SAU KHI PHU THÊ HẦU PHỦ TRỌNG SINH - HOÀN TOÀN VĂN
Cập nhật lúc: 2024-12-21 15:32:26
Lượt xem: 735
Chương 112: Chương 112 - Hoàn thành toàn văn
Chương 112
Cuối thu tháng mười, nàng thuận lợi hạ sinh một tiểu công tử.
Từ khi nàng bắt đầu trở dạ đến lúc sinh, cả Yến Hầu phủ đều căng thẳng, Yến Trường Lăng đợi một lúc, nghe thấy tiếng rên rỉ của nàng, thật sự không chịu nổi, bất chấp mọi người khuyên can, đẩy cửa xông vào, bị bà đỡ ngăn lại ở ngoài bình phong.
Lão phu nhân, Yến Hầu gia cũng đến sân, chân bị thương của Yến Hầu gia tuy đã khỏi, nhưng về sau không thể đi lại được nữa, giờ đi đâu cũng phải ngồi xe lăn.
Lão phu nhân cũng đến.
Bên ngoài trời lạnh, Dư ma ma định đưa hai người vào phòng bên cạnh ngồi đợi, trong phòng có than lửa, nhưng lão phu nhân nhất quyết đứng ở cửa, ngồi trên ghế dựa cạnh Hầu gia, sắc mặt tuy có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm rối bời.
Cánh cửa huy hoàng của Yến Hầu phủ hiện giờ, đều dựa vào hai người.
Một người là Yến Hầu gia, một người là Yến Trường Lăng.
Ngoài hai người này ra, trong phủ không còn ai có thể gánh vác việc lớn nữa.
Yến Nhị gia tính tình trầm ổn thì trầm ổn đấy, nhưng năng lực có hạn, ngày thường ở triều chỉ có thể làm việc vặt, sai đâu đánh đấy, lúc quan trọng bảo ông ta nghĩ kế sách gì, chắc chắn không đáng tin.
Nhị gia có hai công tử, Nhị công tử đích xuất, hoàn toàn không phải là người có tài học hành, nếu bảo cậu ta nói ra cảnh đẹp nhất thiên hạ ở đâu, cậu ta có thể nói vanh vách.
Sau khi cải cách quản lý triều đình, không còn chế độ cha truyền con nối nữa, tân chính được thi hành, ai ai cũng đang theo dõi động tĩnh, nhất là những gia tộc lớn như Yến Hầu phủ, phải làm gương trước.
Lập hạ, lão phu nhân đã quyết định, phái Nhị công tử đến một huyện ngoài Giang Ninh làm huyện lệnh.
Nhị phu nhân cũng không làm ầm ĩ gì.
Có lẽ mấy tháng nay bị huynh trưởng nhà mẹ đẻ và cô em dâu mới cưới là nô tỳ kia chọc tức, sinh bệnh nặng một trận, không còn tâm trí đâu mà quản nữa, ngày Nhị công tử đi, vẫn là Yến Trường Lăng tiễn cậu ta ra khỏi thành.
Tam công tử còn nhỏ, năm nay mới mười bốn tuổi, tuổi còn nhỏ nhưng đã có thể nhìn ra tư chất, không phải là người thông minh.
Ba cô nương trong phủ, một người là biểu cô nương, một người là đích nữ Nhị phòng, một người là thứ nữ.
Biểu cô nương thì thông minh đấy, nhưng dù sao cũng không họ Yến.
Nhị cô nương tuy là đích nữ chính hiệu của Yến Hầu phủ, nhưng tính tình hơi hướng nội, cẩn thận quá mức.
Tam cô nương thứ xuất, từ nhỏ bị Nhị phu nhân chèn ép, càng nhút nhát hơn.
Không ai giống Đại cô nương nhà họ Yến năm xưa.
Theo ý lão phu nhân, ngoài Đại cô nương ra, hai cô nương Nhị phòng, đều không giống như được nuôi dưỡng ở Yến Hầu phủ.
Nhìn từ bên ngoài, Yến Hầu phủ hiện giờ đang rất huy hoàng, nhưng thực chất đã không còn người kế nghiệp.
Hy vọng duy nhất, đặt ở Yến Trường Lăng.
Nếu Thiếu phu nhân có thể sinh con trai trước, bồi dưỡng từ sớm, sau này có thể kế thừa vinh quang của Yến Hầu phủ.
Nếu là con gái, thì thân phận cũng giống như Đại cô nương nhà họ Yến, là đích nữ chân chính của Hầu phủ, được nuôi dạy cẩn thận, sau này cũng là một đóa hoa của Yến Hầu phủ.
