Sau khi tham gia show sinh tồn cùng anh trai đỉnh lưu - Chương 99: Anh trai ngốc
Cập nhật lúc: 2025-04-14 01:52:21
Lượt xem: 54
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khán giả trong phòng livestream sững người.
Lục Dạng bước đến chỗ Lục Minh Tự, dừng lại ngay trước mặt anh ta, sắc mặt âm u.
“Dạng Dạng…” Lục Minh Tự bỗng nhiên căng thẳng, “Sao vậy?”
“Đưa con cua cho em.”
Lục Minh Tự ngoan ngoãn làm theo, Lục Dạng cầm lấy con cua bỏ vào nồi, sau đó tiếp tục nói: “Đưa tay phải đây.”
Lục Minh Tự đưa tay ra, trong khung hình, ngón tay thon dài của anh ta đang chảy máu, từng sợi m.á.u đỏ rỉ ra từ vết thương.
Lúc này Lục Minh Tự mới để ý tay mình bị thương, còn hồn nhiên nói: “A, thì ra là anh bị càng cua đ.â.m trúng.”
Lục Dạng nhìn chằm chằm vào vết thương, mặt đầy giận dữ: “Đừng nhúc nhích tay.”
Anh cô đúng là quá bất cẩn, đến cả càng cua cũng có thể làm hắn bị thương, khiến cô vừa lo vừa giận.
Lục Minh Tự lập tức ngậm miệng lại, ngoan ngoãn không nói gì.
【Lục Minh Tự mạnh quá rồi đó, bẻ càng cua mà bị rách da đến mức chảy máu, thật sự là...】
【Quả nhiên, người duy nhất có thể khiến Lục Dạng nhíu mày chỉ có thể là Lục Minh Tự.】
【Da dẻ mỏng manh, yếu ớt không tự lo được, chẳng phải đây là cách Lục Minh Tự hay miêu tả Lục Dạng sao?】
Bùi Dĩ Vụ nhìn vết thương trên tay Lục Minh Tự, một lúc sau chủ động nói: “Để tôi đi tìm ít thảo dược.”
“Khoan đã.” Lục Dạng gọi cô nàng lại.
Bùi Dĩ Vụ dừng bước.
Lục Dạng lịch sự nói: “Để tôi đi, phiền cô trông anh tôi giúp, đừng để anh ấy động lung tung.”
Lục Minh Tự có chút ấm ức: “Dạng Dạng, anh đâu có động vào gì đâu mà…”
Lục Dạng lờ đi lời nhắn nói, quay sang cảm ơn Bùi Dĩ Vụ: “Cảm ơn cô.”
Bùi Dĩ Vụ ngẩn người một chút, rồi gật đầu: “Được.”
Lục Minh Tự duỗi cổ ra, lải nhải mãi không thôi: “Dạng Dạng, cẩn thận đó nha, có chuyện thì gọi anh, không có chuyện cũng phải gọi anh đó.”
Lục Dạng khoát tay: “Biết rồi.”
Bùi Dĩ Vụ vốn rất thích sinh tồn nơi hoang dã, nên cô nàng có kiến thức khá tốt về các loại thảo dược. Nhưng dù vậy, Lục Dạng vẫn không yên tâm.
Bàn tay của Lục Minh Tự là để chơi nhạc cụ, cô không cho phép có bất kỳ rủi ro nào xảy ra với nó.
Trước đó khi vào rừng, Lục Dạng đã quan sát kỹ địa hình, biết rõ chỗ nào có loại dược liệu mình cần, nên lần này vào rồi ra không tốn nhiều thời gian.
Khi nhìn thấy những thứ trên tay Lục Dạng, Bùi Dĩ Vụ không khỏi kinh ngạc.
Nhựa thông đen, lá mã đề và rễ ngưu bàng chua.
