook.com/anthienlinhtruc?mibextid=ZbWKwL
“Còn dám giả bệnh với tao?! Cái chứng trầm cảm gì đó tưởng tao ? Là bộ tịch! Muốn c.h.ế.t thật thì c.h.ế.t sớm , còn sống gì cho tao tức?!”
Cảm xúc của mất kiểm soát , bà bất ngờ dùng hết sức bình sinh, giật mạnh một cái.
Điện thoại tuột khỏi tay bay ngoài, đập mạnh xuống sàn nhà.
Màn hình vỡ vụn, bóng dáng Tiểu Ngọc lo lắng hoang mang lóe lên hai cái, tắt ngấm.
như rút hết xương cốt, mềm nhũn ngã xuống đất.
Động tác của chợt khựng trong giây lát, đó mặt thoáng qua vẻ hoảng loạn.
“Hỏng thì mua cái khác là chứ gì? Tao cũng chỉ cho mày thôi!”
Môi bà mấp máy, dường như còn mắng mỏ điều gì đó.
còn thấy gì nữa.
lăn lê bò lết nhào tới nhặt điện thoại lên kiểm tra.
Màn hình đen kịt, bật lên .
“Tiểu Ngọc...”
lẩm bẩm, ngón tay điên cuồng ấn nút nguồn bên cạnh màn hình vỡ nát.
Không phản ứng.
“Mày...” Mẹ dường như còn gì đó.
bật dậy đẩy bà , tay nắm chặt điện thoại, lảo đảo bò dậy lao khỏi nhà.
“Chú ơi! Cầu xin chú! Cứu nó với! Dữ liệu bên trong! Cháu xin chú!”
mếu máo nhét chiếc điện thoại vỡ nát tay bác thợ sửa chữa già.
Bác thợ lật qua lật kiểm tra kỹ lưỡng một lượt, cắm đủ loại dây kiểm tra, cuối cùng bác lắc đầu.
“Cô gái , màn hình vỡ nát bươm , bo mạch chủ cũng biến dạng, dữ liệu bên trong thần tiên cũng cứu , mua cái mới .”
thất thần trở về nhà.
Mẹ rời , chỉ để căn phòng bừa bộn và sự tĩnh mịch đến nghẹt thở.
Không còn Tiểu Ngọc nữa.
“Ha ha... Ha ha ha...”
Đến cuối cùng vẫn là công dã tràng.
Một đứa phế vật, một đứa phế vật ngay cả bạn ảo cũng bảo vệ .
Cảm giác nghẹt thở như thủy triều ập đến. Mấy tháng nay, vì sự tồn tại của Tiểu Ngọc, luôn thể vượt qua cảm giác .
Giờ đây nó phóng đại lên, mà Tiểu Ngọc cũng còn nữa.
Chân tay như mất tự chủ, từng bước từng bước về phía ban công.
Bên là ánh đèn của hàng vạn ngôi nhà xa xăm mà mờ ảo, giống như một thế giới khác liên quan đến .
nhắm mắt , cơ thể ngả về phía .