Vì vậy, dù là trai hay gái, đều là hy vọng của Yến Hầu phủ.
Trong sân ít nhất cũng có hơn mười người đang đợi, yên tĩnh không một tiếng động, từ sáng đợi đến giữa trưa, mặt trời lên cao, bên trong cuối cùng cũng vang lên tiếng khóc của trẻ con.
"Lão tổ tông, sinh rồi!" Dư ma ma mừng rỡ hô lên.
Lão phu nhân Yến cũng nghe thấy, kích động đứng dậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Sinh rồi, sinh rồi! Mau đi hỏi xem, Thiếu phu nhân thế nào rồi, cũng gần ba canh giờ rồi..."
Dư ma ma liên tục đáp vâng.
Đến cửa, bà đỡ cũng kéo cửa từ bên trong ra, bế một đứa trẻ được bọc kín trong tã ra, cười nói: "Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng Hầu gia, là một tiểu công tử khôi ngô tuấn tú ạ."
Vừa dứt lời, trong sân vang lên một tràng hoan hô.
"Thiếu phu nhân có khỏe không?" Dư ma ma tiến lên hỏi.
"Khỏe ạ." Bà đỡ cười nói: "Thế tử gia đang ở bên cạnh, đều khỏe cả."
Đứa bé đã nín khóc, ngoan ngoãn nằm trong tã, lão phu nhân muốn tiến lên xem, nha hoàn vội vàng đỡ bà, đến gần, nắm đ.ấ.m nhỏ của đứa bé đặt bên miệng, vung vẩy hai cái, từ từ mở mắt ra.
Xương mày đầy đặn, mắt dài nhỏ, nhìn là biết sau này sẽ có đôi mắt to.
Đây là cháu cố của bà.
Thật là khôi ngô.
Lão phu nhân rưng rưng nước mắt, xúc động lau nước mắt: "Ôi chao, cục cưng của ta ơi..."
Yến Hầu gia ngồi im lặng ở góc phòng, đã mấy lần vươn cổ ra, cuối cùng lão phu nhân cũng nhớ ra: "Trời lạnh, đừng để đứa bé bị lạnh, mau, mau bế cho Hầu gia xem một cái, rồi mau vào nhà, còn phải trả cho mẹ nó nữa..."
Tiếng ồn ào bên ngoài lọt vào trong.
Nàng đang nằm trên giường, Yến Trường Lăng vắt khăn lau mồ hôi trên trán cho nàng.
Nàng trông không có vẻ gì là yếu ớt, còn có sức trêu chọc chàng: "Lúc ở trong bụng, chàng ngày nào cũng niệm tam thư ngũ kinh, giờ sinh ra rồi, sao lại không thích nữa?"
Bà đỡ đưa đứa bé cho chàng, cứ tưởng chàng sẽ bế.
Chàng chỉ liếc nhìn một cái.
Không phải là không thích, mà là Yến Trường Lăng không có thời gian để ý.
Ở ngoài bình phong nghe thấy động tĩnh bên trong, lúc đó mới hiểu thế nào là dày vò, đứa bé vừa sinh ra, nào còn để ý gì nữa, lập tức lao đến bên nàng, vẻ mặt căng thẳng, ngay cả khi ra trận cũng chưa từng có.
Thấy nàng vẫn còn mở mắt, hắn mới thở phào một hơi, nhưng vẫn không yên tâm, đưa ngón tay chạm vào chóp mũi nàng.
Bạch Minh Tế bị hắn làm cho dở khóc dở cười, bực dọc nói: "Thiếp còn sống."
"Sống là tốt, sống là tốt..." Hắn lẩm bẩm lặp lại, lòng bàn tay nắm Bạch Minh Tế ướt đẫm, căng thẳng hơn cả nàng, dịu dàng hỏi: "Còn đau không?"
Bạch Minh Tế lắc đầu, chỉ đau dữ dội lúc chuyển dạ, sau khi sinh con xong, cả người liền nhẹ nhõm.
Yến Trường Lăng nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, mắt đột nhiên đỏ hoe, khàn giọng nói: "Không sinh nữa, sau này chúng ta không sinh nữa."
Trước khi sinh, hắn ước gì Bạch Minh Tế có thể sinh cho hắn mười đứa tám đứa, một đàn trẻ con vây quanh hắn, gọi hắn là cha, nhưng khi tận mắt chứng kiến sự gian nan của việc sinh nở, hắn không muốn sinh thêm đứa nào nữa.
Đợi bên ngoài tấm bình phong một canh giờ, dài như ba thu, nghe thấy tiếng bà đỡ lo lắng kêu lên, hắn suýt chút nữa mất mạng.
Một đứa là đủ rồi.
