Sau khi tham gia show sinh tồn cùng anh trai đỉnh lưu - Chương 108: Giỏi tự sáng tác, còn giỏi tự rước hoạ vào thân
Cập nhật lúc: 2025-05-30 15:06:25
Lượt xem: 46
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cận Diệu.
Ấn tượng của Lục Dạng về cậu chàng không nhiều, chỉ nhớ một lần buổi tối, cô rất thèm đồ ngọt nên đã ra ngoài mua.
Mua xong trở về thì trời đã tối mịt.
Lúc đi ngang qua một con ngõ tối om, cô vô tình bắt gặp Cận Diệu đang đánh nhau với ai đó. Cô vừa đi vừa nghĩ ngợi, không để ý lắm, cho đến khi cậu ta trực tiếp ném người kia xuống ngay trước chân cô.
Khi đó, Lục Dạng mặc đồng phục học sinh xanh trắng, tóc ngắn chạm tai, lúc nhìn Cận Diệu, ánh mắt cô hoàn toàn không có chút hoảng loạn nào.
Cận Diệu nhìn thấy Lục Dạng, vẻ ngang ngược trong mắt càng đậm, hừ lạnh một tiếng:
“Thế này là sao, người mày gọi đến giúp à? Xem thường ông à?”
Lục Dạng cúi xuống nhìn tên đang nằm dưới đất — là một tên đầu gấu trong trường, chính là kiểu học sinh bị gọi là “đại ca học đường”.
Tên đó lập tức chửi rủa phủ nhận:
“Vớ vẩn cái gì đấy! Ông mày có c.h.ế.t cũng không gọi con gái đến cứu!”
Cận Diệu túm cổ áo tên đó, đ.ấ.m thêm một cú, cười lạnh:
“Tao cho mày biết, ai mới là ông chủ trên con đường này!”
Lục Dạng: “…”
Nhỏ tuổi mà ai cũng thích làm “ông lớn”.
Khi Cận Diệu đang vật lộn với tên kia, bỗng liếc thấy Lục Dạng đang… chơi điện thoại. Hắn cau mày, mặt đanh lại, giọng khó chịu:
“Không cút đi còn đứng đấy làm gì? Muốn ăn đ.ấ.m à?”
Lục Dạng bình thản:
“Không vội, để tôi báo cảnh sát cái đã.”
Cận Diệu: “?”
Tên kia: “?”
Hôm sau, cả trường đều biết hai tên đại ca muốn phân cao thấp mà lại bị cảnh sát đưa đi “giáo dục”.
Còn ai là người tốt bụng báo cảnh sát thì… chẳng mấy ai quan tâm.
Nhưng từ đó, Lục Dạng và hai tên đầu gấu xem như kết thù.
Thời gian ấy, Lâm Tân Mông thỉnh thoảng thấy có mấy học sinh hư trên đường cố tình gây sự với Lục Dạng, nhưng chẳng bao lâu sau, thái độ của chúng nó quay ngoắt 180 độ.
Thời trung học, Lục Dạng là “sao Bắc Cực” trong mắt học bá, là “chị đại” trong mắt học dốt.
Trong vòng bán kính trăm dặm, không ai không biết danh tiếng của cô—
Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien
Đánh nhau chỉ có thể dùng một chữ: “ngầu”!
Đám học sinh hư nhắc đến Lục Dạng đều tràn đầy kính nể:
“Vừa ngầu lại vừa xinh, tưởng yếu đuối mà thực ra cực kỳ mạnh mẽ!”
Đây là chuyện kiếp trước Lâm Tân Mông nghe được trong một buổi họp lớp.
Cận Diệu nhướng mày khiêu khích Lục Dạng:
“Hay là tụi mình cưới trước yêu sau nhé?”
Lục Dạng chẳng thèm để tâm:
“Tôi với anh không quen, lấy gì mà cưới?”
【Yo! Yo! Gió đang gào, ngựa đang hí, cầu hôn ra chiêu rồi, Cận Diệu đang gầm rú đây này!】
【Chị Dạng của giới xã hội, ra tay là dứt khoát, nói từ chối là từ chối, chẳng cần vòng vo!】
Lục Minh Tự nắm chặt tay, tức run cả người.
Dám nói năng bất kính với em gái hắn ngay trước mặt hắn, đúng là không muốn sống!
Nhưng vì Lục Dạng đang ở đây, hắn không thể bộc phát, ít nhất là không thể để cô bị ảnh hưởng xấu.
Mặt trời sau mưa nhàn nhạt treo lơ lửng nơi chân trời xa xăm.
Thân quen, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.
