SAU KHI PHU THÊ HẦU PHỦ TRỌNG SINH - CHƯƠNG 146
Cập nhật lúc: 2024-12-21 06:51:13
Lượt xem: 1,028
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Minh Tế lạnh: "Ta gì, ngươi và vị Quốc công gia trong lòng rõ ràng, các ngươi giả tạo thánh chỉ, đến Biên Sa truyền chỉ cho Yến Gia Quân, tấn công viện binh Đại Khải Thái tử và Thái tử phi, những Yến Trường Lăng thuyết phục đến chi viện cho Đại Phong, Triệu Chẩn cầm thánh chỉ, suất lĩnh Yến Gia Quân g.i.ế.c họ, đó vu oan cho Yến Trường Lăng, đúng là một kế g.i.ế.c diệt tâm, các ngươi sợ nửa đêm những oan hồn trung với nước quấn , c.h.ế.t yên lành ?!"
Lời , Yến Hầu gia phía chấn động, gắng gượng dậy, lớn tiếng mắng: "Lũ chó săn các ngươi, hèn hạ độc ác như , hôm nay sẽ đưa các ngươi xuống gặp Diêm Vương!"
"Hầu gia..." Tiền Đại công tử khuyên: "Hầu gia bình tĩnh , Thiếu phu nhân hôm nay thể tới kịp, chắc chắn sự việc vẫn còn cơ hội, bệnh ở chân của Hầu gia, thể chậm trễ."
Bạch Chi Hạc và Quốc công gia xong cũng chấn động, sắc mặt cùng biến, Quốc công gia trong mắt đầy âm u, diệt khẩu, Bạch Chi Hạc thì tái nhợt, từ từ đầu, thể tin Chu Quốc công.
Đây là đại kế của ?
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Yến Trường Lăng, thật sự hề mưu phản...
Sao dám to gan như ?!
Giả tạo thánh chỉ.
Thánh chỉ từ mà , trong lòng bọn họ đều rõ ràng, bây giờ , Bạch Minh Tế hết những chuyện , những khác thì ...
Hoàng đế thì ?
Bạch Chi Hạc lưng lạnh toát, khí thế ban đầu xẹp xuống một nửa, thậm chí dám mắt Bạch Minh Tế, lùi hai bước, hận thể đêm nay từng tới đây.
Chu Quốc công thấy, chỉ hận là đồ vô dụng, "Bạch Thượng thư, đây là ? Nàng gì ông cũng tin ? Yến Trường Lăng mưu phản, vì bảo vệ tỷ tỷ của , g.i.ế.c Thái tử Đại Khải, khơi mào chiến tranh giữa hai nước, chính là do Phò mã gia tự chứng, còn thể..."
Chữ 'giả' còn kịp , Chu Thế tử đối diện đột nhiên kêu thảm một tiếng.
Chu Quốc công vội vàng đầu, liền thấy thanh kiếm trong tay Bạch Minh Tế từ lúc nào, xuyên qua Chu Thế tử, đ.â.m thủng một lỗ, nhất thời trong mắt bùng lên lửa giận, kinh hô: "A Thành!"
"Đừng nhúc nhích, nhát kiếm tiếp theo, đảm bảo, sẽ tránh tim." Bạch Minh Tế phát hiện nàng thể ai Yến Trường Lăng dù chỉ nửa câu.
Chu Quang Diệu một câu, nàng liền đ.â.m con trai một kiếm, cũng để cho bọn họ nếm thử cảm giác kiếm đ.â.m , là cảm giác gì.
Chu Quang Diệu con trai chỉ còn nửa cái mạng trong tay , hận đến đau răng, Bạch Chi Hạc, giống như đoạt hồn, chẳng chút tác dụng nào, lửa giận càng lớn, nhất thời mất lý trí, mà tự đoạt lấy cung tên từ tay bên cạnh, nhắm thẳng Bạch Minh Tế.
Bạch Minh Tế cũng sợ, dùng Chu Thế tử lá chắn. Chu Thế tử thực sự thể đảm đương trọng trách, khi đ.â.m một kiếm, cả liền đổ gục xuống đất, tròng mắt bắt đầu trắng dã, cứ như , chống đỡ bao lâu nữa.
Chu Thế tử c.h.ế.t , Chu Quốc công sẽ còn kiêng dè gì nữa.
Chu Quốc công cũng nhận , con trai đêm nay sợ là sống nổi, đau lòng một cái, thống khổ : "Con trai, khi con chết, phụ nhất định sẽ báo thù cho con."
Chu Quốc công từ từ giương cung.
Bạch Minh Tế hề lùi , chằm chằm cung tên trong tay , trong lòng thầm tính toán cách giữa và , nếu nàng dùng Thế tử lá chắn thịt, khi mũi tên thứ hai của Chu Quang Diệu b.ắ.n , nàng nên nhào tới từ hướng nào, mới thể nhanh nhất, chuẩn xác nhất bắt Chu Quang Diệu.
Mọi nhất thời nín thở.
