Sau khi sống lại, Tôi Khiến Năm Anh Trai Hối Hận - Chương 125: Sau này nếu hắn còn giúp đỡ Cố Diệp Du, thì hắn chính là chó
Cập nhật lúc: 2024-11-01 15:32:24
Lượt xem: 297
Trầm Linh Xảo tình cờ thấy rằng không những Kiều Dụ không chủ động đưa ngọc bội cho cô ta, mà hắn còn nhắm mắt lại.
Kết quả này, thực ra cô ta đã đoán trước được.
Nhưng vẫn không thể kìm được mà sinh ra hy vọng.
Thực tế lại cho cô ta một cái vả mặt, tâm người đàn ông này thật lạnh lùng, anh ta không hề có chút thương xót nào dành cho cô ta.
Cô ta càng không nhịn được mà nghĩ, nếu đổi lại người cần ngọc bội lúc này là Qúy Nguyệt, liệu Kiều Dụ có chủ động đưa không?
Càng nghĩ càng buồn, nhưng cô ta vẫn không thể buông tay, cũng không thể buông tay.
Cô ta cuộn mình trên ghế sô-pha, cắn môi, khóc một cách rất thương tâm.
Cổ đại sư nói phải đi chuẩn bị và đón người, tạm thời rời khỏi văn phòng.
Ba Cố đưa ánh mắt quan sát ba người con trai và con gái nuôi của mình.
Dạo này cả team hơi bận, nên mình sẽ ra từ từ.
Con thứ ba và con thứ tư của ông ấy giành lấy tràng hạt trong tay cậu hai rồi đưa cho cô con gái nuôi—điều mà ông hoàn toàn không ngờ tới.
Sau khi giành được, họ còn có vẻ mặt đầy tự hào như thể đó là điều hiển nhiên, điều này càng làm ông thấy cạn lời và bực bội.
Không khỏi nghĩ, nếu có một ngày, giữa cậu hai và con gái nuôi, chỉ có một người được sống.
Liệu hai cậu con trai này có từ bỏ anh trai mình mà chọn con gái nuôi không?
Ông bắt đầu tự hỏi, tình huống này đã bắt đầu từ khi nào?
Sự ảnh hưởng của con gái nuôi đối với các con trai của ông đã lớn đến mức này rồi sao?
Ông lại nghĩ đến Nhan Hạ, đứa con gái ruột của mình.
Ông ta ở nhà không nhiều, Cố Diệp Du là con nuôi nên không tiếp xúc nhiều.
Kể từ khi Nhan Hạ trở về, vợ ông thường xuyên nói rằng con gái nuôi ngoan ngoãn, nghe lời hơn, còn con gái ruột lại không biết điều.
Luôn thích tranh giành đồ của con gái nuôi, và lén bắt nạt cô ta.
Nhan Hạ đã là thiên kim tiểu thư của nhà họ Cố rồi, vậy mà vẫn muốn đuổi con gái nuôi ra khỏi nhà, thậm chí muốn tước bỏ danh phận con gái nhà họ Cố của cô ta.
Ông lo rằng Nhan Hạ ở bên ngoài quá lâu, bị nuôi dạy thành kẻ nhỏ nhen, tầm thường.
Vì vậy, ông đã để mặc vợ và các con trai.
Ông cũng muốn dạy cho Nhan Hạ một bài học, để cô giống như một thiên kim hào môn chân chính sau khi trở về.
Để cô nhận ra, không cần phải có tầm nhìn hạn hẹp chỉ chăm chăm nhằm vào con gái nuôi.
Nhưng giờ có lẽ ông đã sai.
Sự bất mãn của vợ và các con trai của ông ta với Nhan Hạ thật sự chỉ vì cô ấy bắt nạt và tranh giành đồ của con gái nuôi sao?
Sợ rằng cô con gái nuôi này ử sau lưng đã không ít lần đổ thêm dầu vào lửa.
Sau khi Nhan Hạ dứt khoát rời khỏi nhà họ Cố, ông ta mới nhận ra tính cách của cô con gái này rất thẳng thắn.
Có ân oán gì, cô đều báo thù ngay tại chỗ, chứ không phải kiểu người thích âm thầm hãm hại sau lưng.
Vậy nên nếu cô không ưa con gái nuôi, cô đã công khai đối đầu với cô ấy rồi.
