Sau khi tham gia show sinh tồn cùng anh trai đỉnh lưu - Chương 67: Giai đoạn đầu tiên của chương trình tạp kỹ kết thúc ( 1 )
Cập nhật lúc: 2025-03-08 18:31:06
Lượt xem: 100
“Xúc cảnh sinh tình cậu chiếm hai chữ, chữ thứ nhất và chữ thứ ba.”
【 Mạnh dạn đoán câu tiếp theo của Lục Minh Tự sẽ là: Bị điên cũng đừng có tìm Dạng Dạng, Dạng Dạng không phải thú y. Đầu chó.jpg】
Tần Diệc Đàm mặt hằm hằm như mất sổ gạo.
Thế mà dám mắng cậu ta là đồ súc sinh!
Đến Lục Dạng cũng khẽ cười.
Lâm Tân Mông trong lòng gào thét, vui sướng nhìn người khác gặp họa.
Dám giữa thanh thiên bạch nhật cười nhạo cậu ba Tần, cô thảm rồi!
Tần Diệc Đàm nhìn qua nhìn lại giữa Lục Dạng và Lục Minh Tự, lửa giận trong lòng tự khắc bay biến.
Hôm nay bị NPC dẫn trước nhiều như vậy, có thể làm Lục Dạng cười cũng coi như một cách lấy lòng.
Nghĩ đến đây, Tần Diệc Đàm coi như đã nghĩ thông, cậu ta hất cằm về phía Lục Minh Tự hừ một tiếng: “Truyện cười của cậu, nếu mà không có tôi thì đã không buồn cười.”
Lâm Tân Mông khó hiểu: “?”
Người ta đang mắng đó, sao cậu ta còn dùng cái vẻ mặt kiêu căng như thế để phụ họa vậy?!
Lâm Tân Mông chìm trong sự nghi ngờ của bản thân, cuối cùng là cô ta xảy ra lỗi, hay là thế giới này xảy ra lỗi.
“Ý tốt của cậu tôi ghi nhớ trong lòng, nhưng mà tôi không nghe nhạc của người khác.”
Lục Dạng mỉm cười, hai mắt sáng như sao, tiếp tục nói: “Mọi người đều đói bụng mà, ăn trước đã rồi nói.”
【 Ý của câu này nghĩa là cô ấy chỉ nghe nhạc Lục Minh Tự hát thôi phải không? 】
Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien
【 Lục Dạng vừa cười, câu chửi người của cậu ta nháy mắt đã biến thành câu nói đùa, Tần Diệc Đàm cậu được đấy! 】
【 Nhanh đi gọi NPC quay lại học tập cái chiêu này nè! 】
Nhắc đến ăn, Ôn Tiên vui ra mặt: “Được!”
Kết quả là, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp của chương trình sinh tồn được xem khách mời livestream mukbang.
Khúc dạo đầu của một cơn bão thường là cảnh tượng gió êm biển lặng. Buổi đêm của mùa hè, một màn sương mù đen bất ngờ kéo đến, những ngôi sao và mặt trăng ẩn hiện trên bầu trời, phá vỡ bóng tối và tỏa sáng rực rỡ.
Muôn vàn chuyện xảy ra ngày hôm nay, khiến sức lực của mọi người bị tiêu hao không ít, hơn nữa ngày mai có thể tạm thời kết thúc ghi hình, nên không ai tự tiện rời đi tìm manh mối mới.
Một đêm bình yên trôi qua.
……….
Hôm sau.
Khi tia nắng ban mai nhu hoà chiếu xuống, sáu người tỉnh lại thu dọn hành lý để chuẩn bị trở về bờ biển tập hợp.
Vẫn như trước, Lục Dạng và Lục Minh Tự dẫn đường phía trước, những người khác đi theo phía sau.
Nghĩ đến việc sắp được về nhà, mọi người đều tràn đầy tinh lực, chân cũng thả bước nhanh hơn.
