Sau khi tham gia show sinh tồn cùng anh trai đỉnh lưu - Chương 71: Si mê, nhưng vẫn đúng mực
Cập nhật lúc: 2025-03-13 16:40:08
Lượt xem: 34
Xung quanh hai người dâng lên một bầu không khí quái đản, vừa vi diệu vừa xấu hổ.
Thật trùng hợp…… (Hoặc: Em sờ anh nhé……)
Lời nói ái muội khiến người ta không khỏi nghĩ ngợi.
Biết được mình đã thất thố, Lục Dạng tiến lên kéo gần khoảng cách, nói xin lỗi:
“Xin lỗi anh, lại hơi đường đột rồi.”
Giang Nghiễn Chu im lặng né tránh ánh mắt của cô.
“Không sao.”
Lục Dạng tiện đà giải thích: “Bình thường em thích nghiên cứu kết cấu cơ thể con người, lần trước bắt tay với anh sờ được phần gân xanh nhô lên, bị mạch m.á.u làm cho mụ mị đầu óc.”
Người khác là bị sắc đẹp làm cho choáng váng, còn cô là vì mạch máu.
Ở trước công chúng nói muốn sờ tay anh là cô thất lễ trước, anh đã không làm cô phải khó xử, còn đồng ý yêu cầu của cô là dễ tính lắm rồi.
Hiện tại cô lại nói mấy lời như này.
Nếu đổi lại người khác sợ là đã cho rằng cô bị điên, sau đó mắng cô một trận rồi đuổi đi.
Nghe cô nói vậy, Giang Nghiễn Chu nhếch miệng cười khẽ, thâm sâu khó lường nói: “Cũng không phải lần đầu tiên.”
Lục Dạng không nghe rõ, “Dạ?”
“Mỗi người đều có những sở thích nhỏ không muốn người khác biết,” Giang Nghiễn Chu nói, “Anh hiểu mà.”
Bàn tay thon thả, mảnh khảnh như lá liễu của anh thong thả vuốt ve mép điện thoại.
Lục Dạng suy nghĩ một lúc, ánh mắt mới rời khỏi tay anh, ngẩng đầu lên, dứt khoát hỏi: “Có phải trước đây chúng ta có quen biết không?”
Những lời này không khác với bảo muốn sờ tay anh là bao, đều dễ khiến người ta cảm thấy cô có ý đồ quấy rối.
Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien
Nhưng cô nghĩ rồi vẫn cứ là hỏi ra.
Bởi vì lần đầu tiên khi nghe được giọng nói của anh, cô đã cảm thấy đã được nghe ở đâu.
Như là từng gặp ở trong mơ.
Đôi mắt trong veo của Giang Nghiễn Chu sáng bừng lên, đối mắt với cô.
Một lát sau, anh chầm chậm nói: “Muốn sờ anh nên bịa ra lý do à?”
Đáp án của anh giống như có ẩn ý, nhưng lại như là để giảm bớt không khí xấu hổ giữa hai người.
Lục Dạng khẽ bật cười.
Vài chuyện gần đây, nếu kết nối lại quả nhiên có thể đưa ra một kết luận..
—— Cô vì muốn sờ anh, mà hao hết tâm tư tìm cái cớ.
Câu nói đùa của anh khiến những suy nghĩ hỗn độn trong lòng cô dần tan biến.
Lục Dạng không thể không thừa nhận, vài câu nói ít ỏi của Giang Nghiễn Chu đã có thể dập tắt nghi ngờ trong lòng cô.
Người đàn ông này tinh tường hơn anh trai cô nhiều, bảo sao anh lại là người có duyên với người qua nhất trong giới giải trí.
Chuyên nghiệp, yêu quý thanh danh, nói không nhiều nhưng đủ dùng.
Lục Dạng mỉm cười xã giao, vừa thản nhiên vừa tự nhiên nói:
“Nhà em có bệnh di truyền khắc vào gen rồi, anh trai em bình thường có làm gì không đúng, em xin lỗi anh tại đây luôn nhé.”
Việc anh đi thăm ban tám chín phần mười là bởi vì bị anh trai nhà mình dùng thủ đoạn đe dọa, người khôn khéo như này nhất định sẽ không để người khác ép buộc.
Mạch m.á.u đẹp quan trọng, nhưng anh cô quan trọng hơn.
Giang Nghiễn Chu bỗng nói: “Trước khi em sờ anh, anh phải nói rõ cái này.”
Lục Dạng chớp chớp mắt: “Nói gì cơ?”
“Anh chưa lập gia đình, độc thân.”
“Dạ?”
Giang Nghiễn Chu vươn tay về phía cô, ý cười bao phủ nơi khóe mắt: “Em có thể sờ anh thoải mái, không cần băn khoăn.”
Lục Dạng nghe anh nói liền bật cười, khóe miệng hơi nhếch lên, “Anh suy nghĩ chu đáo thật đó.”
Cô chỉ một lòng một dạ chú ý tới gân xanh nổi trên mu bàn tay anh, suýt nữa quên mất đối phương là đàn ông.
Ôi… Còn là một anh chàng đẹp trai.
Tuy nhiên mấy điều trên đều không quan trọng, bây giờ quan trọng nhất là, anh thật sự đồng ý cho cô sờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tham-gia-show-sinh-ton-cung-anh-trai-dinh-luu/chuong-71-si-me-nhung-van-dung-muc.html.]