Không bao giờ sinh nữa.
Bạch Minh Tế còn muốn cười nhạo hắn, thấy mắt hắn đỏ hoe, nàng ngẩn ra, sợ hắn thật sự khóc, bèn khẽ chọc hắn, hỏi: "Có nhìn rõ dáng vẻ không, giống ai?"
Yến Trường Lăng có nhìn, nhưng không nhớ.
Bà đỡ bế đứa bé cho hắn, hắn vội liếc qua một cái, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người Bạch Minh Tế.
Lần trước Sinh Tử Phù bị nàng phát hiện, Bạch Minh Tế đã nổi giận với hắn, lúc đó Yến Trường Lăng giải thích với nàng rằng, hắn sợ hãi.
Giờ đây nhìn thấy phản ứng của hắn, Bạch Minh Tế hiểu được sức nặng của lời nói đó, an ủi: "Chỉ là sinh một đứa con, mỗi người phụ nữ đều phải trải qua, thiếp không sao, phu quân đừng lo lắng."
Tố Thương mang nước ấm tới, muốn lau mồ hôi cho nàng.
Yến Trường Lăng không nhường chỗ, xoay người nhận lấy chậu đồng, vắt khăn, tự mình lau mồ hôi trên trán nàng, đáp: "Người khác là người khác, A Liễm không giống, có khổ cũng không nói, nhưng ta không nỡ..."
Đang nói chuyện, bà đỡ bế đứa bé trở lại, đặt bên cạnh Bạch Minh Tế, lại chúc mừng: "Lão phu nhân và Hầu gia đã nhìn qua, thích vô cùng, Thế tử gia và Thiếu phu nhân nhìn xem, lát nữa Tiểu công tử có lẽ đói rồi, phải đưa đến chỗ v.ú nuôi..."
Bạch Minh Tế nghiêng đầu nhìn.
Đứa bé nhỏ xíu nằm bên cạnh mình, không khóc cũng không quấy, mắt lim dim, gặm nắm tay của mình, Bạch Minh Tế không nhìn ra giống ai, tướng mạo dường như còn chưa mở ra, còn chưa đáng yêu bằng cục bột tròn vo nhà họ Tiền, nhưng nghĩ đến đây là con của nàng và Yến Trường Lăng, trong lòng liền tan chảy, khẽ chạm vào ngón tay của bé, "Con trai, gọi nương."
Yến Trường Lăng ngờ vực liếc nhìn nàng.
Trước đây hắn cách bụng nàng, bảo bé gọi mình là cha, nàng mắng hắn ngốc, giờ đến lượt nàng ngốc.
"Nên đặt con tên gì cho hay đây?" Bạch Minh Tế móc ngón tay bé, làn da non nớt, mềm mại, vẻ mặt dịu dàng mà Yến Trường Lăng chưa từng thấy, khẽ nói: "Đợi cha và nương thương lượng, đặt cho con một cái tên hay, được không?"
Tên đã được Yến Trường Lăng nghĩ xong trong tháng đầu tiên Bạch Minh Tế mang thai.
Yến Hựu An.
Tự: Bá Ngạn
Bạch Minh Tế nhìn bé gặm nắm tay, thật sự không nỡ, nói với bà đỡ: "Ngụm sữa đầu tiên, hay là để thiếp cho bú..."
Yến Trường Lăng:......
Mở đầu thế này, rất khó kết thúc.
Một tháng sau đó, Bạch Minh Tế thỉnh thoảng lại bảo v.ú nuôi bế đứa bé qua cho bú.
Đứa bé nhỏ xíu, tinh ranh như quỷ, người khác bế trên tay thì khóc không ngừng, vừa đến chỗ Bạch Minh Tế, liền không khóc nữa, ngoan ngoãn vùi đầu vào n.g.ự.c nàng.
Cho b.ú đến ba tháng.
Một đêm nọ, Yến Trường Lăng bị chen xuống giường, cuối cùng không nhịn được nữa, ôm đứa bé ra ngoài, ném cho v.ú nuôi.
Hùng hổ trở về, Bạch Minh Tế đang ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn hắn, "Sao vậy?"
Yến Trường Lăng nằm về vị trí của mình, "Ồn ào quá."
Bạch Minh Tế thắc mắc, lúc trước khi nàng mang thai, chính tai nàng đã nghe hắn nói, "Ta thích trẻ con, nàng sinh nhiều một chút, ta ở trong quân doanh quen rồi, ta không sợ nhất là ồn ào."
Giờ lại thế này?
"Có v.ú nuôi rồi, đừng làm mệt chính mình." Đêm tối, dù sao cũng không nhìn rõ vẻ mặt ấm ức của hắn.
