Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

SAU KHI PHU THÊ HẦU PHỦ TRỌNG SINH - CHƯƠNG 21

Cập nhật lúc: 2024-12-20 22:20:38
Lượt xem: 1,281

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 14: Chương 14 - Xin , bảo vệ cho nàng

Chương mười bốn

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Nàng tính tình như thế nào?

Ánh mắt Bạch Minh Tế khẽ liếc về phía , cũng đúng, từ khi trở về, nàng từng yên .

Thì ?

Đã rõ ngọn nguồn, thì cần che giấu nữa.

Mạnh thị c.h.ế.t , Nguyễn Yên c.h.ế.t , những kẻ kiếp từng chọc mắt nàng, nàng tha cho một ai, kẻ mắt tự tìm đến cái chết, nàng sẽ thành cho ả.

Sẽ liên lụy đến .

Qua đêm nay, nàng sẽ ly hôn với .

Kiếp dây dưa, kiếp cũng cần thiết.

Bạch Minh Tế xoay cổ tay, mũi đao trong tay nâng cằm Bạch Sở lên, ánh mắt ả lạnh lùng: “Nói với Nguyễn Yên, hương mà ả nợ mẫu , xuống đó nhớ trả đủ.”

Thanh đao rút từ bên hông một tên bộ khoái của nha môn, dính bao nhiêu m.á.u , lúc lạnh lẽo áp cằm, Bạch Sở cứng đờ , như đông cứng, dám thở mạnh.

Trước cũng từng thấy Bạch Minh Tế tức giận, nhưng bao giờ đáng sợ như lúc , gương mặt đó như trở về từ địa ngục, đến đòi mạng. Lúc ả mới nhận đêm nay Bạch Minh Tế lẽ thật sự sẽ g.i.ế.c , chạy trốn, nhưng chân tay bủn rủn, hai tay chống xuống đất, liên tục lùi về , miệng ngừng lẩm bẩm: “Ngươi bỏ ! Đừng gần…”

Bạch Minh Tế gì, từng bước ép sát.

Bạch Sở run lẩy bẩy, cuối cùng cũng nhớ kêu cứu: “Phụ !”

Vừa dứt lời, Bạch Minh Tế đột nhiên ném thanh đao trong tay ngoài, cánh cửa đang hé mở “ầm” một tiếng đóng sập . Chưa kịp để hồn, nàng giật lấy một thanh đao khác từ tay tên bộ khoái bên cạnh, tiếp tục nâng cằm Bạch Sở lên, hỏi ả: “Ai là chính thất phu nhân của Bạch phủ?”

Các bộ khoái bên cạnh nào từng gặp trận thế , ai nấy đều Vương Triển cầu cứu, nên chĩa đao về phía ai, chỉ vây quanh hai mà lùi .

Đây là xảy án mạng .

“Thiếu phu nhân…” Vương Triển khổ hơn , đầu cầu xin Yến Trường Lăng: “Thế tử gia, đừng đùa với bọn hạ nhân nữa…”

Yến Trường Lăng là ai? Là tiểu bá vương trong kinh thành, là Diêm Vương sống chiến trường, còn ai mà sợ?

Trong thành Giang Ninh , ngoài Hoàng thượng , sợ ai bao giờ.

Rõ ràng là bênh vực nhà, thấy thê tử bắt nạt, dung túng nàng càn.

Nửa đêm đóng cửa g.i.ế.c một thứ nữ, đối với Yến tướng quân mà , thật sự chẳng là gì. Cho dù đó Bạch Thượng thư đến tìm tính sổ, thì chứ, thể ?

Hắn thì khác.

Đêm nay, Tam nương tử đến gõ trống kêu oan, nếu c.h.ế.t trong nha môn của , đừng Bạch Thượng thư sẽ c.h.é.m đầu , mà chuyện nếu truyền ngoài, cũng giữ nổi mũ ô sa đầu.

“Thế tử gia…” Vương Triển chỉ thiếu nước quỳ xuống cho .

