Sau Khi Thành Hôn Với Đối Thủ Một Mất Một Còn - Chương 80: Lăng Vân Đường ký sự (2) Hắn cúi người, ghé sát lại gần nàng hơn một chút.

Cập nhật lúc: 2025-11-18 12:18:18
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chuyển ngữ: Naomi.

Dung Kim Dao khựng , ngước mắt Sở Ý.

Thiếu niên hành lang nơi ánh sáng và bóng tối đan xen, vệt nắng nghiêng nghiêng sắc như lưỡi đao.

Hắn chắp tay lưng đó, ánh sáng và bóng tối chia cắt hình, nửa ẩn nơi tăm tối, nửa đắm trong ánh nắng ấm áp.

Sở Ý khẽ nhếch môi, giọng điệu mang vẻ giễu cợt bâng quơ, ẩn chứa ý vị khó dò. Hắn nhấn nhá từng chữ, từng lời, cực kỳ rõ ràng: “Ta đặc biệt chờ đợi công chúa  ở đây.”

Đợi nàng gì?

Nụ mặt Dung Kim Dao nhạt đôi chút.

“Đợi ?”

Hàng mi nàng khẽ cụp xuống, che nét kinh ngạc và cảnh giác thoáng qua trong đáy mắt, nhưng vẫn giữ vẻ dịu dàng và thăm dò : “Làm Sở thế t.ử hôm nay sẽ ngang qua đây?”

Chuyện nàng đến Tàng Thư Lâu bái kiến vốn là quyết định nảy đột ngột sáng nay, thêm nữa đường còn nán dọn dẹp phòng ốc một lúc, hành tung tuyệt thể nào .

Nếu Sở Ý thật sự cố tình đợi ở đây, chắc chắn canh giữ từ sáng sớm tinh mơ, như mới “tình cờ” gặp nàng.

là một con hồ ly đầy tâm kế!

Sở Ý lười biếng cong môi: “Ta chỉ đ.á.n.h cược một phen thôi.”

Dung Kim Dao thẳng mắt : “Cược cái gì?”

Vẻ mặt vẫn dửng dưng như mây bay gió thoảng: “Cược rằng sáng nay cô sẽ đến Tàng Thư Lâu.”

Sở Ý ung dung cất lời, ánh mắt dán chặt gương mặt nàng, tựa như nhất cử nhất động, từng biểu cảm nhỏ nhặt nhất của nàng đều thấu sót một chi tiết nào.

Dung Kim Dao: “...”

Sở Ý nhướng mày : “Xem , cược đúng .”

Người bạn học trông vẻ “yếu đuối thể tự lo liệu”, “gió thổi là ngã” , từ khi Lăng Vân Đường đến nay, hở là bệnh, dăm bữa nửa tháng mệt mỏi, giờ đây vô tình tựa cột hành lang, đôi mắt trong veo như nước, trông đến là đáng thương, hệt như một chú thỏ con vô hại.

thực chất, đó chẳng qua chỉ là một tư thế khác để giấu lưỡi d.a.o sắc bén mà thôi.

Vừa bước chân nàng nhanh gọn, xoay dứt khoát, nửa phần yểu điệu yếu đuối nào? Rõ ràng là sói đội lốt cừu, dụ ngươi gần bất thình lình c.ắ.n cho một phát, c.ắ.n còn chịu nhả.

Món nợ cũ giữa hai họ chỉ một hai khoản.

Ví như, Sở Ý vô ý văng vài giọt nước ấm lên vạt váy của Dung Kim Dao, nàng đến một cái liếc mắt cũng thèm ban cho, mà ngày hôm liền cáo ốm nghỉ học. Trùng hợp , Sở Quốc công mấy lời đồn thổi thêm mắm thêm muối, cứ ngỡ bắt nạt Lục công chúa, liền phạt đội nắng luyện kiếm suốt hai canh giờ. Lại khác, khi chia đội đá cầu, nàng lỡ chân vấp ngã một cú. Kết quả là chỉ thua trận, mà còn phụ quất cho một trận roi...