Nhịn mấy tháng ba người ngủ chung, chịu đủ rồi, không đợi Bạch Minh Tế nói thêm, Yến Trường Lăng đột nhiên vén chăn, chui sang bên nàng......
Từ khi Bạch Minh Tế mang thai, số ngày hai người ngủ chung đếm trên đầu ngón tay.
Bạch Minh Tế mang thai được bốn năm tháng, Yến Trường Lăng từng hỏi phủ y, chỉ cần không quá mạnh bạo, vẫn có thể......
Hắn ôm Bạch Minh Tế thử một lần, nhưng hai người đều rất cẩn thận, không hề tận hứng.
Đợi đến khi nàng sinh con xong.
Phủ y nói tốt nhất nên nghỉ ngơi hai tháng.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Giờ đã qua hai tháng, tròn ba tháng rồi, thử mấy lần đều không thành công, khó khăn lắm mới đợi đứa bé ngủ, hoặc là Bạch Minh Tế cũng ngủ rồi, hoặc là vừa định làm, đứa bé lại ọ ẹ một tiếng, hứng thú của hai người cứ thế bị phá hỏng.
Nhịn đến hôm nay, hắn đã không thể nhịn thêm được nữa.
Không có đứa bé quấy rầy, Yến Trường Lăng cuối cùng cũng được thoải mái một phen, đôi môi có thể từ từ thưởng thức nàng......
Lâu ngày gặp mưa rào, một trận gió mưa ập đến, điên cuồng triền miên.
Sau khi sinh con, Bạch Minh Tế càng thêm quyến rũ, cũng nhạy cảm hơn.
Trong màn trướng mồ hôi đầm đìa......
Khi đôi chân nàng quấn lấy eo hắn, Yến Trường Lăng hận không thể c.h.ế.t trên người nàng.
Nếm được ngon ngọt, những ngày tiếp theo, Yến Trường Lăng nói gì cũng không cho phép đứa bé chiếm giường của mình.
Nhưng những ngày tốt đẹp không kéo dài được lâu.
Hắn không cho đứa bé qua, nương ruột của đứa bé liền tự mình tìm đến, cả chiếc giường lớn đều nhường cho hắn.
Nói ra rất kỳ lạ, lúc mang thai Yến Trường Lăng còn vui hơn Bạch Minh Tế, nhưng sau khi sinh con, hai người lại ngược lại.
Bạch Minh Tế mỗi ngày không gặp đứa bé, liền không ngủ được.
Yến Trường Lăng lại hận không thể ngày ngày đều để v.ú nuôi bế đứa bé đi, đừng đến quấy rầy cuộc sống yên bình của hai vợ chồng.
Nhưng không được như ý.
Phu nhân của hắn, một đêm không về.
Cưới nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên. Sáng sớm nén đầy bụng tức, cũng không vội lên triều, xông thẳng đến phòng bên cạnh.
Trên đường đi giận dữ ngút trời, càng nghĩ càng tức, đây đâu phải con trai của mình, rõ ràng là kẻ thù tranh giành người với mình, trong lòng hạ quyết tâm, phải ném hắn đi.
Đợi đến trong phòng, nhìn thấy hai mẹ con ôm nhau ngủ say trên giường, đứa bé ngủ trong vòng tay của mẹ, mặt dán sát vào mặt mẹ.
Nhìn như vậy, Yến Trường Lăng mới thấy rõ tướng mạo của đứa bé.
Mũi và mắt, giống hệt mẹ.
Một lớn một nhỏ, như đúc ra từ một khuôn.
Trong lòng bỗng ấm áp, cơn giận trước đó quét sạch, ngồi trước giường hai người, không nhịn được đưa tay khẽ chọc vào mặt hai người, khóe miệng đã sớm cong lên.
Vợ con đầy đủ, cuộc sống mỹ mãn.
Nói không phải là hiện tại sao.
Cưỡng đoạt không thành, vậy thì dựa vào bản lĩnh để tranh. Hôm sau không lên triều, Yến Trường Lăng dậy sớm nấu bữa sáng cho Bạch Minh Tế, ăn xong không đi đâu, ngồi trong phòng cùng nàng.
Trận tuyết cuối cùng của mùa xuân rơi lả tả, địa long trong phòng sưởi chưa dỡ, trong phòng còn đốt ngân than, Bạch Minh Tế ôm đứa bé dỗ một lúc, thấy bé đói, liền giao cho Dư ma ma, bảo bà bế đi cho v.ú nuôi.
Cuối cùng cũng yên tĩnh.