“Ta một cách giải quyết.” Yến Trường Lăng cuối cùng cũng chịu mở miệng.

Vương Triển mừng rỡ như cứu sống, vội vàng : “Xin Thế tử gia chỉ dạy.”

Yến Trường Lăng chậm rãi dậy, bước về phía Bạch Minh Tế, từng bước ép sát Bạch Sở cùng với nàng, hỏi Vương Triển: “Trong luật pháp Đại Phong, kẻ nào sỉ nhục chủ mẫu, bất hiếu, sẽ xử phạt như thế nào?”

Lúc , Vương Triển nào còn tâm trí mà quản chuyện đó, buột miệng : “Kẻ nào nguyền rủa cha , ông bà sẽ treo cổ; kẻ nào đánh đập cha , ông bà sẽ c.h.é.m đầu.”

Yến Trường Lăng gật đầu, cánh tay lúc mới chịu nâng lên. Một tay luồn qua phía vai Bạch Minh Tế, vô cùng tự nhiên nắm lấy cổ tay cầm đao của nàng, tiếp tục hỏi Vương Triển: "Tam nương tử mắng nhạc mẫu ?"

Thân hình vốn cao lớn, quanh năm chinh chiến sa trường nên bờ vai cũng rộng. Lúc vòng từ phía Bạch Minh Tế, gần như ôm trọn nàng lòng.

Một luồng thở xa lạ thoang thoảng mùi thông nhàn nhạt bất ngờ len khoang mũi. Bạch Minh Tế bỗng chốc cứng đờ , nghiêng mắt lạnh lùng bên cạnh, sát khí tay những giảm mà còn tăng thêm.

Yến Trường Lăng hề nhận hành động của , như trấn an, lòng bàn tay nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng thêm chút nữa, nghiêng đầu chờ đợi câu trả lời của Vương Triển.

Nhạc mẫu.

Nhạc mẫu của còn thể là ai?

Mạnh thị, Bạch phu nhân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-phu-the-hau-phu-trong-sinh/chuong-21.html.]

Vương Triển ngẩn , cuối cùng cũng hiểu câu hỏi của ý gì. Trán toát mồ hôi lạnh, cũng dám đắc tội, thành thật đáp: "Là, là ..."

Yến Trường Lăng hỏi: "Theo luật, Tam nương tử nên phạt như thế nào?"

"Nhẹ thì hai mươi trượng..." nặng thì dám .

"Vậy thì đánh ." Cảm nhận bàn tay trong lòng bàn tay thả lỏng hơn, Yến Trường Lăng đưa tay , rút chuôi đao từ nắm tay nàng, cầm trong tay, lùi hai bước. Đang định trả cho nha dịch, nhớ điều gì, dừng , rụt tay về, hỏi Vương Triển: "Tam nương tử đêm hôm khuya khoắt đánh trống kêu oan, kinh động bao nhiêu , theo luật cũng nên đánh ? Trước khi đại nhân thăng đường, đánh ?"

Lần Vương Triển hiểu , ý là dù đêm nay chết, cũng lột một lớp da. "Vẫn, vẫn ..."

Yến Trường Lăng : "Vậy là Vương đại nhân bất công . Đã ở nha môn đòi công bằng, cũng trách chúng tự giải quyết."

Thanh đao trong tay định trả nữa, thu về, bên cạnh Bạch Minh Tế, khóe miệng nhếch lên vẻ kiêu ngạo, uy h.i.ế.p mà giống như uy hiếp. "Vương đại nhân xem, ?"

"Phải, nhưng mà..." Hai tội danh chồng chất lên , năm sáu mươi trượng, vẫn chết.

"Hai mươi trượng ." Yến Trường Lăng quyết định, sóng vai cùng Bạch Minh Tế, Tam cô nương mặt dọa đến sắc mặt trắng bệch, tỏ vẻ đồng tình, nghiêng đầu huých khuỷu tay bên cạnh, chậm rãi : "Trước cứ , cho cùng cũng là chúng tỷ tỷ tỷ phu dạy dỗ ."