Mùa đông năm ngoái, cũng chính thiếu nữ ngây thơ đáng yêu lén đặt pháo nổ m.ô.n.g Giang Thiên Lăng. Tết Đoan Dương năm nay, nàng thẳng tay đạp Giang Thiên Lăng xuống nước tình cờ bắt gặp, cái vẻ tàn nhẫn dứt khoát đó vẫn còn nhớ như in.

Một là trùng hợp, nhưng hai , ba thì chính là trời sinh xung khắc.

Hắn chẳng nhiều lời, cũng coi như giúp nàng che đậy. Chỉ là món nợ gánh vạ nàng, ôm lấy phiền phức vẫn thanh toán, thể để nàng cứ thế lẩn ?

Sở Ý nàng, đuôi mày khẽ nhướng lên, ánh ẩn chứa vẻ dò xét và châm chọc.

Dung Kim Dao khẽ nhíu mày, nửa đùa nửa thật đáp: “Xem , Thế t.ử quả thực hiểu .”

Sở Ý chẳng mảy may để tâm đến lời châm chọc của nàng, chỉ nhún vai, thản nhiên hỏi: “Ban nãy công chúa đến Tàng Thư Lâu tìm ? Có chấp thuận, để năm nay cùng bàn với nữa?”

Dung Kim Dao ngước mắt chạm ánh của , đôi mắt cong lên: “...Sao thế .”

“Mấy bữa chân thương vẫn khỏi hẳn, bỏ lỡ ít bài vở, hôm nay chẳng qua chỉ đến thỉnh giáo mà thôi.” Giọng nàng vẫn bình thản: “Sao Thế t.ử thể hiểu lầm như ?”

Sở Ý gương mặt thanh tú và ngây thơ của nàng, đáy mắt dần đượm ý , gật đầu, buông một tiếng nhàn nhạt: “Ra là .”

Hắn bỗng đổi giọng: “Ta cũng đến Tàng Thư Lâu.”

Tim Dung Kim Dao khẽ thót , đầu ngón tay kín đáo co : “Ồ, ?”

Sở Ý khoanh tay thẳng, thanh trường kiếm vắt chéo lưng, làn gió nhẹ thổi bay vạt áo. Vẻ mặt vẫn ung dung, nhưng ngữ khí nặng dần từng chút một, dễ dàng bao trùm lấy nàng bằng một áp lực vô hình:

“Ta thưa với , năm cuối cùng ở Lăng Vân Đường, vẫn cùng bàn với cô.”

Hắn thế rõ ràng là đang “tính sổ” với nàng.

Khóe miệng Dung Kim Dao giật giật, thèm che giấu vẻ ngao ngán của nữa: “Ngươi hà tất tự chuốc lấy bực ?”

“Ta thấy vui lắm chứ.”

Sở Ý nàng chớp mắt, đột ngột cúi , ghé sát gần, khiến cách giữa hai chỉ còn một lằn ranh mong manh.

“Giữa chúng …” Giọng dịu dàng đến độ mập mờ, nhưng trong mắt ngập tràn vẻ chế nhạo: “...vẫn còn nhiều món nợ tính toán sòng phẳng.”

Năm nay, lễ khai giảng của Lăng Vân Đường tổ chức tại sân rộng chính điện, hàng trăm học trò áo mũ chỉnh tề, ngay ngắn thành từng hàng.

Một dãy thiếu niên vận áo đồng phục màu xanh lơ, vóc dáng thẳng tắp, gương mặt khôi ngô; còn các thiếu nữ thì khoác lên bộ đồng phục trắng phớt hồng, thanh lịch đoan trang, trông tựa những đóa hoa đào núi chớm nở.

Dung Kim Dao trong hàng ngũ của các nữ học trò, mái tóc chỉ vấn gọn gàng thành một búi đơn sơ, cố định bằng một dải lụa màu trơn. Nàng chẳng cần thoa son điểm phấn mà làn da vẫn trắng mịn tựa ngưng chi.

Ánh mắt nàng bình thản, khẽ nghiêng về phía , đang chuyên tâm lắng Lễ bộ Thượng thư tuyên diễn văn, thì chợt cảm giác một ánh nóng như lửa đang dán chặt lên .

Nàng kìm đầu, theo nơi phát ánh .

