6.
 
Người đầu tiên tìm đến cửa là trưởng tử của .
 
Lúc đó  đang uống ,  đoạt lấy chén  của , trợn mắt :
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
 
“Thẩm Nhược Trúc, ngươi dám khi dễ mẫu  ? Muốn đoạt quyền quản gia của nàng thì cũng thôi ,  mà còn dám khinh nhục nàng, đừng tưởng rằng  Tạ Cập Nguyên chống lưng cho ngươi mà dám tác oai tác quái trong phủ, sớm muộn gì  cũng sẽ khiến ngươi hối hận về việc    hôm nay.”
 
Dứt lời, nó hung hăng đập nát cái chén, hừ lạnh một tiếng  tông cửa xông  ngoài.
 
Đến buổi tối, Bình Dương Hầu cũng tới.
 
Hắn cố gắng khắc chế vẻ tức giận  mặt, :
 
“Ta  ngươi nhàn tản quen    quản gia,    thì thôi, ngày mai ngươi mời Tạ Cập Nguyên đến nhà,   lời   với .”
 
Ta nhíu mày    chuyện    cắt ngang:
 
“Thẩm Nhược Trúc, việc  nàng   phép từ chối.”
 
Nói xong, giọng  mơ hồ mang theo uy hiếp:
 
“Ngươi cũng    đuổi  khỏi Hầu phủ  nữa chứ?”
 
Ta đột nhiên nở nụ , thì   vẫn cho rằng  là ham  vinh hoa phú quý của Hầu phủ phú quý nên mới trở về  lúc .
 
Ta ngẩng đầu,  thẳng  mắt , gằn từng chữ:
 
“Triệu Vân Dương, chúng  hoà ly .”
 
Hai mắt  đột nhiên mở to,  thể tin nổi  , giọng  bỗng nhiên cất cao lên:
 
“Nàng  cái gì?”
 
“Ta , chúng  hòa ly , từng cọng cây ngọn cỏ trong phủ, bao gồm nhi tử của chúng , tất cả đều là của ngươi,  chỉ cần một phong thư hòa ly. Lần   hồi phủ ngoại trừ  thăm lão phu nhân, còn  cùng ngươi hòa ly. Ta  gặp  lão phu nhân , vốn định ngày mai  tìm ngươi chính thức bàn về việc , chẳng qua nếu ngươi  nhắc tới, tiện đây  cũng  luôn. Ta nguyện ý  đuổi  Hầu phủ, chỉ cần ngươi cùng  hòa ly.”
 
Hắn run rẩy chỉ ngón tay về phía , một hồi lâu mới kịp phản ứng, nghẹn  một câu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-roi-khoi-hau-phu-ta-tro-thanh-cao-menh-nhat-pham-phu-nhan/c8.html.]
 
"Ngươi -- mơ tưởng, loại nữ nhân  lưu lạc bên ngoài bao nhiêu năm như ngươi chỉ xứng  bỏ rơi, còn dám đòi hòa ly? Nằm mơ!”
 
Ta  khổ lắc đầu,   sẽ  thuận lợi từ sớm, quả nhiên là như thế.
 
Ta   tìm lão phu nhân.
 
Thần trí bà   còn tỉnh táo nữa, nhưng vẫn  thể nhận   chỉ bằng một cái .
 
Bà  nắm lấy tay  và bật :
 
“A Trúc, Hầu phủ   với con,   với con.”
 
Ta cắn chặt môi , cố nén nước mắt  trong.
 
Trong phủ , rốt cuộc cũng chỉ  một  từ đầu tới cuối đều đối  với , đều hướng về .
 
Lúc tỉnh táo, đôi mắt đục ngầu của bà chảy xuống nước mắt.
 
“Chỉ sợ tai hoạ sắp ập tới Bình Dương Hầu phủ. Là do    dạy dỗ con cái cho . Ta thẹn với Hầu gia thẹn với Hầu phủ, cũng thẹn với con.”
 
Bà là một lão thái thái mẫn cảm, bà  rõ tài năng của Bình Dương Hầu khiến Hầu phủ   thấy bất kỳ tương lai nào.
Cổ tay của   bà nắm  chặt, thanh âm khàn khàn:
 
“A Trúc,  thể cầu xin con,  khi  ch nhặt xác cho   ?”
 
Thấy  trầm mặc, bà  bổ sung một câu:
 
“Thời gian của   còn nhiều, sẽ  tốn của con nhiều thời gian ...”
 
Ta  hứa với bà .
 
Mặc kệ bà   mục đích gì, ít nhất bà là  duy nhất  từng bảo vệ .
 
Chẳng qua là ở  trong phủ thêm một thời gian ngắn mà thôi.