Sau khi tham gia show sinh tồn cùng anh trai đỉnh lưu - Chương 69: Phải chủ động với Dạng Dạng

Cập nhật lúc: 2025-03-10 21:35:15
Lượt xem: 76

Trần Tố nói chuyện vừa gấp vừa nhanh, từ ngữ không rõ ràng, “Em gái cậu có tiền án rồi đó, nửa năm, không, còn chưa tới nửa năm đâu, em ấy suýt gây ra đại họa!”

Lục Minh Tự không rõ nguyên do, “Đại họa?”

Trần Tố nhăn mày, bất đắc dĩ nói: “Hồi trước em ấy theo đuổi thần tượng là Giang Nghiễn Chu, nên tìm riêng tôi, xin tôi cho em ấy gặp cậu ấy. Tôi nể mặt cậu nên mới đồng ý cho em ấy tham gia lễ ra mắt phim của Giang Nghiễn Chu.”

Giọng của anh ta đột nhiên cao vút lên: “Nhưng mà, tôi không ngờ em ấy lại dám ở trước mặt công chúng nhào lên như thế!”

Lục Minh Tự im lặng, ký ức bị đánh rơi ở trong góc như thức tỉnh, “Anh ngốc à? Lần đó là đèn trần bị rơi, Dạng Dạng xông lên cứu nhân viên công tác mà.”

Trần Tố: “?”

Trần Tố: “……”

Anh ta nhớ nhầm sao? Không thể nào.

Nhưng bây giờ nghĩ kĩ lại, hình như chuyện thật sự là như thế.

Điện thoại đột nhiên vang lên vài tiếng.

Trần Tố thay đổi sắc mặt, mắng: “Bọn nhãi này sao lại ở trên mạng bịa đặt tin đồn rồi.”

“Những con người chân chính nhìn thấu thế giới này, họ sẽ không dễ dàng phủ nhận hoặc buộc tội tôi,” Lục Minh Tự xua xua tay, thản nhiên nói, “Mà những lời phán đoán của những kẻ hẹp hòi không hiểu tôi, cho dù họ có mắng chửi thế nào cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”

Hắn như dùng dáng vẻ ' Nhân sinh cũng chỉ nhàn nhạt như vậy, không cần phải quá kinh ngạc ' của một vị Phật không vướng bụi trần mà nói.

Trần Tố: “…… Người bọn họ mắng là Lục Dạng.”

Lục Minh Tự giận dữ, suýt nữa nhảy dựng lên, “Cái gì? Ai to gan như vậy, lập tức tìm luật sư tố cáo bọn họ cho tôi, để bọn họ xin lỗi! Không, để tôi mắng chúng nó trước!”

Trần Tố cảm thấy đầu hơi đau, lời muốn nói ra đến miệng lại nuốt trở lại: “……”

Bản thân bị mắng thì coi như chuyện không liên quan đến mình, em gái bị mắng mà cứ như kiến bò trên chảo lửa.

Từ Phú muốn tìm đề tài nói chuyện phiếm với Lục Dạng, nhưng cậu ta vắt hết óc vẫn không nghĩ ra nên mở đầu thế nào.

Cậu ta gọi Lục Minh Tự lớn hơn mình là anh trông cũng bình thường, nhưng nếu kêu một người nhỏ hơn mình như Lục Dạng là chị thì cứ thấy hơi kỳ quái……

Hơn nữa hình như con gái đều không thích bản thân bị đàn ông gọi lớn tuổi hơn họ?

Không gọi chị Dạng nhưng muốn tỏ vẻ tôn trọng, thì nên xưng hô thế nào đây?

Khi cậu ta còn đang bị mấy cái xưng hô hoành hành, Lục Dạng đã nhìn về phía cậu ta, chủ động mở miệng: “Anh có gì muốn nói với em sao?”