Quả nhiên, là Giang Thiên Lăng đang trong hàng ngũ nam học trò. Trên mặt vẫn là nụ cợt nhả quen thuộc, khóe môi mấp máy đang trò chuyện cùng ai, thỉnh thoảng liếc mắt về phía nàng, thần sắc hết sức thiếu đắn.

Mấy nam học trò gần đó cũng hùa theo phá lên vài tiếng, chẳng giữ chút phép tắc nào. 

Dung Kim Dao khẽ chau mày, trong lòng dâng lên một nỗi chán ghét khó tả, thầm buông một tiếng: Phiền phức thật.

Nàng tỏng Giang Thiên Lăng là kẻ lắm điều, thích nhất là lôi phận của nàng để .

Hôm Tết Đoan Dương, nếu nể mặt Sở Ý còn ở đó, thì đạp phắt Giang Thiên Lăng xuống nước vẫn hả giận, hôm nay mà còn dám đến kiếm chuyện…

Đang mải nghĩ xem nên đáp trả thế nào, ánh mắt Dung Kim Dao chợt trĩu xuống.

Phía , một bóng khẽ động đậy.

Sở Ý dáng vẻ nhàn nhã, lười biếng, cứ như thể buổi lễ khai giảng chẳng mảy may liên quan gì đến . Chẳng hiểu vì , dường như cảm nhận điều gì đó, bèn thong thả bước lên một bước.

Chỉ một bước chân vặn chắn ngay giữa nàng và Giang Thiên Lăng.

Thiếu niên vóc dong dỏng cao, bộ đồng phục màu xanh nhạt mặc vô cùng ngay ngắn. Hắn chỉ khẽ nghiêng vai một cái, che khuất ánh mắt nóng rẫy khó chịu .

Dung Kim Dao sững .

Sở Ý đang giúp nàng ?

Nàng đang ngẩn thì dường như Sở Ý phát giác ánh của nàng. Hắn đầu , nét mày ánh mắt vẫn bình thản, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên thành một đường cong kín đáo.

Tựa như đang thầm hỏi nàng: Hài lòng ?

Dung Kim Dao khẽ dời mắt nơi khác.

Ở phía bên , Lục Huyền Phong cạnh Sở Ý cảnh mà chẳng hiểu mô tê gì, nhịn bèn ghé tai hỏi nhỏ: “Ngươi chen lên gì thế? Lại chẳng ngươi diễn văn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-thanh-hon-voi-doi-thu-mot-mat-mot-con/chuong-80-lang-van-duong-ky-su-2-han-cui-nguoi-ghe-sat-lai-gan-nang-hon-mot-chut.html.]

Sở Ý vẫn giữ cái vẻ bất cần , uể oải đáp: “Vị trí của Giang Thiên Lăng chướng mắt quá, chắn mất nắng của .”

Lục Huyền Phong: “…”

“Giang Thiên Lăng thấp hơn ngươi nửa cái đầu, chắn mất nắng của ngươi kiểu gì?”

Sở Ý: “Kệ .”

Lục Huyền Phong: “Đồ dở .”

Ngay lúc , giọng Lễ Bộ Thượng Thư sang sảng như chuông đồng vang lên, tuyên lời huấn thị: “Hôm nay, Lăng Vân Đường chính thức khai giảng. Việc học nặng nề, trách nhiệm lớn lao, mong các học trò chớ lãng phí thời gian, đừng phụ tháng ngày.”

Lễ khai giảng do Lễ Bộ và hiệu trưởng cùng chủ trì, nghi thức đều tiến hành đầy đủ, thiếu một bước nào. Đầu tiên là tụng Thánh huấn, đó hành lễ vái chào, cuối cùng do hiệu trưởng dẫn dắt cùng tuyên thệ.

Sau khi tuyên thệ xong, tất cả học trò lượt giảng đường và định chỗ .

Dung Kim Dao chân bước giảng đường, chân thấy tiếng bước chân quen thuộc.

Tim nàng chợt thắt , ngẩng đầu lên liền thấy Sở Ý với dáng vẻ thản nhiên như bước , ung dung xuống chiếc ghế ngay cạnh nàng.