Yến Trường Lăng nhích mông, người nghiêng đi, đang định xáp lại gần, Bạch Minh Tế lại quay đầu, nói với Tố Thương: "Hôm nay hiếm khi rảnh rỗi, lấy sổ sách trong phủ ra đây, ta xem."
Yến Trường Lăng:......
Nửa người nghiêng đi lại thu về.
Bạch Minh Tế không biết tâm tư của hắn, chăm chú lật sổ sách.
Sau khi Yến Trường Lăng phong soái không chuyển nhà, vẫn ở Yến Hầu Phủ, cộng thêm thực ấp Vạn Hộ Hầu của Yến Hầu gia, hai khoản chi tiêu lớn trong phủ, đều do Bạch Minh Tế quản lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-phu-the-hau-phu-trong-sinh/hoan-toan-van.html.]
Sau khi xử lý xong đống sổ sách hỗn loạn của Nhị phu nhân, Bạch Minh Tế dành hai tháng, mới kiểm kê xong sản nghiệp của Hầu phủ.
Chưởng quầy của cửa hàng, quản sự của trang viên, tất cả mọi người, đều do nàng đích thân chọn lựa.
Mỗi tháng họ chỉ cần đến báo cáo sổ sách.
Sổ sách đưa đến tay, Bạch Minh Tế dù bận đến đâu, cũng sẽ xem qua.
Mảng này, nàng bắt đầu làm từ năm mười tuổi, cho dù sai lệch mười lượng bạc, cũng có thể tìm ra, người phía dưới báo cáo mấy lần, đều đã nếm trải sự lợi hại của nàng, hầu như không ai dám giở trò.
Lật được khoảng một chén trà, cuốn sổ sách trong tay đột nhiên bị giật mất.
Còn chưa kịp phản ứng, Yến Trường Lăng đã ghé sát mặt vào nàng, khẽ cau mày, có thể thấy ẩn ẩn một tia không vui.
Bạch Minh Tế đành phải nhìn thẳng hắn.
Người này tuy đã làm cha, tuổi hai ba hai tư, nhưng nét thiếu niên trên mặt không hề phai nhạt, dường như đang ở độ tuổi phong hoa chính mậu, nhìn lâu dễ khiến người ta mê mẩn.
Hắn đã ghé sát, Bạch Minh Tế cũng không đẩy hắn ra, đưa tay nâng mặt hắn, lật qua lật lại, khen: "Phu quân đây là được ông trời ban cho, đẹp trai như vậy, không làm tướng soái, cũng không c.h.ế.t đói."
Yến Trường Lăng để mặc nàng lật qua lật lại, "Ý phu nhân là, bảo ta đi bán sắc?"
Bạch Minh Tế mím môi lắc đầu, đầu ngón tay cố ý vô tình lướt qua yết hầu của hắn, nhìn ánh mắt cảnh cáo của hắn, tiếp tục châm lửa: "Quá kiêu ngạo, có dung mạo, lại muốn dựa vào bản lĩnh, chàng nói xem, thiếp nên ra tay thế nào đây?"
Yến Trường Lăng bị nàng chọc cười, bàn tay ấn lên eo nàng, đè nàng xuống, cắn một cái lên cổ nàng, khàn giọng nói: "Hay là nương tử thử trước?"
Nha hoàn trong phòng thấy tình thế này, vội cúi đầu lui ra ngoài.
Bị hắn đè lên đùi, đột nhiên tiến vào, Bạch Minh Tế suýt chút nữa không thở nổi.
Hai người ở bên nhau cũng đã một năm, con cũng đã sinh rồi, tưởng rằng về phương diện phòng the, hắn sẽ dần dần nhạt đi.
Nhưng không hề.
Không những không thu liễm, dường như còn ngày càng có kinh nghiệm, không biết học được chiêu trò ở đâu, đều dùng hết trên người nàng, ban đêm trong màn trướng, cũng không thổi đèn, nhất định bắt nàng nhìn bóng hai người in trên cửa sổ phía sau.
Lúc không biết xấu hổ, hoàn toàn không có dáng vẻ của một người cha.
Nhưng cơ hội hai người phóng túng không nhiều.
Trong một năm, Bạch Minh Tế phần lớn đều ôm Tiểu thiếu gia, nhấc người lên, đung đưa, đứa bé cũng không giận, ngược lại càng vui vẻ, hai mẹ con nhìn nhau, cười khanh khách.
Hắn lần đầu tiên thấy nàng cười vô tư lự như vậy, trong lòng đột nhiên không vui, Yến Trường Lăng quay đầu đi, không muốn nhìn.
Bạch Minh Tế liếc nhìn dáng vẻ của hắn, trêu chọc: "Ai là người lúc đầu nói thích con trai?"