Nhựa thông có thể thay thế cồn hoặc thuốc sát trùng, dùng để khử trùng vết thương hở, bảo vệ vết thương khỏi bị nhiễm trùng.
Lá mã đề tươi sau khi nghiền nát thành bột nhão, là chất se vết thương dịu nhẹ tự nhiên.
Rễ ngưu bàng chua nghiền thành bột có thể làm thành cao, đắp trực tiếp lên vết thương.
Bùi Dĩ Vụ từng xem chương trình trước đó nên đoán được Lục Dạng cũng có không ít kinh nghiệm sinh tồn ngoài trời, nhưng cô không ngờ Lục Dạng lại làm việc nhanh gọn và hiệu quả đến vậy.
【Lục Dạng nhanh thật đấy, đầu óc rõ ràng, mục tiêu cụ thể, hành động max tốc độ!】
【Lính cứu hỏa cần tốc độ, bác sĩ cũng cần tốc độ, vì phía trước luôn có sinh mệnh chờ họ cứu (dù đặt vào cảnh này hơi phóng đại, nhưng đạo lý thì đúng rồi~)】
Lục Dạng nhanh chóng xử lý những loại cây vừa hái, bước đến trước mặt Lục Minh Tự, cúi đầu nhìn tay anh ta.
“Dạng à.” Lục Minh Tự nói, “Anh đây đâu có yếu đuối gì đâu, không cần bôi thuốc, vết thương nhỏ xíu, vài bữa là khỏi mà.”
Lục Dạng vừa xử lý vết thương vừa chắc nịch nói: “Anh chính xác là yếu đuối.”
Lục Minh Tự chu môi, bất đắc dĩ chấp nhận: “Được rồi, anh yếu đuối.”
【Tưởng Lục Minh Tự sẽ mắng Lục Dạng một trận cơ, trước kia chẳng phải có người khen mặt anh ta trắng hơn con gái, kết quả bị anh ta mắng te tua hả?】
【Lục Minh Tự đúng là một tên nhỏ nhắn mong manh mà!】
【Hành vi của idol xin đừng đánh đồng với fan, fan không yếu đuối, fan là thiên nga trắng cao quý!】
【Lục Minh Tự mạnh mẽ lên, có chuyện gì tự gánh!】
Lục Dạng ra tay rất nhẹ, chăm chú nhìn chằm chằm vào tay Lục Minh Tự, tránh kỹ vết thương, rồi tỉ mỉ dùng vải sạch băng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tham-gia-show-sinh-ton-cung-anh-trai-dinh-luu/chuong-99-anh-trai-ngoc.html.]
Khi băng, cô cố ý kéo mạnh một cái, khiến năm ngón tay của Lục Minh Tự khẽ run rẩy.
Lục Dạng ngẩng đầu, hơi trừng mắt cảnh cáo: “Lần sau còn không cẩn thận nữa thì đau c.h.ế.t anh luôn đi!”
【Ha ha ha ha bé Dạng thật ngang ngược lại còn dữ dằn nữa.】
【Lục Dạng vừa thông minh, bình tĩnh lại vừa đáng yêu, nghịch ngợm ha ha ha ha.】
Lục Minh Tự khẽ ngồi thẳng lưng, nghiêm túc biện hộ: “Thế thì không được, anh mà đau c.h.ế.t thì Dạng Dạng sẽ khóc mất.”
Lục Dạng: “…”
Lục Minh Tự biết cô đang lo, nên lập tức chuyển đề tài: “Em biết tại sao Conan trong Thám tử lừng danh Conan lúc nào cũng mặc một bộ đồ không?”
Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien
Lục Dạng khẽ thở dài, phối hợp hỏi: “Tại sao?”
“Vì cậu ấy sợ người ta nói ‘Ối dào ôi, là Tân Y (新衣: quần áo mới) hả!’”
Lục Dạng cuối cùng cũng bật cười, ánh mắt đen nhánh ngập tràn niềm vui nhìn anh.
