Sau khi tham gia show sinh tồn cùng anh trai đỉnh lưu - Chương 70: Giang Nghiễn Chu, thật trùng hợp

Cập nhật lúc: 2025-03-11 00:11:27
Lượt xem: 78

Sân bay quốc tế Vân Thành.

Một đứa nhóc mặc quần áo rộng thùng thình màu đen, mang mũ đen và kính râm, ngồi trên vali hành lý cỡ lớn.

Nhóc con ăn mặc bí ẩn kiểu ngầu lòi, đong đưa đôi chân nhỏ ngắn tũn, khi nhìn thấy hình bóng không xa, nó gỡ kính râm xuống, kích động nhảy khỏi vali hành lý.

“Cậu ơi!”

Giang Cẩm Thời sinh ra đã có thể hấp dẫn sự chú ý của mọi người, tiếng hét vang trời của nó lúc này cũng vậy.

Nó chạy thẳng đến chỗ Giang Nghiễn Chu rồi dừng lại, thở hồng hộc nói: “Cậu ơi, sao giờ cậu mới đến?”

Giang Nghiễn Chu mang khẩu trang và mũ lưỡi trai, ánh mắt hướng về phía vali hành lý, sau đó thu về gương mặt của Giang Cẩm Thời.

“Giang Như Tư đâu?”

“Mẹ đưa con đến sân bay xong về rồi ạ.”

“……”

Triệu Ngôn Thuật nhìn Giang Cẩm Thời hoạt bát, rồi lại nhìn về phía Giang Nghiễn Chu chỉ toàn xa cách và lạnh nhạt.

Trong lòng cảm khái không thôi.

Giang Cẩm Thời được chị của Giang Nghiễn Chu là Giang Như Tư sinh ra khi còn chưa kết hôn, thằng bé thường xuyên được 'gửi lại' ở chỗ của Giang Nghiễn Chu.

Giang Cẩm Thời tuy bị bệnh tim, nhưng nó có tính cách hoạt bát, cả ngày luôn tràn đầy năng lượng, hoàn toàn không giống như người bị bệnh.

Mà Giang Nghiễn Chu tuy không bệnh, nhưng da dẻ tái nhợt, cả ngày ít khi nói chuyện, trông càng giống bị bệnh hơn.

Nhưng mà, lòng Giang Như Tư còn lớn hơn Đại Tây Dương, thế mà lại yên tâm ném thằng con bị bệnh tim một mình ở sân bay.

“Cậu ơi, khi nào chúng ta đi gặp chị Dạng Dạng ạ?”

Giang Cẩm Thời chớp chớp mắt, dò hỏi.

Giang Nghiễn Chu lạnh nhạt trả lời: “Mấy ngày nữa.”

Phản ứng của Triệu Ngôn Thuật chậm lại, cho đến khi Giang Nghiễn Chu bảo anh ta lấy hành lý, anh ta mới lấy lại tinh thần.

Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien

Chị Dạng Dạng mà Giang Cẩm Thời nói là Lục Dạng hả?

Thằng bé biết Lục Dạng từ trước rồi?

Triệu Ngôn Thuật nghĩ trăm lần cũng không ra.

Anh ta để hành lý lên xe, xoay đầu nhìn về phía hai người ngồi trong xe, nhưng không hỏi gì.

……

Buổi sáng đầu tiên sau khi rời chương trình tạp kỹ chắc chắn là thời gian để ngủ.

Hơn 12 giờ trưa, Lục Minh Tự mới tỉnh dậy, hơn nữa là vì quá khát nên mới tỉnh.

Hắn từ trên tầng đi xuống, gãi rối tung mái tóc, nhìn về phía Lục Dạng ăn mặc chỉnh tề, hỏi: “Dạng Dạng, em định đi đâu vậy?”

Lục Dạng ngẩng đầu, “Em hẹn giáo sư Hạ nói chuyện.”

Giáo sư Hạ Hoài Kính là giáo viên hướng dẫn chính ở Khoa Y của Lục Dạng.