Hai người đứng mặt đối mặt, Lục Dạng rũ mắt xuống, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm mu bàn tay Giang Nghiễn Chu. Cô vươn tay, lòng bàn tay chạm qua gân xanh trên tay anh.
Động tác tinh tế giống như quét một chiếc lông vũ lên đầu quả tim.
Cô giống y như một chiếc thước kẻ, có thể chính xác đến từng mm, không chạm vào bất kỳ vùng nào khác ngoài đường gân xanh nhô lên của anh.
Thậm chí ánh mắt còn không thèm liếc sang vị trí khác.
Si mê, nhưng vẫn chuẩn mực.
Ánh mắt Giang Nghiễn Chu dừng trên chiếc vòng màu đen trên cổ tay Lục Dạng.
Chiếc vòng tay được trang trí bằng một đầu lâu bạc có gắn đá quý màu tím trong mắt, khi cô di chuyển sẽ nhấp nháy tỏa sáng.
Đôi mắt màu trà của anh hơi nheo lại, bắt đầu trò chuyện: “Chiếc vòng này của em đẹp thế, sao lần trước không thấy em đeo?”
Lục Dạng quét mắt, nói: “Em để ở nhà, tham gia chương trình nên không có thời gian về lấy, hôm qua về mới đeo.”
Một lần nữa nhìn vào tay Giang Nghiễn Chu cô mới phát hiện, ngón áp út ở tay trái của anh có một nốt ruồi nhỏ, vừa nông vừa nhạt, nhẹ nhàng di chuyển theo ngón tay.
Lúc trước cô chỉ chú ý đến mạch máu, giờ mới quan sát tay anh.
Ngón tay thon dài, khớp xương cân xứng, không có trang sức nào.
Khá đẹp.
Nhưng mạch m.á.u vẫn chọc trúng nốt ngứa trong lòng cô.
Giang Nghiễn Chu nhạy bén chú ý tới ánh mắt đã dừng lại của cô, dò hỏi: “Rất xấu à?”
“Đẹp.”
Thấy mình nói chuyện có hơi hời hợt, Lục Dạng suy nghĩ một lúc rồi tìm đối tượng so sánh, “Đẹp hơn anh trai em một chút.”
Bộ phận thắng lợi không thể nghi ngờ là:
—— Mạch máu.
Khóe miệng Giang Nghiễn Chu lặng yên không tiếng động từ từ nhếch lên, sự vui vẻ nhạt nhòa được giấu kín dưới làn mi âm u.
Cánh mũi Lục Dạng thoang thoảng mùi hương mát lạnh của người trước mặt, cô cảm thấy rất thoải mái khi được sờ tay người ta, nhưng không biết anh có thể nhàm chán không.
Nghĩ đến đây, Lục Dạng thuận miệng nhắc nhở: “Nếu anh muốn che nó, mà không muốn xóa nó đi thì có thể đeo thêm phụ kiện, đeo vào sẽ không nhìn thấy nốt ruồi nữa.”
Giang Nghiễn Chu vui vẻ nói: “Phụ kiện gì cơ?”
Lục Dạng suy nghĩ rồi trả lời: “Nhẫn đi ạ.”
Đeo lên ngón tay mà phải đẹp, cô chỉ có thể nghĩ đến nhẫn.
“Anh không có nhẫn, em có gợi ý nào không?”
Lục Dạng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, cân nhắc một lúc, nói: “Để em về hỏi anh em, anh em có nhiều trang sức lắm, chắc là anh ấy quen thuộc hơn.”
Nhớ tới cái gì, cô còn chưa cả nói đã bật cười.
“Anh em mỗi lần đeo nhẫn đều phải đứng trước gương cảm thán vài câu, sau đó ghét bỏ bản thân chỉ có mười ngón tay chứ không phải là 40 ngón.”
Giang Nghiễn Chu hỏi: “Em thích đeo mấy ngón?”
Lục Dạng tưởng là anh muốn hỏi Lục Minh Tự thích đeo mấy ngón tay, cô không cần nghĩ ngợi đã nói: “Mấy ngón không quan trọng, anh trai em thích là được.”
Anh trai là điển hình của kiểu người đẹp trai ngốc ngếch đáng yêu, nếu cô không cho hắn đeo, hắn sẽ chun mũi như một con cún không được đáp ứng nhu cầu, oán trách nhìn chằm chằm cô.
Chỉ có nghe theo lời hắn, thì không tới hai ngày, hắn sẽ tự chán mà không thèm đeo nữa.
Ánh mắt Giang Nghiễn Chu quét qua môi cô, ngón tay mất tự nhiên cuộn tròn lại.
Lục Dạng dường như không hề phát hiện ra, vẫn thản nhiên nói: “Có chuyện này em khá tò mò.”
Giang Nghiễn Chu: “Chuyện gì vậy?”
Lục Dạng ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn anh, nghiêm túc hỏi: “Lúc nhỏ khi đi truyền dịch, có phải hộ sĩ và bác sĩ trong bệnh viện đều rất nhanh đã lấy được ven cho anh không?”
Giang Nghiễn Chu: “?”
…
Triệu Ngôn Thuật bàn chuyện xong, ý cười đầy mặt bước ra ngoài, nhưng không biết nhìn thấy cái gì, mắt nhìn thẳng về phía trước, chân cũng dừng bước.
Xung quanh trống rỗng, không có người đi lại, không gian vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ hai người tình chàng y thiếp, tay trong tay ở đằng kia.
Không sai.
Chính xác là tay trong tay!
____________
Tưởng anh Chu ảnh lạnh lùng mà ảnh thả thính ác dữ =)))