Từ Phú tỉnh táo lại, cậu ta quyết định từ bỏ xưng hô, trực tiếp vào vấn đề chính: “Nghe anh Tự nói em thích nghe chuyện cười, vừa hay gần đây anh cũng học được một cái.”

Lục Dạng thuận theo cậu ta, “Chuyện gì ạ?”

“Mèo sẽ meo meo meo, chó sẽ gâu gâu gâu, vịt sẽ cạc cạc cạc, vậy gà sẽ là gì?”

Từ Phú học tiếng động vật kêu, kêu vô cùng sống động.

Lục Dạng không nhịn được bật cười.

Cô còn chưa kịp đáp lại, tiếng của Lục Minh Tự đã vang lên.

“Gà sẽ để lại cho người có chuẩn bị.”

Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien

Hắn hơi đắc ý mà nói: “Từ Phú, đây đều là trò tôi từng chơi, Dạng Dạng đã nghe mấy lần rồi.”

Từ Phú ngượng ngùng vò đầu, “Tôi chỉ biết mỗi cái này.”

Còn là chuyện cười chuẩn bị bất ngờ duy nhất.

Bốn người không nói chuyện nữa, họ lên xe và rời đi.

Xe bảo mẫu rất rộng rãi, Từ Phú lái xe, Trần Tố ngồi ghế phụ, Lục Dạng và Lục Minh Tự ngồi đằng sau.

Trần Tố thỉnh thoảng lại liếc về phía Lục Dạng qua gương chiếu hậu.

Mái tóc đen hơi xoăn nhẹ nhàng đung đưa trên vai cô, làn da trắng bóc và đôi môi anh đào nhạt khiến cô vô cùng thanh tú và xinh đẹp.

Dáng vẻ không thay đổi nhiều, nhưng lại cho người ta cảm giác không giống nhau.

Lục Dạng không để ý ai mà chỉ đọc sách, ngón tay phải cô kẹp vào quyển sách, ngón tay linh hoạt liên tục lật trang.

Làm Trần Tố không khỏi nhớ tới động tác làm giỏ tre nước chảy mây trôi của cô.

Đuôi lông mày của Lục Dạng hiện ra ý cười nhàn nhạt thoải mái, làm người ta cảm thấy cô rất dễ ở chung.

Chẳng lẽ ký ức của anh ta đã bị lỗi, người muốn vào giới giải trí trước đó không phải cô?

Tự hỏi đến đây, Trần Tố quay mặt lại, dò hỏi, “Dạng Dạng, em có muốn vào giới giải trí không?”

Nghe vậy, Lục Dạng khẽ cười một tiếng, “Em đi làm người đại diện không phải là lãng phí nhân tài à.”

Trần Tố sửng sốt một lúc, lời phủ nhận đành nuốt vào.

Trong đầu anh ta nhớ lại cái câu “Bởi vì tôi đã tới” trước đó không lâu của Lục Dạng.

Nếu như Lục Dạng muốn làm người đại diện, vậy với trình độ cuồng em gái của Lục Minh Tự…… không phải anh ta sẽ thất nghiệp à?

Trong lòng Trần Tố đột nhiên sinh ra một cảm giác tràn đầy nguy hiểm.

Giây tiếp theo, anh ta lại thở phào nhẹ nhõm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tham-gia-show-sinh-ton-cung-anh-trai-dinh-luu/chuong-69-phai-chu-dong-voi-dang-dang.html.]

May là...

May là cô không có định đổi nghề sang làm người đại diện.

Mười phút sau.

Suy nghĩ của Trần Tố như cá chép nhảy Long Môn, chợt hiểu ra.

Từ từ đã!

Không phải anh ta muốn thăm dò xem cô có muốn vào giới giải trí hay không à?

Sao lại biến thành anh ta tự tạo cảm giác nguy cơ cho sự nghiệp của mình rồi!

Lục Minh Tự buồn chán lướt di động, đột nhiên nhớ tới cái gì, nét mặt cau có từ từ chuyển thành ý cười nở rộ, vội vàng gõ vài cái trên màn hình rồi đưa cho Lục Dạng xem.