Dù sao ngay cả người cha ruột là ông hay mẹ ruột và anh trai ruột, Nhan Hạ còn chẳng nể nang gì, sao cô có thể sợ con gái nuôi mách lẻo mà phải lén lút bắt nạt?
Ba Cố không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía Cố Diệp Du trở nên lạnh lùng hơn.
Xem ra, cần phải nhanh chóng nhờ thư ký điều tra rõ ràng chuyện giữa con gái nuôi và mấy cậu con trai.
Nếu con gái nuôi thực sự cố tình dẫn dắt các con trai của ông đi chệch đường, vậy thì nhà họ Cố không thể giữ cô ta lại nữa.
Còn chuyện năm đó Cố đại sư đề nghị họ nhận nuôi Cố Diệp Du, liệu có ẩn tình gì không?
Cố Diệp Du rất nhạy cảm, cô ta nhận ra ba Cố đang nhìn mình, ánh mắt mang theo sự dò xét và phức tạp.
Cô ta ngước lên, dịu dàng gọi: “Bố.”
Ánh mắt ba Cố lập tức trở lại bình thường, còn thêm vài phần quan tâm: “Diệp Du, con thấy đỡ hơn chưa?”
Thấy vẻ quan tâm của ba Cố, Cố Diệp Du thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta ngoan ngoãn gật đầu: “Đỡ hơn rồi ạ.”
Cô ta luôn muốn gần gũi với ba Cố, nhưng ông lại luôn giữ khoảng cách.
Cô ta hiểu rõ rằng trong gia đình họ Cố, ba Cố mới là người có tiếng nói lớn nhất.
Muốn ở lại nhà họ Cố để tiếp tục sống những ngày tháng giàu sang, cô ta không thể làm ông tức giận hay khó chịu.
Cô ta chợt nhớ đến hành động của hai anh trai vừa rồi khi giành lấy tràng hạt cho mình, lòng chợt nảy sinh cảm giác bất an.
Ba Cố không giống các anh trai, ông coi trọng huyết thống hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-song-lai-toi-khien-nam-anh-trai-hoi-han/chuong-125-sau-nay-neu-han-con-giup-do-co-diep-du-thi-han-chinh-la-cho.html.]
Cô ta không khỏi nghĩ, liệu việc mình lấy tràng hạt của anh hai có khiến ba Cố không hài lòng không.
Vì vậy, cô ta cố nén nỗi ấm ức trong lòng, chủ động nói: “Con cũng đỡ đau rồi, để anh hai dùng lại tràng hạt đi ạ.”
Để tạo ấn tượng tốt với ba Cố, vì tương lai của mình, cô ta chỉ có thể tiếp tục nhẫn nhịn.
Nói xong, cô ta đưa tràng hạt về phía Cố Diệp Quân.
Nhưng chưa kịp đưa đến tay hắn ta.
Cố Diệp Hạo đã vội đẩy tràng hạt trở lại tay cô ả, “Anh hai là đàn ông, chút đau đớn này chẳng đáng là gì, tràng hạt vẫn là em giữ lấy.”
Cố Diệp Châu cũng đồng tình: “Đúng thế, em từ bé đã sợ đau, vẫn là em cầm thì hơn.”
“Anh hai là đàn ông mà, sao có thể tranh đồ với em gái được.”
Cố Diệp Quân nghe xong, tức đến muốn bóp c.h.ế.t hai đứa em ngốc nghếch.
Hắn mở mắt, lạnh lùng nhìn hai người: “Các cậu đúng là hiểu tôi quá rồi.”
“Hy vọng sau này đến lượt các cậu, các cậu cũng nói được những lời này.”
Hai tên ngốc này hết thuốc chữa rồi.
Hắn nhất định sẽ không nhắc nhở bọn họ, còn sẽ tạo cơ hội để họ nếm trải "phần thưởng" của cô em gái nuôi này trong tương lai.
Cố Diệp Châu và Cố Diệp Hạo cảm thấy anh hai càng ngày càng nhỏ mọn, là đàn ông mà cũng tranh với Diệp Du, thật chẳng đáng mặt.
Nhưng cả hai đều bị ánh mắt đầy oán khí của Cố Diệp Quân nhìn chằm chằm, nên cũng không dám phản bác.