Cận Diệu nhìn trái nhìn phải, ngũ quan sắc sảo hiện lên vẻ vui mừng, ngông cuồng nói:
“Yêu đương trước cũng được, dù sao cả nước đều biết anh luôn chờ em.”
【Không có so sánh thì không có đau thương. Nào, để chúng ta tổn thương Giang Nghiễn Chu một chút, nhìn người ta kìa!!】
【Trời ơi, thì ra mỗi lần nhận giải anh ta đều tỏ tình là vì Lục Dạng à!】
【Anh ấy đang công khai với cả thế giới rằng mình thích cô ấy!】
Cận Diệu đút tay túi quần, hơi cúi người xuống, ánh mắt quanh quẩn trên người cô như chuồn chuồn chạm nước, khẽ khàng gợn lên từng đợt sóng.
Đây chính là giấc mơ của cậu ta, một giấc mơ kéo dài suốt cả thời niên thiếu.
Người đang xem trò vui là Ôn Tiên không nhịn được mà bắt đầu suy nghĩ.
Sao lại cảm thấy Lục Dạng ghép với ai cũng hợp vậy nhỉ!!
Bệnh khó chọn bắt đầu rồi, biết chọn ai đây?
Bỗng, trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ xấu xa:
Hay là… đẩy thuyền cả ba cùng một lúc luôn cho rồi!
……
Bên kia.
Tần Quyết len lén liếc nhìn Phí Trinh đang xử lý tài liệu, khẽ nói:
“Phí tổng, đạo diễn tưởng Cận Diệu là người bên ta đưa tới.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tham-gia-show-sinh-ton-cung-anh-trai-dinh-luu/chuong-108-gioi-tu-sang-tac-con-gioi-tu-ruoc-hoa-vao-than.html.]
Phí Trinh vẫn chăm chú đọc tài liệu, thản nhiên đáp:
“Không sao.”
Tần Quyết: “Vâng.”
Đạo diễn vẫn đang ngây ngất trong niềm vui vì tưởng mình đã hoàn thành yêu cầu của nhà tài trợ, hoàn toàn không biết mình vừa để lọt một kẻ không nên vào.
Lần đầu tiên trong giới giải trí xảy ra chuyện thế này — trên sóng truyền hình, giữa ống kính và hàng triệu ánh nhìn, có người thẳng thừng tỏ tình.
Không ít người vốn không xem show cũng tò mò kéo đến.
Giữa vòng xoáy thị phi khó lường ấy, cái kết có thể là sự ngọt ngào khiến người ta say như Ôn Tiên, hoặc là lời mắng chửi cay nghiệt như Lâm Tân Mông.
Sự chân thành là một phẩm chất tốt, nhưng mỗi người lại có một cách nghĩ khác nhau.
Mà điều các nghệ sĩ sợ nhất chính là miệng lưỡi thiên hạ.
Việc Lục Minh Tự bị bôi đen hết lần này đến lần khác là minh chứng rõ ràng nhất.
Có người thích cách làm của Cận Diệu, nhất định cũng sẽ có người không ưa gì cho cam.
Đặc biệt là cư dân mạng bây giờ không ít người như “công chúa dẫm phải dây mồng tơi”, không vừa mắt là bắt đầu cắn xé ngay.
Lục Dạng khẽ nhíu đôi mày thanh tú, cô chẳng lo cho danh tiếng của mình, mà lo chuyện này sẽ bị các tài khoản marketing thổi phồng, kéo cả anh trai cô vào vòng xoáy chỉ trích.
Giang Nghiễn Chu rời ánh mắt sâu thẳm khỏi gương mặt Lục Dạng, toàn thân tỏa ra khí chất lạnh lùng và xa cách, cất giọng:
“Người đưa bánh mì, cảm ơn cậu, cậu nên rời đi rồi.”
【Tay đua Cận Diệu = anh chàng giao bánh mì? Hahahahahahaha, câu này không chỉ tổn thương sâu sắc mà còn là lời sỉ nhục chí mạng!】
【“Cậu nên rời đi” = “Cậu nên cút đi”, ô hô!!! Sắp đánh nhau rồi!!】
Lục Minh Tự không ngần ngại trao ánh nhìn tán thưởng, nếu đã có người mở đầu châm chọc như thế, thì hắn cũng không khách sáo nữa.
“Cậu tài xế nhỏ, rảnh thì bơm ít nước vào não đi, nhiều nước quá tràn ra làm ướt người khác thì phiền lắm đấy.”
【Fan Cận Diệu không phải dạng vừa đâu, Lục Minh Tự đúng là biết viết lời, mà cũng giỏi tự tìm đường c.h.ế.t ghê!】
Tần Diệc Đàm nhìn nhóm đứng nhất, cảm thấy áp lực cạnh tranh quá cao, uể oải than thở:
“Haiz, thời buổi này làm một tên tay sai cũng chẳng dễ dàng gì.”