Dung Kim Dao đành chấp nhận phận, nhắm nghiền mắt . Nàng lấy sợi dây của chiếc túi thơm luôn mang bên , những ngón tay thoăn thoắt rút một sợi chỉ đỏ mảnh, dùng nó chia mặt bàn thành hai nửa một kẽ hở.

Sợi chỉ đỏ mảnh như tơ tằm, nhưng thẳng tắp và ngay ngắn, vặn vạch một ranh giới rõ ràng rành mạch giữa hai .

Dung Kim Dao quấn một đầu sợi chỉ nghiên mực bàn, cất giọng: “Mong Thế t.ử tự trọng.”

Sở Ý cúi đầu liếc qua sợi chỉ đỏ, ánh mắt thoáng vẻ thích thú. Hắn nghiêng đầu, giọng hạ thấp đến mức chỉ nàng thấy: “Nếu vượt qua sợi chỉ thì sẽ thế nào?”

Dung Kim Dao nhếch môi: “Ngươi cứ thử xem.”

Sở Ý khẽ nhướng mày, dường như nàng chọc cho vui, thản nhiên ngả ghế, khuỷu tay chống lên góc bàn: “Dữ dằn quá.”

“Lục công chúa hôm nay đúng là đằng đằng sát khí.”

“Nếu Thế t.ử gì…” Dung Kim Dao bình thản đáp lời: “…chúng thể chung sống hòa bình.”

Giọng nàng lớn, nhưng khí thế chẳng hề nhượng bộ chút nào.

Sở Ý bật : “Thú vị thật.”

Tiết học đầu tiên là Binh sách luận.

Việc giảng dạy ở Lăng Vân Đường xưa nay vốn câu nệ lề lối cũ. Tiết học đầu tiên là những lời giáo huấn sáo rỗng, mà ném thẳng một đề bài vô cùng hóc búa.

phụ trách giảng dạy ngót sáu mươi tuổi, nổi tiếng là nghiêm khắc. Vừa mở lời, giọng ông đanh thép dõng dạc: “Nếu biên ải phía Tây Bắc nổi lửa đao binh, các trò sẽ thế nào để an định biên cương, vạch sách lược?”

Tiên sinh dứt lời, cả giảng đường bỗng chốc im phăng phắc.

Ngay đó, một học trò giơ tay, cất giọng sang sảng: “Thưa , học trò cho rằng nên lập tức tăng cường phòng thủ biên giới, binh quý thần tốc, thể do dự.”

“Hấp tấp.” Một học trò khác hừ khẽ một tiếng, trầm giọng : “Chưa điều tra rõ tình hình địch vội vàng điều động binh lực, e rằng sẽ hỏng đại cục.”

“An định biên cương chỉ dựa binh lính, mà còn cần sách lược. Có thể phái sứ giả về kinh xin điều động binh mã, đồng thời xoa dịu dân chúng, củng cố đường lương thảo, đó mới là việc cấp bách hàng đầu.”

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, mấy liên tiếp phát biểu, lời lẽ thì gay gắt, kẻ thận trọng, đối đáp chan chát, quả thực vài phần khí thế như đang tranh luận sa trường.

Đợi cho những lời bàn luận lắng xuống, Lý mới lên tiếng: “Binh, là việc lớn của quốc gia. Kẻ bàn chuyện binh đao giấy thì nhiều, nhưng thể định đoạt càn khôn quá ít.”

Đổi giọng, ông chỉ tờ giấy trắng án thư: “Các trò đối sách, thì hãy hết những suy tư trong lòng giấy.”

“Bút mực giấy nghiên, tất cả đều chuẩn sẵn sàng, trong một nén nhang, hãy một bài sách luận.”

Trước án thư, bút mực khẽ lay, giấy trắng nhẹ nhàng trải .

trầm ngâm hồi lâu mới hạ nét bút đầu tiên, ý tưởng chín muồi trong lòng, nhấc bút một mạch như chẻ tre, tiếng bút lướt giấy sột soạt lan khắp giảng đường.

Dung Kim Dao thuộc loại “trầm ngâm hồi lâu mới hạ bút”.

Tuy trong đầu nàng đôi chút ý tưởng, nhưng mãi vẫn thể sắp xếp thành một bài văn chỉnh, chỉ cúi đầu c.ắ.n cán bút, ánh mắt phần lơ đãng.