Cả đoàn vừa mới đi được nửa bước ra khỏi cánh rừng đã nhìn thấy một đám người xuất hiện trong tầm mắt.
Tần Diệc Đàm hân hoan như lần đầu tiên được nhìn thấy nhiều người đến vậy: “Nhiều người sống quá!”
Ôn Tiên khẽ mắng: “Có thể xuất hiện ở trước mặt cậu tất nhiên không thể là người chết.”
Từ sau khi ghi hình, xung quanh không có bất kỳ một nhân viên công tác nào, chỉ có đám flycam lạnh lẽo âm trầm và hàng camera khiến Tần Diệc Đàm như được trở về xã hội nguyên thuỷ, trở thành người rừng đang cố gắng kéo dài chút hơi tàn cuối cùng.
Tổ tiết mục cầm loa hét lên: “Chúc mừng sáu vị khách mời hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn đầu, nhiệt liệt chúc mừng mọi người ai cũng có biểu hiện xuất sắc!”
Lâm Tân Mông kích động dậm chân: “Chúng ta đều thể hiện vô cùng xuất sắc!”
Chu Mạt Lê theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía Lục Dạng, phát hiện trên mặt cô đang tràn đầy ý cười, trông tình hình có vẻ như vừa được Lục Minh Tự kể chuyện cười.
Anh ta lại liếc qua sắc mặt của Lâm Tân Mông, khóe miệng hiện lên đường cong lạnh lẽo.
Người có biểu hiện xuất sắc nhất còn đang giả vờ mắt điếc tai ngơ, trong khi người thể hiện thường thường lại đắc ý ra mặt.
Chờ sáu người tụ họp lại, nhân viên công tác nói: “Tôi tin là thể xác và tinh thần của mọi người đều mệt mỏi sau một khoảng thời gian sinh tồn và tìm nhiệm vụ, để mọi người có thể thả lỏng, tổ tiết mục đã tỉ mỉ chuẩn bị một trò chơi giải trí nhỏ ——‘ Bạn nói tôi đoán ’.”
“Các vị khách mời vẫn chơi theo đội, mỗi đội có mười đề, đội xếp thứ nhất sẽ có cơ hội ở cùng một đội với khách mời mới.”
【 Tổ tiết mục lại bắt đầu chơi trò ma quỷ rồi, nếu như thật sự muốn cho khách mời thả lỏng thì phải cho họ đi ngâm suối nước nóng chứ. 】
【 Khách mời mới là ai vậy? Có ai biết không, tôi vào weibo chính thức của chương trình tìm mà chẳng có một chút tin tức gì cả. 】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tham-gia-show-sinh-ton-cung-anh-trai-dinh-luu/chuong-67-giai-doan-dau-tien-cua-chuong-trinh-tap-ky-ket-thuc-1.html.]
【 Bảo sao hôm qua lại nói 14 điểm mới dừng quay, hóa ra là từ đầu đã tính đến chuyện chơi game à! 】
Lâm Tân Mông trong lòng đầy tự tin nói với Chu Mạt Lê: “Dựa theo sự hiểu biết của chúng ta về nhau, chắc chắn sẽ ổn thôi!”
Chu Mạt Lê suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Hình thức của trò chơi là tổ tiết mục đưa ra đề tài, một người sẽ miêu tả từ mình nhìn thấy, người kia căn cứ theo những gì đã nghe được mà suy đoán.
Lâm Tân Mông tràn đầy tự tin muốn thử đầu tiên, Chu Mạt Lê không từ chối.
Hai người bọn họ đứng cách nhau 1 mét, mặt đối mặt.
Nhân viên công tác đứng đằng sau Chu Mạt Lê giơ đề, đề đầu tiên là sữa bò.
Quả nhiên là một câu tặng điểm!
Lâm Tân Mông mở to mắt, kích động một lúc lâu không nói nên lời.
Chu Mạt Lê lạnh lùng nhìn cô ta, lời nói tuy ôn hòa nhưng lại lộ rõ vẻ không kiên nhẫn: “Có thể bắt đầu rồi.”