Bạch Minh Tế lên tiếng, nhưng từ sắc mặt thể nhận , nàng thoát khỏi cơn tuyệt vọng, khôi phục chút lý trí.

Một mạng so với hai mươi trượng, nặng nhẹ , Vương Triển há thể . Đêm nay dính chuyện , thể ngoài cuộc.

Đây là kết cục nhất, Vương Triển cắn răng gọi tới.

Bạch Sở cũng cuối cùng hồn, thấy cái c.h.ế.t của di nương còn đòi công đạo, chịu đánh . Hai mươi trượng xuống, nàng còn mặt mũi nào nữa, kinh hãi: "Các ngươi dám! Bạch Minh Tế, ngươi thật sự một tay che trời ? Ta gặp cha..."

Vương Triển thở dài, dù cũng giữ mạng , tự cầu phúc , đừng ầm ĩ nữa, vội vàng hiệu cho nha dịch bên cạnh bịt miệng nàng, áy náy : "Tam nương tử đắc tội , Tam nương tử cũng nên , trống kêu oan đánh, vốn ba mươi trượng thể thiếu..."

Người lôi , cuối cùng cũng yên tĩnh.

Hai mươi trượng, nha dịch tuy dám lấy mạng nàng, nhưng cũng dám qua loa, tiếng đánh trầm đục vang lên, là đánh chắc tay.

Chỉ là đánh, vụ án coi như lập án, thể xóa bỏ. Vương Triển khó xử hai , Bạch Minh Tế cũng khó , chủ động hỏi: "Lao ngục ở ?"

Lao ngục ở nha môn nhiều loại. Vì luôn sẵn sàng tiếp đón những công tử nhà giàu tới tạm trú một thời gian, phòng ốc còn hơn cả nhà dân bình thường bên ngoài.

Vương Triển dẫn hai tới một căn phòng, đẩy cửa , bên trong bàn ghế giường tủ, màn che đều đủ...

Bạch Minh Tế thoáng qua, bước , ngoài, chọn một gian lao ngục bình thường sạch sẽ, khi trong, xuống đống cỏ khô.

Thấy Yến Trường Lăng cũng theo , nàng nhắc nhở: "Thế tử hãy về ." Đêm nay liên lụy tới đây, nàng thấy áy náy .

Yến Trường Lăng đáp, cũng , tới đống cỏ khô bên cạnh nàng, vén vạt áo lên, xuống cùng nàng.

Cảm nhận ánh mắt dừng mặt lâu, Yến Trường Lăng đầu vẻ mặt nghi hoặc của nàng, cũng thấy nghi hoặc. "Ngươi bỏ mặc phu nhân của trong ngục, tự về nhà? Vậy còn là nữa ..."

Đây chẳng chuyện bình thường ?

Bạch Minh Tế thấy gì kỳ lạ.

Hắn và nàng chỉ là phu thê danh nghĩa, tình cảm, lẽ đêm nay cần thiết cùng nàng một chuyến .

Nếu là nàng, nàng sẽ tới.

Vương Triển ở ngoài cửa tượng trưng khóa cửa, khom lưng với hai : "Thế tử và Thiếu phu nhân gì cần cứ gọi nha dịch."

Yến Trường Lăng khách khí phất tay: "Đa tạ Vương đại nhân."

Vương Triển nào dám nhận, liên tục khom lưng, đầu dặn dò hai nha dịch canh giữ ở ngoài, cửa phòng để hai ngọn đèn dầu. Ánh đèn hắt trong phòng, rọi xuống chân hai , vòng sáng lay động nhẹ nhàng, mơ hồ như một giấc mơ.

Chẳng là một giấc mơ .

Yến Trường Lăng dựa lưng tường, hai tay gối gáy, đột nhiên hỏi: "Nàng cũng..."

Hắn hết câu, nhưng Bạch Minh Tế đang hỏi gì. Đến nước , cũng thể thừa nhận, nàng gật đầu: "Ừ."

 

Loading...