Cô thật sự hết cách với anh chàng rồi.
Cô thua anh trai rồi, đồ anh trai ngốc.
【Tân Y = Shinichi (新一), thì ra lý do Conan không bao giờ thay đồ là như vậy!】
【Ha ha ha nhìn qua màn hình cũng cảm nhận được sự bất lực của Lục Dạng.】
Cảnh tượng khiến người ta thót tim phút trước đã hóa thành bức tranh dịu dàng thân thương.
Bùi Dĩ Vụ không nhịn được, cũng phì cười thành tiếng.
Đúng là cặp anh em gì đâu, tư duy thật khác người.
Cứ như chỉ cần có họ ở đây, cho dù là hoàn cảnh nghiêm trọng đến mấy cũng đều có thể trở nên nhẹ nhàng.
Bên kia, bốn người còn lại.
Tần Diệc Đàm đưa ra một đề nghị: “Hay là chúng ta thử từng cái một, nhập đáp án vào, kiểu gì cũng trúng một cái?”
“Không được.” Chu Mạt Lê lập tức bác bỏ, “Tối đa chỉ được thử ba lần.”
Nếu cả ba lần đều sai, chẳng khác nào đưa đáp án cho đối thủ.
Ôn Tiên nói thẳng suy nghĩ: “Nhiệm vụ số 7 phải ngâm vải trong nước biển mới hiện chữ, nhiệm vụ số 3 thì dùng than củi chà xát để hiện số, vậy nên thử suy luận, có khi dùng ánh lửa chiếu vào sẽ hiện ra gì đó.”
Chu Mạt Lê gật đầu đồng tình: “Cũng có khả năng đấy.”
“Nhưng mà…” Lâm Tân Mông do dự, “Bọn mình có ai biết nhóm lửa từ cây đâu…”
Cặp kính lão lần trước còn bị bỏ quên trên núi nữa.
【Bó tay thật rồi, hay học cách “khoét tường mượn sáng” đi.】
Tần Diệc Đàm lập tức xung phong, chủ động nhận việc: “Để tôi!”
Ôn Tiên: “Làm gì cơ?”
Tần Diệc Đàm: “Đi mượn lửa của Lục Dạng!”
Lâm Tâm Mông: “Anh định lấy gì để đổi lửa?”
Tần Diệc Đàm tràn đầy khí thế: “Chân thành, tấm lòng chân thành, lòng biết ơn sâu sắc!”
Mọi người: “…”
Sợ là một tên ngốc thật.
Đúng lúc đó, Chu Mạt Lê bất chợt nói: “Tôi có một cách.”
Ánh hoàng hôn dần dần chìm khuất vào đường chân trời thẫm xanh đậm lạnh.
Lục Dạng, Lục Minh Tự, Giang Nghiễn Chu và Bùi Dĩ Vụ ăn xong đang tất bật thu dọn đồ đạc.
Bùi Dĩ Vụ thấy Lục Dạng đang nấu gì đó, tò mò bước lại hỏi: “Cái này là gì thế?”
“Củ hình bánh.” Lục Dạng nhẹ giọng giải thích, “Nước trà nấu từ loại củ là thuốc diệt côn trùng hiệu quả. Phun quanh lều sẽ có tác dụng xua đuổi côn trùng rất tốt.”
“Còn cái này thì sao?” Bùi Dĩ Vụ chỉ vào bốn ống tre đang bốc khói dưới đất, tiếp tục hỏi.
“Bên trong là lá cây mao nhuỵ,” Lục Dạng đáp, “đốt cháy nó như một loại hương xông, giúp giảm tắc nghẽn phổi và hỗ trợ giấc ngủ rất tốt.”
Bùi Dĩ Vụ há hốc mồm, không ngớt lời khen: “Cậu sống ngoài trời mà còn sướng hơn tớ ở nhà nữa!”
“Lục Dạng, cậu là tiên nữ à?”