Lơ đãng một hồi, ánh mắt nàng vô tình dừng thiếu niên .

Sở Ý bên cạnh đang múa bút lia lịa.

Vẻ mặt vô cùng chuyên chú, giữa đôi mày chau ẩn chứa một nét trầm tĩnh, thế bút vững vàng, tựa như trong lòng sớm ngàn vạn binh mã, chỉ chờ tuôn mặt giấy.

Tên lúc yên tĩnh trông cũng đến nỗi đáng ghét.

Khoan , nàng đang nghĩ cái gì thế ?

Dung Kim Dao nhận ngẩn , vội vàng dời ánh mắt , cố gắng tập trung tinh thần, nghiến răng hạ bút.

Mãi cho đến lúc mặt trời lặn, tiếng chuông vang lên, ánh tà dương xiên xiên chiếu giảng đường.

Mọi lượt nộp bài sách luận, thu dọn tráp sách rời , chỉ còn hương mực thoang thoảng tan hết. Ấy mà trong một góc giảng đường, vẫn còn gục đầu bàn, lười biếng cuộn , một chút động đậy.

Dung Kim Dao chẳng mà gọi dậy, nàng thu dọn tráp sách của , định lên thì lưng bỗng vang lên một tiếng gọi nặng nhẹ: “Lục công chúa, xin dừng bước.”

Nàng sững , ngoảnh đầu .

chẳng từ lúc nào giở bài sách luận của nàng , đôi mày bất giác chau , ánh mắt cứ dán chặt mặt giấy hồi lâu dời.

“Ý tứ của bài sách luận cũng , chỉ là chữ …” Ông ngập ngừng, dường như đang đắn đo lựa lời, như đang cố gắng để lời quá khó : “...thật sự chút khó .”

Dung Kim Dao thoáng chút ngượng ngùng.

Nàng thể rằng, vì đây phụ hoàng chú ý đến việc học của nên mới cố tình chữ thật , lâu dần thành quen, thể sửa .

“Lục công chúa bản tính thông tuệ, nhưng nếu chữ quá cẩu thả, dù ở chính đường ngự tiền đều là hợp quy củ.”

Nói , Lý lật sang một trang khác, ánh mắt lướt nhẹ, chỉ bài sách luận bên cạnh nét chữ thanh thoát mạnh mẽ, ẩn chứa phong thái riêng.

“Chữ của Sở Ý thanh cao đĩnh đạc, bút pháp mạnh , là một hình mẫu .” Ông : “Hay là để trò chỉ dạy thư pháp cho công chúa, giờ học giúp đỡ lẫn , cũng xem như là sự quan tâm giữa bạn cùng lớp.”

“…”

Dung Kim Dao đột ngột ngẩng đầu, đôi môi mím chặt, rõ ràng đang cân nhắc để từ chối cho thật khéo.

Thế nhưng nàng còn kịp lên tiếng, vốn đang gục bàn ngủ bỗng cựa .

Chỉ thấy Sở Ý chống dậy, nửa tựa đầu tay, ánh mắt vẫn còn vương ba phần ngái ngủ, giọng lười biếng phất phơ bay tới: “…Ai gọi đó?”

hề trách mắng, mà thẳng về phía : “Sở Ý, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày giờ học trò hãy đến chỉ dạy thư pháp cho Lục công chúa, cuối tháng sẽ kiểm tra thành quả.”

“Chỉ dạy …”

Sở Ý ngước mắt lên, vặn bắt gặp vẻ mặt nghiến răng nhẫn nhịn của Dung Kim Dao, tức thì cảm thấy thú vị, liền vui vẻ thuận theo: “Tuân lệnh.”

Hàng mi Dung Kim Dao khẽ run: “…Học trò cũng tuân lệnh.”

gật đầu hài lòng, thu dọn các bài thi rời .

Trong giảng đường im lặng trong giây lát, ánh chiều tà từ song cửa chiếu , rọi lên sợi chỉ màu đỏ mảnh mai .

Sở Ý dậy, rũ mắt, chỉ sợi chỉ đỏ chia đôi chiếc bàn, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Dung Kim Dao, e là vạch kẻ của cô cản nữa .”

Loading...