Lúc này, Kiều Dụ cũng mở mắt, quét nhìn bốn người.
Khóe môi hắn nở một nụ cười đầy ý vị, con gái nuôi của nhà họ Cố quả nhiên không đơn giản, chơi đùa cả ba anh em nhà họ xoay vòng vòng.
Không ngạc nhiên khi cô ta có thể đẩy Nhan Hạ, đứa con ruột của nhà họ Cố, đến mức quyết liệt cắt đứt quan hệ với gia đình.
Xem ra cô gái này không phải là đứa em gái mà anh em nhà họ Cố nuôi để chơi đùa .
Ngược lại chính cô ta mới là người đang đùa bỡn anh em nhà họ Cố.
Mà bộ dáng của Cố Diệp Quân lúc này, có vẻ cũng không cần nhắc nhở thêm.
Cố Diệp Du có chút sợ hãi ánh mắt của anh hai, cộng thêm ba Cố vẫn đang nhìn cô ta.
Cô ta lại đưa tràng hạt ra: “Anh hai, anh cầm lấy đi ạ.”
Cố Diệp Quân không nhận, chỉ nhìn cô: “Em thật sự sẵn lòng sao?”
Cố Diệp Du sững lại, nặn ra một nụ cười: “Đối với anh hai, tất nhiên em sẵn lòng.”
“Hừ!” Cố Diệp Quân cười lạnh một tiếng.
Càng đau đớn, hắn càng cảm thấy mình tỉnh táo và nhìn rõ mọi thứ hơn.
Rõ ràng là Cố Diệp Du chỉ vì ba Cố có mặt ở đây nên mới giả vờ đau lòng đưa trả tràng hạt.
Bằng không, cô ta đã không giả bộ đáng thương để biến hai cậu em ngốc thành con d.a.o cho mình rồi.
Nhưng nếu Cố Diệp Du đã trả lại tràng hạt, thì tại sao hắn lại không nhận?
Hắn đưa tay ra, chuẩn bị nhận lấy tràng hạt.
Nhưng Cố Diệp Châu lập tức nắm tay hắn lại, “Anh hai, nếu anh thấy khó chịu, cứ nắm tay em mà chịu đau.”
Cậu ta còn đưa tay kia ra, chìa cánh tay về phía hắn: “Hoặc anh cứ cắn tay em cũng được.”
Cố Diệp Quân: “...”
Đây không chỉ là ngốc, mà còn là đồng đội heo.
Hai con heo ngốc này thực sự hết thuốc chữa rồi.
Hắn gạt mạnh tay Cố Diệp Châu ra, nói đầy giận dữ: “Cậu cút đi, đừng làm anh ghê tởm.”
Ba Cố thấy vậy, liền lên tiếng: “Diệp Du, anh hai của con là đàn ông, chút đau đớn này nó chịu được, tràng hạt cứ để con giữ đi.”
Cố Diệp Quân không thể tin nổi, nhìn ba mình, ánh mắt như muốn nói: ông cũng bị truyền nhiễm ngu rồi sao?
Ba Cố nhìn hắn đầy ẩn ý: “Con trai, ba nói đúng không?”
Trong lòng ông không khỏi dâng lên chút cay đắng, có phải con gái mình trước đây cũng bị đối xử như thế này, mới dẫn đến việc cô quyết liệt cắt đứt quan hệ không?
Ông nói như vậy, một mặt để không làm Cố Diệp Du nghi ngờ sợ hãi, mặt khác cũng muốn để con trai thứ hai tự nếm trải cảm giác này.
Theo những gì ông đã điều tra, con trai thứ hai là người làm tổn thương con gái ông nhiều nhất.
Cố Diệp Quân không dám phản đối, chỉ có thể nghiến răng nói: “Đúng ạ.”
Sau đó hắn quay sang nhìn Cố Diệp Du, ánh mắt càng lạnh lẽo hơn: “Diệp Du, em là con gái, anh làm anh sao có thể tranh với em, tràng hạt này em cứ giữ lấy.”
Hắn thầm nghĩ, nếu sau này còn giúp Cố Diệp Du nữa, thì hắn chính là chó.
(Sâm) Mình vẫn làm tiếp bộ này, nhưng sẽ không đều đặn ạ.