Khương Chủ sự : "Bảo vệ Thiếu phu nhân!"
Yến Lão phu nhân thất thanh kêu lên: "Nha đầu, mau !"
Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, hai tiếng vó ngựa đột nhiên vang lên, hai nãy Quốc công gia phái trở về, một đến , quỳ xuống đất, dập đầu bẩm báo: "Quốc công gia, Hoàng hậu băng hà."
"Cái gì?!"
Đây là tiếng sét đầu tiên.
Ngay đó, thứ hai phái cũng trở về, cũng quỳ xuống đất, giọng run rẩy, "Bẩm Quốc công gia, thái, thái giám Lý Cao mưu, mưu phản, Thái tử băng hà."
Chu Quang Diệu ngây tại chỗ, nhất thời tin tức nào khiến chấn động hơn.
Tất cả đều như , ai nấy đều ngây .
Chính trong khoảnh khắc tạm dừng , thanh trường kiếm trong tay Bạch Minh Tế tuột khỏi tay, nhanh, chuẩn, hung hãn, đ.â.m mạnh về phía Chu Quang Diệu đang cưỡi ngựa.
Trong lòng nàng cũng chấn động.
nàng là do Yến Nguyệt Ninh thành công, là Yến Trường Lăng trở về đổi tất cả, nhưng bất kể là kết quả nào, Chu Quang Diệu hôm nay đều sẽ tay hạ sát Yến Hầu phủ...
Nàng tay .
Đợi đến khi Chu Quang Diệu hồn, bụng một thanh trường kiếm xuyên thủng, lực va chạm mạnh mẽ, hất ngã xuống ngựa, ngã nhào xuống đất.
Bầu khí xung quanh ngưng trệ trong vài giây.
Chu Quang Diệu cuối cùng cũng tỉnh táo cơn đau, đêm nay sợ là xảy biến cố, màng đến vết thương , hạ lệnh: "Giết cho , một tên cũng để !"
Hắn xem nàng thể trụ bao lâu。
Bạch Minh Tế rút thanh trường kiếm từ Chu Thế tử , đám tử sĩ đối diện một nữa xông tới, yên tại chỗ, hề lùi bước.
Yến Hầu phủ bây giờ ngoài Yến Hầu gia và Yến Trường Lăng, một ai võ công hồn, thời khắc mấu chốt, mà nhờ một Thiếu nãi nãi mới gả phủ lâu bảo vệ chu .
Yến Lão phu nhân bóng lưng của nàng, một lụa là dần dần m.á.u tươi nhuộm đỏ, mất màu sắc ban đầu, đau lòng thôi, dậy cũng tìm dao, "Lão bà bà cái già , sống cũng đủ , đêm nay dù liều mạng với Quốc công phủ, cũng ."
"Tổ mẫu..." Không đợi bà dậy, liền Nhị nương tử và Biểu cô nương ấn xuống, lúc , thời khắc sinh tử, ngươi c.h.ế.t thì chính là mất, đám tiểu bối phía , ai nấy đều như bừng tỉnh, nhặt đao thì cầm đao, nhặt , liền túm lấy xiềng xích tay, binh khí, theo Bạch Minh Tế, liều c.h.ế.t bảo vệ phía Lão phu nhân và Hầu gia.
Đêm dài đằng đẵng, đặc biệt khó khăn, giống như hồi kết, gió đêm thổi mặt , xộc mũi, mùi m.á.u tanh.
Người Yến gia đều , mùi m.á.u tanh đó, phần lớn đều từ bóng dáng cô độc phía truyền tới.
Mà Bạch Minh Tế nghĩ gì cả, trong đầu chỉ một ý nghĩ, bảo vệ Yến Hầu phủ, đợi trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-phu-the-hau-phu-trong-sinh/chuong-146.html.]
Kiếp một năm đó, nàng sống mơ mơ hồ hồ quá lâu, nếm trải mùi vị dày vò, nên đặc biệt trân trọng hiện tại, đôi mắt như chim ưng, chằm chằm trong bóng tối, thanh trường kiếm trong tay dứt khoát lưu loát, càng g.i.ế.c càng bình tĩnh.
Không qua bao lâu, trong tiếng c.h.é.m giết, một trận rung chuyển như long trời lở đất ầm ầm truyền tới.
"Đại Lý Tự đến!"
"Thánh chỉ đến!"
Hai giọng ở đầu phố và cuối phố, đồng thời vang lên.
Bạch Minh Tế ngẩng đầu, nhưng trong mắt dính máu, tầm chút mơ hồ, chỉ lờ mờ thấy một đội nhân mã, từ phía ào tới, khí thế quá mức hung hãn, từ xa, giống như một con dao, từ đuôi cây trúc phá , trong nháy mắt c.h.é.m đội nhân mã của Quốc công phủ thành hai nửa.
Không tiếng c.h.é.m giết, nhưng khí thế uy nghiêm ập tới, khiến dám thở.
Ngay cả tiếng gió bên tai dường như cũng sinh sợ hãi, im lặng như tờ.