“Dạng Dạng, em thấy bức hình này thế nào?”

Lục Dạng có chút hứng thú, ngẩng đầu nhìn qua.

Là một tấm hình.

Ánh đèn nhấp nháy trên đầu Lục Minh Tự, hắn một tay cầm đàn guitar, một tay cầm micro, mái tóc đen trên trán rủ xuống, che khuất đôi mắt.

Tông màu đen trắng đơn giản, khiến cho hắn trông vừa trẻ trung vừa suy sụp.

Lục Dạng nghi ngờ: “Đây là gì?”

“Đây là poster tuyên truyền buổi biểu diễn cuối năm nay của anh.”

Lục Minh Tự nói: “Nhưng mà đây chỉ là một tấm trong số đó, sau này vẫn còn những poster khác.”

Khóe miệng Lục Dạng hơi nhếch lên, “Trông đẹp lắm.”

Cô không tiếc lời khen ngợi.

Poster của Lục Minh Tự quả thật rất bắt mắt.

Đúng y hệt với câu nói:

Mỹ nhân thực thụ chỉ cần cách chụp đơn giản nhất.

Màn đêm buông xuống.

Lâm Uyển.

“Sao hôm nay trông cậu kỳ lạ thế?”

Triệu Ngôn Thuật nhìn về phía Giang Nghiễn Chu, tò mò hỏi: “Là đang đợi tin tức gì quan trọng à?”

Cứ cách vài phút lại nhìn điện thoại một lần, tần suất này quả nhiên là đang bị phân tâm.

Giang Nghiễn Chu không ngẩng đầu, lông mi rũ xuống, phủ một cái bóng nhỏ lên mí mắt dưới, ánh mắt có chút tùy ý, anh mơ hồ nói “Ừm”.

Triệu Ngôn Thuật: “?”

Nhớ đến mấy hành vi dạo gần đây của Giang Nghiễn Chu, Triệu Ngôn Thuật cũng không còn thấy kì lạ.

“Bên chỗ đạo diễn Thẩm hẹn trưa ngày mai đến đàm phán bộ《 Bạch Sắc Phong Vân 》.”

“Vâng.”

“…… Tôi đi trước, có gì thì gọi điện nhé.”

“Vâng, anh vất vả rồi.”

“……”

Cái dáng vẻ mất hồn mất vía này của anh, cứ như là……

Triệu Ngôn Thuật nghĩ ra được một cách miêu tả vô cùng đúng đắn:

Nam sinh trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt chờ đợi tin nhắn của bạn gái.

Lục Minh Tự ngoài miệng nói đưa phương thức liên hệ của Giang Nghiễn Chu cho Lục Dạng, nhưng thật ra là đưa phương thức liên hệ của Lục Dạng cho Giang Nghiễn Chu.

Còn dùng miệng lưỡi ngang ngược bảo anh kết bạn.

Giang Nghiễn Chu nhấn mở WeChat, mở ra giao diện trò chuyện.

Lục Minh Tự: 【 Phương thức liên hệ của em gái chúng ta, cậu lưu vào đi ( nhếch miệng cười.jpg ) 】

Lục Minh Tự: ( Đề cử LY cho bạn )

Lục Minh Tự: 【 Phải chủ động với Dạng Dạng đấy, một người anh trai ưu tú sẽ không bao giờ để em gái chủ động ( cool guy.jpg ) 】

Giang Nghiễn Chu nhìn thời gian.

Đã qua bốn giờ không sáu phút.

Nhưng cô vẫn chưa đồng ý lời mời kết bạn của anh?

----------

Lời của editor: Chắc từ giờ anh Chu sẽ xuất hiện nhiều hơn, ảnh không còn là nhân vật phụ trong chính câu truyện của mình nữa, giờ ảnh đã ở một cương vị khác T.T

Loading...