Hai năm cô rời đi, cơ thể này tuy rằng không làm được việc gì giống người, nhưng niềm đam mê y học của cô đã khắc cốt nghi tâm, rời đi một thời gian ngắn cũng không ảnh hưởng đến việc học.

Lục Minh Tự ngáp một cái, lo lắng nói: “Không phải đang là kỳ nghỉ à? Sao giáo viên còn tìm em, có phải muốn gây khó dễ cho em không?”

Hắn nhìn thấy ở trên mạng không ít kẻ cặn bã giới học thuật bị bóc ra tội bóc lột sinh viên.

Lục Dạng: “…… Anh, tóc anh như cái tổ chim.”

Lục Minh Tự rũ rũ mái tóc, kiêu ngạo hỏi: “Có phải lại tạo ra một kiểu tóc mới, lại đẹp lên một tầng cao mới không?”

“Vâng, đúng là một tầng cao mới.”

“Thì đúng rồi, cũng không nhìn xem……” Là ai.

Hắn còn chưa dứt lời đã nghe thấy câu nói của Lục Dạng: “Độ cao mười tám tầng địa ngục có đủ cao không?”

“?”

Thấy Lục Dạng nghiêm túc như thế, trong lòng Lục Minh Tự luống cuống không thôi.

Hắn vội vàng tìm gương để soi.

Người trong gương, một bên tóc bị ép cho xẹp lép, bên kia lại dựng lên cao vút. Hai thái cực khiến hắn trông như một thằng ngốc ngờ nghệch.

Gương mặt xinh đẹp mà hắn luôn tự hào, đứng trước kiểu tóc này cũng chẳng ra thể thống gì!

Sau đó, Lục Minh Tự rú ầm lên giữa trưa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tham-gia-show-sinh-ton-cung-anh-trai-dinh-luu/chuong-70-giang-nghien-chu-that-trung-hop.html.]

Lục Dạng xì một tiếng, bật cười.

Anh trai ngốc.

Rất muốn cho nhóm fan bé nhỏ của anh trai xem được gương mặt cao quý lạnh lùng mà bọn họ thích nhiều lúc buồn cười thế nào.

Cuộc vui qua đi, Lục Dạng đem theo tâm trạng vui vẻ đi đến địa điểm mà giáo sư Hạ đã báo trước.

Tài xế của nhà đưa cô đến nơi hẹn gặp xong, cô liền bảo ông ấy trở về.

Hạ Hoài Kính nhìn thấy cô, gương mặt lộ ra nụ cười hiền từ, “Lục Dạng.”

Lục Dạng lễ phép cười: “Giáo sư Hạ.”

Hạ Hoài Kính đơn giản đánh giá cô một vòng, đáy mắt hiện lên tia kinh ngạc.

Lục Dạng nhạy bén nhận ra, nhưng cô không nói gì.

Hạ Hoài Kính vừa đi vừa nói chuyện: “Tài liệu lần trước tôi phát cho em, em đã xem chưa?”

“Xem rồi ạ.”

Hạ Hoài Kính là một trong những bác sĩ phẫu thuật não giàu kinh nghiệm nhất trong ngày, y được đoàn phim《 Bạch Sắc Phong Vân 》 mời làm chuyên gia cố vấn, hướng dẫn những kiến thức liên quan đến phẫu thuật, ca bệnh, v.v. trong cốt truyện.

Mà lần này, Lục Dạng đảm nhiệm vai trò trợ lý của Hạ Hoài Kính để trợ giúp đoàn phim.

Hạ Hoài Kính hỏi Lục Dạng mấy vấn đề, nghe được câu trả lời của cô, y hài lòng gật đầu.

Khi Lục Dạng phỏng vấn cho Chương trình Bách Tài của Đại học Y, Hạ Hoài Kính là người phỏng vấn. Người trúng tuyển đều là những sinh viên ưu tú nhất được tuyển chọn từ trăm triệu thí sinh, mà cô là người đầu tiên được Hạ Hoài Kính lựa chọn.

Lục Dạng mặc dù tuổi không lớn, nhưng từ nhỏ cô đã đi theo ông bà ngoại học Trung y Tây y, kỹ thuật có khi còn giỏi hơn một vài bác sĩ trong bệnh viện.