Bạch Minh Tế từng thấy hùng phong của Yến Gia Quân, kiếp từng trong cát vàng đầy trời, thấy bọn họ hòa quân địch, vó ngựa giơ cao, cát vàng phía đều nhuộm thành màu đỏ thẫm.
Đây là thứ hai.
Tất cả c.h.é.m g.i.ế.c trong bóng tối, đao của Yến Gia Quân, đều trở nên yên tĩnh.
Đội ngũ chậm , dần dần tiến gần, Bạch Minh Tế dường như thấy một tiếng reo hò, đối phương gọi là, "Yến tướng quân!"
Nàng thấy.
Có chút sốt ruột, đưa tay lau mắt, ngờ tay đầy máu, tầm càng mơ hồ.
"Thế tử, là Thế tử!"
"Tổ mẫu, là trưởng, trở , chết..."
Ngay cả Yến gia phía đều thấy, kích động ôm chầm lấy , nàng vẫn thấy, nhưng càng sốt ruột, càng rõ, cho đến khi hai hàng nước mắt từ trong mắt tuôn , rửa sạch màu m.á.u trong mắt, tầm cuối cùng cũng trở rõ ràng.
Người đối diện xuống ngựa, vẫn là bộ áo giáp đó, giống như ngày rời kiếp .
Khác biệt là kiếp lưng về phía nàng, mà lúc đang hướng mặt về phía mà tới.
Cảnh tượng như , trong một năm cuối cùng của kiếp , nàng từng mơ thấy vô , trong mơ mỗi nàng đưa tay chạm , giấc mơ liền tan biến.
Lần nàng đưa tay, chờ từ từ tới.
Kiếp trong một năm chờ đợi, nàng sống hết một đời, bây giờ cuối cùng cũng đợi trở về, thời gian một nữa trở nên dài đằng đẵng. Sợ tất cả mắt vẫn chỉ là một giấc mơ, sợ thể tới mặt , đột nhiên biến mất.
Lần , dường như hề biến mất.
Ngày càng gần nàng hơn.
Đến mặt nàng, cách nàng trong vòng một bước, đôi mắt lâu gặp, cũng dính máu, mắt nàng, mang theo vài phần thăm dò chắc chắn, giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu nàng, "A Liễm?"
Nàng còn nhớ ?
Bạch Minh Tế khóe môi khẽ run.
"Ta trở về, về đến nhà tìm thấy nàng." Yến Trường Lăng từ xa thấy nàng tay cầm trường kiếm, một đầy máu, như một cây tùng xanh, kiên cường bất khuất bảo vệ Yến Hầu phủ, cần nàng trả lời, bàn tay di chuyển xuống, nâng mặt nàng, ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt trong mắt nàng, khàn giọng : "Ta vẫn về muộn ."
Bạch Minh Tế đáp, cảm nhận nhiệt độ của bàn tay mặt, xác định đang mơ, sẽ biến mất, nhẹ giọng : "Yến Trường Lăng, thể vì , mà ở ?"
Kiếp câu , nàng đến c.h.ế.t cũng thể , ngay khi thấy , nàng cuối cùng cũng .
Cũng nhận câu trả lời của , "Được."
Tay dính m.á.u quá trơn, thể cầm chắc chuôi kiếm, khoảnh khắc thanh trường kiếm rơi xuống đất, nàng Yến Trường Lăng ôm chặt lòng.
Cái ôm chặt chẽ, khiến nàng thở nổi, đồng thời cũng phá vỡ sự bình tĩnh mà nàng cố gắng gượng, lúc mới dám thành tiếng, "Yến Trường Lăng, đợi lâu."
Rất lâu lâu.
Lâu đến mức nàng sắp chịu đựng nổi nữa.
"A Liễm, xin ."
Nghe thấy lời xin của , Bạch Minh Tế nỡ, "Ta tha thứ cho ."
Thế nhân nợ quá nhiều, cần xin bất kỳ ai, cho dù là chính , nàng cũng nỡ.
Sau khi bình tĩnh , âm thanh xung quanh đột nhiên ập tai.
Không là ai đang tuyên thánh chỉ, “Chu Quốc công Chu Quang Diệu, cấu kết Lý Cao, giả thánh chỉ, hãm hại trung lương, ý đồ soán vị, tội ác đáng tru di...... Yến Hầu phủ hộ giá công, vô tội phóng thích, ngày khác luận công ban thưởng.”
Bạch Minh Tế từ cổ , khẽ ngẩng đầu, về phía bầu trời lấp lánh ánh , khẽ hỏi: “Yến Trường Lăng, chúng đổi vận mệnh ?”
Yến Trường Lăng đáp: “Ừ, đổi .”
“Không kiếp ?”
Yến Trường Lăng lắc đầu, kéo nàng , hai tay nâng mặt nàng, trán chạm trán nàng, “A Liễm, chúng về , sẽ sống thật .”
《Chính văn 》
【Lời tác giả 】
Các bảo bối, chính văn kết thúc ở đây, tình tiết phía , phiên ngoại sẽ kể cho các bảo bối .