Yến Trường Lăng thản nhiên đáp: "Không có được nương tử yêu thích, vi phu có được con trai thì có gì đáng mừng?"
Đường đường là Đốc Soái, ai ngờ ở nhà lại có dáng vẻ này, cùng con trai mình ghen tị, nha hoàn bên cạnh cúi đầu cười trộm, chỉ có Tố Thương cười thành tiếng.
Yến Trường Lăng liếc mắt nhìn qua.
Tố Thương lè lưỡi, xoay người chạy mất.
Những nha hoàn khác cũng theo đó lui xuống.
Xung quanh không còn ai, Bạch Minh Tế mới khẽ nói với hắn: "Đốc Soái đại nhân, chàng không thấy xấu hổ sao?"
Yến Trường Lăng tai cũng hơi đỏ, nhưng miệng vẫn cứng rắn, "Không, có gì mà xấu hổ?"
Bạch Minh Tế da mặt không dày bằng hắn, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, cũng thích chàng."
"Cái gì gọi là cũng." Yến Trường Lăng hăng hái, đứng dậy chọc vào mặt con trai, "Tên nhóc thối này nàng mới quen bao lâu, có lâu bằng ta quen nàng không? Nàng là thích ta trước, sau đó mới thích hắn, chữ 'cũng' này, muốn dùng cũng phải dùng cho hắn."
Bạch Minh Tế:......
—
Cục diện tranh giành tình cảm, chỉ kéo dài ba năm.
Một ngày ba năm sau, Bạch Minh Tế đột nhiên xách cổ đứa bé, ném cho Yến Trường Lăng đang viết tấu chương trong thư phòng, "Lúc đầu chàng nói, chàng dạy, nói lời giữ lời đấy."
Nàng thật sự không còn sức lực.
Quá nghịch ngợm.
Sinh ra nhỏ xíu, rõ ràng rất ngoan ngoãn, một hai tuổi cũng rất đáng yêu, nhưng không biết tại sao, đến ba tuổi, đột nhiên thay đổi.
Khắp nơi gây chuyện.
Lấy son của nàng đổ vào ấm trà, nhìn nước trà nhuộm đỏ, còn đắc ý vỗ tay, cười ha ha.
Hoa cỏ thì khỏi nói, giờ đã là mùa xuân, trong sân lại trống trơn, khó khăn lắm mới nở một bông hoa, lập tức bị đôi bàn tay mập mạp của hắn, vặt sạch.
Hôm qua trên xe lăn của tổ phụ hắn, ném một đoạn chuối chưa ăn hết, tổ phụ hắn cũng không để ý, vừa ngồi xuống, toàn là bùn nhão......
Tổ phụ hắn không nói gì, tiểu tư bên cạnh đến mách tội.
Còn chưa nghĩ ra cách giáo dục, hắn đã lén chạy đến nhà bếp, tóm cổ một con ngỗng, kéo đến chỗ lão tổ tông, vào sân liền ấn con ngỗng vào chum nước, nói muốn g.i.ế.c ngỗng cho lão tổ tông ăn.
Lão tổ tông suýt chút nữa cười không thở nổi.
Con ngỗng giãy giụa trong chum nước, làm c.h.ế.t hơn nửa số cá vàng trong chum, cái sân yên bình cũng bị hắn làm cho gà bay chó chạy, một đám người đuổi theo sau hắn, dỗ cũng không được, kéo cũng không xong.
Đau đầu.
Thật sự là quá nghịch ngợm, Bạch Minh Tế không biết phải xử lý hắn thế nào.
Nàng lúc nhỏ tuyệt đối không phải như vậy, không giống nàng, vậy thì giống cha hắn, chỉ có thể ném lại cho Yến Trường Lăng.
Thấy nàng cuối cùng cũng chịu buông tay, Yến Trường Lăng vui mừng một phen.
Đứa bé ba tuổi mà thôi, có gì khó đối phó, hắn sớm đã ngứa mắt tên nhóc thối đó rồi, cả ngày quấn lấy nương hắn, diễu võ dương oai.
Nhưng phải nói trước, "Ta có thể dạy, sau này nàng không được can thiệp."
Bạch Minh Tế rất dứt khoát, "Được."
Yến Trường Lăng tràn đầy đấu chí.
Nói không quản Bạch Minh Tế thật sự không quản, chỉ cần có người đến mách tội, đều là câu, "Tìm cha hắn."
Cuộc sống của Yến Trường Lăng, cũng bởi vì giáo dục con trai, mà trở nên phong phú muôn màu.