Tất nhiên là do cô có thiên phú dị bẩm trong phương diện này, nhưng Hạ Hoài Kính tán thưởng nhất chính là sự say mê của cô đối với Y học.

Lục Dạng còn có một đặc điểm rất rõ ràng khác.

Cô không thể làm hai việc một lúc.

Trong phòng phẫu thuật, hy vọng lớn nhất của người bệnh là được bác sĩ như vậy làm phẫu thuật cho.

Một lòng một dạ cứu sống bệnh nhân, không chịu ảnh hưởng bởi bất kỳ sự quấy nhiễu nào khác.

Cuộc nói chuyện với biên kịch của đoàn phim gần như đã đến hồi kết, nhưng Hạ Hoài Kính vẫn còn muốn tám vài câu chuyện xưa với đám bạn cũ.

Lục Dạng mỉm cười hòa nhã thân thiện, nói vài câu lễ phép rồi rời đi.

Cô lấy điện thoại ra, vuốt nhẹ vài cái liền nhìn thấy hai tin tức:

# Lục Minh Tự và Tần Diệc Đàm ai là ca sĩ quốc dân? Nhấp vào đây để bình chọn cho ca sĩ bạn yêu thích và giúp cậu ấy trở thành ca sĩ quốc dân #

# Tại Buổi lễ trao giải Hàng năm, Lục Minh Tự lại thành tâm xin lỗi Tần Diệc Đàm, chúng ta cùng xem lại nhé! #

Ngày hôm qua về nhà, Lục Dạng nhìn thấy bưu kiện mà Hạ Hoài Kính gửi tới nên chỉ chú tâm đọc kịch bản, không để ý tới những chuyện khác.

Bây giờ nhìn thấy hai tin tức này, cô mới chợt nhớ ra.

Tần Diệc Đàm còn thiếu một cái video trồng cây chuối xin lỗi.

Lục Dạng chớp chớp mắt, khi tầm mắt dừng ở phía trước cũng là lúc bước chân dừng lại.

Sau khi Giang Nghiễn Chu và Triệu Ngôn Thuật đón Giang Cẩm Thời về Lâm Uyển, hai người đúng hẹn đến bàn chuyện diễn xuất với đạo diễn Thẩm Hướng Trật.

Một tầng này không có bao nhiêu người, bàn chuyện gần xong nhưng Triệu Ngôn Thuật còn muốn tiếp tục đàm phán chút chuyện liên quan.

Giang Nghiễn Chu đứng ở trước cửa sổ sát đất, ngón tay thon dài trắng nõn cầm lấy di động, rũ mắt nhìn giao diện không có động tĩnh gì mới.

Đã qua 22 tiếng 26 phút.

Cô vẫn chưa đồng ý.

Suy nghĩ của Giang Nghiễn Chu đang bay về phương xa, hoàn toàn không để ý đến một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào tay anh.

Thời gian từng phút trôi đi, Giang Nghiễn Chu bây giờ mới nhận ra có một ánh mắt nóng bỏng phóng tới, anh ngẩng đầu lên, nhìn về cái người đứng ở cách đó không xa.

—— Lục Dạng.

Đáy mắt Giang Nghiễn Chu d.a.o động, nhưng thời gian quá ngắn để nhận ra sự thay đổi đó.

Cô đang nhìn anh.

Hơn nữa không biết đã nhìn từ bao giờ.

“Giang Nghiễn Chu,” Đôi mắt đen láy của Lục Dạng long lanh như sao băng, cô nhìn thẳng vào mắt anh, mặt không đỏ tim không đập nói: “Thật trùng hợp.”*

Âm cuối như bị nhấn chìm trong lòng môi, khiến nó nghe cứ như “Bắt được anh rồi”.

(*) Đoạn này không biết sao mới đúng, như QT tui có thì nó để là “Em sờ anh nhé”, mà raw t xem thì nó để “Thật trùng hợp”. Nên tui cứ note ra cho mọi người vậy.

Loading...