Chu Mạt Lê lặng lẽ đứng một bên, chờ thời cơ ngư ông đắc lợi.
Anh ta có một linh cảm — người đứng nhất sẽ là mình.
Không rõ là do thời tiết, hay vì lý do nào khác, hôm nay tâm trạng Lục Dạng có hơi rối loạn.
Nhưng cũng chỉ là một chút thôi.
Cô ngẩng đôi mắt đen láy, lên vào ba người trước mặt, chất giọng trong trẻo khẽ cất lên:
“Anh ơi, em khát nước.”
Lục Minh Tự phản ứng cực nhanh: “Chờ chút, anh đi lấy nước cho em!”
Trước ống kính, Lục Dạng không thể trực tiếp nói rõ ràng với Cận Diệu, huống hồ cậu ta lại là kiểu mặt dày, bám riết không buông.
Bình thường Bùi Dĩ Vụ không mấy hứng thú xem kịch vui, nhưng lúc này cô nàng lại thấy khá muốn quan sát Lục Dạng và Lục Minh Tự, nên cứ đứng đó, im lặng là vàng.
Xem một lúc, cô nàng không phát hiện được gì bất thường từ Lục Minh Tự, chỉ thấy được sự trấn tĩnh và bình thản của Lục Dạng.
Đôi mắt Bùi Dĩ Vụ khẽ chuyển động, trong lòng bỗng nảy sinh vài tia tò mò, cô ấy lên tiếng:
“Tôi đi cùng anh.”
Lục Minh Tự không có thời gian dây dưa với cô nàng, lạnh nhạt đáp: “Tùy.”
Bước chân hắn dài và nhanh, Bùi Dĩ Vụ phải lật đật chạy mới bắt kịp.
【Lục Minh Tự đúng là trai thẳng, sao có thể để nữ thần cool ngầu, ngọt ngào của chúng ta phải chạy theo như thế chứ?】
【Cảnh này vừa đau lòng vừa buồn cười, hahahaha.】
Bùi Dĩ Vụ chống tay lên eo, thở hổn hển, khó chịu nói:
“Anh làm gì mà vội thế, có phải đi cứu mạng người đâu?”
“Ừ.” — Lục Minh Tự đáp cho có lệ.
Bùi Dĩ Vụ đột nhiên thốt ra nghi vấn trong lòng:
“Tôi thật sự rất thắc mắc, mấy cái trò chơi chữ nhảm nhí và câu đùa ‘cọp dữ không ăn thịt con’ của anh bị dân mạng chửi te tua, tại sao anh vẫn cứ nói mãi không thôi?”
Người nổi tiếng rất để ý đến bình luận của dân mạng, giống như tác giả thì luôn quan tâm đến phản hồi của độc giả, rất dễ bị ảnh hưởng.
Nhưng cô nàng lại phát hiện, Lục Minh Tự dường như chưa từng bị ảnh hưởng bởi các bình luận ác ý ấy.
Trẻ trâu đến mức lố bịch, ấu trĩ và ngốc nghếch, hình tượng lạnh lùng cao quý thì tan nát không còn.
Bùi Dĩ Vụ không phải người đầu tiên nghi ngờ đầu óc của Lục Minh Tự có vấn đề, và chắc chắn cũng không phải người cuối cùng.
Bên trong lều Mông Cổ không có camera.
Lục Minh Tự quay đầu lại, liếc cô nàng một cái, đúng lúc Bùi Dĩ Vụ tưởng hắn sẽ không trả lời, Lục Minh Tự lại mở miệng:
“Lúc còn nhỏ, Dạng Dạng sức khỏe không tốt, mỗi lần thấy khó chịu mà nghe được mấy câu chuyện cười của tôi là sẽ bật cười. Nhưng tôi lại không có tài năng gì, chuyện cười có hạn, đành phải học mấy cái chơi chữ và mấy trò hài nhảm nhí để chọc cho con bé vui.”
Em gái ốm đau, hắn chẳng làm được gì to lớn, chỉ có thể cố gắng hết sức để khiến cô vui vẻ.
Bùi Dĩ Vụ lập tức hỏi tiếp:
“Anh đã muốn ở bên Lục Dạng như vậy, sao lại từ chối ghép đội với cô ấy?”
Lục Minh Tự im lặng một lúc.
Bùi Dĩ Vụ cũng nhận ra mình hơi quá, vội chữa lại:
“Tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi, anh nói hay không cũng không sao cả.”
Một lúc sau, Lục Minh Tự khẽ đáp:
“Muốn dành cho con bé những điều tốt nhất, bao gồm cả người anh trai tốt nhất.”