Đêm khuya bà tử đến, đứng bên ngoài bất đắc dĩ nói: "Tiểu thiếu gia không ngủ, nhất định đòi lên mái nhà ngắm sao, đêm hôm khuya khoắt thế này, sợ ngã, nô tài cản rồi, cản không được....."
Yến Trường Lăng ôm Bạch Minh Tế, ngủ say sưa, nghe thấy lời này đành phải bò dậy.
Đến bên ngoài sân, tâm trạng không tốt, như xách gà con, xách người về phòng, cảnh cáo: "Lần sau còn dám về ta đánh gãy chân."
Lời này quen thuộc một cách kỳ lạ.
Hắn từ chỗ Yến Hầu gia, nghe từ nhỏ đến lớn.
Tên nhóc thối ngay cả đối thoại cũng giống hệt hắn hồi nhỏ, "Vâng, hài nhi đảm bảo sẽ không chạy......."
Tin hắn mới lạ.
Yến Trường Lăng nhéo nhéo khuôn mặt phúng phính của hắn, hoàn toàn mất hết kiên nhẫn ban đầu, nghiêm túc nói: "Con tốt nhất nghe lời."
Nửa đêm trở về, ngủ một giấc, nửa ngày mới ngủ được, trời chưa sáng đã phải dậy lên triều, ngồi trên xe ngựa còn đang ngáp ngắn ngáp dài.
Vừa tan triều về, lại bị tiên sinh chặn ở giữa đường, "Đại nhân, Hàn mỗ đợi đã hơn một canh giờ rồi, tiểu thiếu gia c.h.ế.t sống không chịu dậy..."
Thật sự phải đánh đòn rồi, tiểu thiếu gia tinh ranh hơn ai hết, trốn ở chỗ mẫu thân hắn, hai tay nhỏ bé bận rộn vừa bóp chân cho nàng, vừa liên tục gọi "Nương", dỗ dành Bạch Minh Tế vui vẻ.
Đợi Yến Trường Lăng đến lôi người, Bạch Minh Tế bèn nói: "Hay là thôi đi?"
Yến Trường Lăng: "..."
Cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi một trận đòn.
Yến Trường Lăng nỗ lực một năm, đứa con lớn rốt cuộc đã khá hơn một chút, đứa con thứ hai lại ra đời, vẫn là một tiểu công tử.
Mỗi lần Bạch Minh Tế sinh nở, Yến Trường Lăng đều như đi một chuyến Quỷ Môn Quan, khi lại nhìn thấy đứa bé trong tã lót, không có bao nhiêu vui mừng.
Nhưng ba năm sau, đứa con thứ ba vẫn đến.
May mắn thay, là một tiểu cô nương.
Có bài học từ đứa con lớn, Bạch Minh Tế chưa bao giờ nhúng tay vào việc dạy dỗ con cái, tất cả đều giao cho Yến Trường Lăng.
Con thứ hai: "Nương, huynh trưởng đánh con!"
Con lớn: "Kẻ xấu mách lẻo trước, rõ ràng là huynh đệ đẩy ta trước..."
Con thứ hai dậm chân, "Nương..."
Bạch Minh Tế không có bản lĩnh phân xử, xoa xoa mi tâm, "Tìm cha con." Nàng tiếp tục chăm sóc hoa của mình.
Từ sau khi bị Yến Trường Lăng cảnh cáo, "Ai dám động vào hoa của mẫu thân các con, kẻ đó phải lột da.", hai đứa con lớn không dám nhổ hoa lung tung nữa, nhưng vẫn không thoát khỏi ma trảo của tiểu nha đầu.
Cứ ra khỏi sân là ai nấy đều như lâm đại địch, "Nhanh, cất hoa đi..."
Đối với hai đứa con trai, Yến Trường Lăng có thể nhẫn tâm, duy chỉ có với đứa con gái thứ ba là dung túng mọi thứ.
Ngay cả giọng nói cũng khác hẳn, nhỏ nhẹ dỗ dành, đứa con thứ ba dường như cũng đặc biệt bám hắn, ban đêm nằm úp sấp trên người hắn, không muốn về chỗ nhũ mẫu, Yến Trường Lăng liền bế nàng về phòng ngủ chính, đặt vào nôi ru ngủ rồi mới nằm xuống bên cạnh Bạch Minh Tế.
Hắn mệt muốn c.h.ế.t rồi.
Bên tai yên tĩnh, cuối cùng cũng có thời gian cho riêng mình, lật người, tay từ dưới chăn mò mẫm qua, vừa đặt lên eo Bạch Minh Tế, Bạch Minh Tế liền nói với hắn: "Yến Trường Lăng, ta thấy gần đây chàng có chút lơ là..."
"Làm sao vậy?"