Lâm Tân Mông quơ chân múa tay nói: “Hai chữ. Anh không thể uống, uống vào sẽ bị dị ứng!”
Chu Mạt Lê nhăn mặt, chuyện này anh ta chưa bao giờ công bố ra ngoài mà sao cô ta lại biết, anh ta nghi ngờ một lúc rồi nói: “Sữa bò.”
Đề bài tiếp theo.
Lâm Tân Mông vẫn vô cùng phấn khởi: “Hai chữ. Câu lạc bộ anh tham gia hồi đại học, còn từng đi thi đấu đoạt giải.”
Chu Mạt Lê: “Đấu kiếm.”
Mười đề bài, bọn họ trả lời đúng chín đề, hơn nữa chín đề này đều là Lâm Tân Mông lấy từ thói quen sinh hoạt và trải nghiệm của Chu Mạt Lê.
【 Hai người này ăn ý quá, quả nhiên là một đội, ship thôi! 】
【 Lâm Tân Mông hình như rõ Chu Mạt Lê như lòng bàn tay, hai người này không có chuyện gì thật à? 】
【Không phải là fan cuồng đấy chứ, có khi nào cô ta gắn camera trong nhà anh ấy không? 】
Tuy trả lời đúng chín đề bài, nhưng tâm trạng Chu Mạt Lê ngày càng đi xuống.
Tần Diệc Đàm mà muốn điều tra những chuyện anh ta đã trải qua thì quả thật rất dễ dàng, vậy có khả năng Lâm Tân Mông đã biết mọi thứ của anh ta từ chỗ Tần Diệc Đàm.
Đội thứ hai là Ôn Tiên và Tần Diệc Đàm.
Tần Diệc Đàm: “Tôi miêu tả, cô đoán?”
Ôn Tiên: “Cũng được.”
Một lúc sau sau, Tần Diệc Đàm do dự nói: “Tôi lại không hiểu cô lắm, hay là tôi đoán, cô miêu tả nhé.”
Ôn Tiên: “Được.”
Khi chuẩn bị trả lời đề bài, Tần Diệc Đàm lại nói: “Trí tưởng tượng của tôi không tốt, hay tôi vẫn làm người miêu tả đi.”
Ôn Tiên: “……”
Khi cô nàng im lặng, Tần Diệc Đàm lại đổi ý: “Nếu không thì……”
Do do dự dự mãi một lúc lâu.
Ôn Tiên trừng cậu ta, mãi mới chen vào được để nói: “Tôi miêu tả, cậu đoán.”
Tần Diệc Đàm nghẹn lại lời định nói, kiềm chế: “Thôi được rồi.”
Ôn Tiên nhìn đề bản, miêu tả: “Ba đồ đệ trong Tây Du Ký tên là gì?”
Tần Diệc Đàm ngờ nghệch hỏi: “Ba đồ đệ ở đâu cơ?”
Ôn Tiên nghiến răng nghiến lợi: “Tây Du Ký!”
Tần Diệc Đàm hỏi liên tục ba câu: “Tây Du Ký là cái gì? Ký sự đi du lịch về phía tây à? Ba đồ đệ là tên của đoàn du lịch phải không?”
Ôn Tiên: “?”
【 Xong phim, thiết lập nhân vật của Tần Diệc Đàm lại chệch nhịp rồi, không phải cậu ta nói mình thường xuyên xem tác phẩm nổi tiếng à, kết quả là đây sao? 】
【 Cái biểu cảm hoài nghi nhân sinh của Ôn Tiên như muốn nói “Tôi và cậu sống ở cùng một thế giới hả” ha ha ha ha ha. 】
Ôn Tiên sống không còn gì luyến tiếc phất tay, nhảy qua câu khác.
Cô nàng nhìn đề bài mới, trong mắt tràn đầy vui vẻ: “Ba chữ, đồ dụng hàng ngày. Là đồ mà NPC đã cho Lục Dạng.”