"Đứa con trai lớn của chàng, hôm nay lại chọc tiên sinh bỏ đi, ta đuổi đến cửa mới giữ người ta lại được." Bạch Minh Tế nói, "Ta xem ra rồi, nó không giống ta chút nào, có cha nào con nấy, chàng nói xem năm đó chàng nghịch ngợm đến mức nào?"
Yến Trường Lăng:...
"Được, ngày mai sẽ dạy dỗ nó."
"Còn cả đứa thứ hai nữa." Bạch Minh Tế lại ấn tay hắn, "Chàng có xem chữ nó viết hôm nay không?"
Hắn nào có thời gian.
Hôm nay vừa tan triều về, đã bị quản gia tìm đến, nói đại công tử nhân lúc ngủ trưa, dẫn nhị công tử chạy ra khỏi phủ.
Hắn vội vàng đi bắt người, cùng đi còn có Lục Ẩn Kiến.
Tìm thấy tên nhóc thối tha đó trong một con hẻm nhỏ, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, huấn luyện một đám tiểu đệ, "Kẻ nào nhát gan, thích mách lẻo, mau ra khỏi hàng."
Nhị công tử ra khỏi hàng.
Yến Hữu An:...
Không ngờ bị em trai mình bẽ mặt, Yến Hữu An tại chỗ cảnh cáo: "Nếu ngươi dám nói cho phụ thân, lần sau sẽ không dẫn ngươi theo nữa."
Nhị công tử không nhúc nhích.
Yến Hữu An hết cách, lén nhét cho nó một viên kẹo.
Nhị công tử vừa cầm được kẹo, lập tức quay lại hàng ngũ.
Yến Hữu An đã mười tuổi, đứng đó cao hơn tất cả mọi người, "Được rồi, sau này trên con phố này, ai bị bắt nạt thì nói cho ta biết, ta sẽ bảo kê." Nói xong còn dùng ngón tay chọc chọc vào n.g.ự.c mình.
Vô cùng trượng nghĩa, phóng khoáng.
Lục Ẩn Kiến chứng kiến cảnh này, không nhịn được cười, quay sang nhìn Yến Trường Lăng mặt mày xanh mét, "Yến huynh, rất có phong thái năm xưa của huynh đó."
Yến Trường Lăng:...
Bên kia Yến Hữu An vừa dứt lời, liền nghe thấy trên đầu truyền đến một giọng nói còn đáng sợ hơn ma quỷ, "Ta muốn xem xem, ngươi bảo kê kiểu gì?"
Bị lôi về, quỳ một canh giờ.
Xử lý xong mới được ăn cơm tối, vừa đặt đũa xuống, con thứ ba lại chạy đến đòi hắn bế.
Bận rộn đến tận lúc này, hắn nào có thời gian xem chữ của đứa thứ hai.
Bạch Minh Tế nói: "Chữ gà bới còn đẹp hơn chữ nó, hôm nay ta bảo nó đọc cho ta nghe, nó còn không nhận ra chữ mình viết, chẳng phải chàng nói những chuyện này đều giao cho chàng sao, đừng chỉ hứa suông rồi lại không làm."
Yến Trường Lăng:...
Lũ con trời đánh.
Không đứa nào khiến ta bớt lo.
Một hơi thở nghẹn lại, còn chưa kịp hoàn hồn, đứa bé trong nôi lại tỉnh giấc, "Phụ thân, phụ thân..."
Bạch Minh Tế gạt tay hắn ra, lật người, nhắm mắt sai bảo hắn: "Con gái chàng khóc rồi, mau đi dỗ dành."
Trong bóng tối, Yến Trường Lăng khẽ rít lên một tiếng.
Đây căn bản không phải là cuộc sống lý tưởng của hắn, điều hối hận nhất trong đời hắn chính là, năm xưa non trẻ không hiểu chuyện, từng buông lời khoác lác, sinh một đống con, hắn sẽ nuôi.
Nhìn lên trần nhà, trong lòng không khỏi thầm than: Từng có một cuộc sống nhàn hạ bày ra trước mắt, ta đã không biết trân trọng...
Thấy hắn còn chưa nhúc nhích, Bạch Minh Tế dùng ngón chân chọc chọc hắn, "Yến Trường Lăng?"
"Đến rồi, ta đi ngay..."
_Hết truyện_
[Lời tác giả]
Các bảo bối, truyện đến đây chính thức hoàn rồi nhé!! Cảm ơn sự ủng hộ và đồng hành của các bảo bối, cúi đầu! Truyện tiếp theo sẽ là _Quý Phi Nhị Giá_, các bảo bối yêu thích có thể bấm thêm vào bộ sưu tập trước nhé.