Sau Khi Phân Gia Với Mẹ Chồng, Ta Nuôi Con Dựng Nhà Lương Thực Đầy Kho - Chương 93: Ngươi nói ta vẫn chưa chết sao?
Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:09:11
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Thành Phong nheo mắt.
Người quả thực quá ngông cuồng, dám trừng mắt nương tử của giữa thanh thiên bạch nhật.
Lâm Thành Phong nghiêng , che khuất Thẩm Vân Uyển.
Lưu Trạch lúc mới liếc một cái, nhưng tình ý trong đáy mắt vẫn tan.
Sau đó rời .
Cơn giận của Lâm Thành Phong từ hôm qua đột nhiên trào lên, bàn tay nắm lấy tay nàng cũng vô thức dùng sức.
Rất nhanh, các trấn thủ và lý chính đều đến kho lương, nhận lương thực theo tình hình đăng ký trong sổ sách.
Cuối cùng, Lưu Trạch dẫn đến kho lương, nhận khoai tây.
Thẩm Vân Uyển ở một bên với dân làng cách trồng.
“Loại khoai tây nhỏ ưa đất tơi xốp, thông thoáng, khi trồng nhất nên chọn đất cát. Nếu đất cát, thể cày sâu đất, cho đất tơi xốp, còn xới đất thật mịn và san phẳng.”
Bá tánh ở một bên liên tục gật đầu, bây giờ ai còn nghi ngờ lời Lâm phu nhân nữa.
Nghe Lâm đại nhân , những hạt giống khoai tây đều do Lâm phu nhân chọn, ai hiểu rõ hơn nàng.
Thẩm Vân Uyển cầm một củ khoai tây, giơ cao lên, “Mọi thấy , chỗ ”
Nàng chỉ phần đuôi củ khoai tây, “ loại bỏ mầm ở phần đuôi củ giống, chỉ giữ mầm ở đỉnh, như khoai tây trồng mới bội thu…”
Lưu Trạch cảnh tượng mắt.
Dáng vẻ nàng giới thiệu với dân làng.
So với dáng vẻ Thẩm Vân Uyển mà từng thấy trong một buổi thuyết giảng y học đây, tuy ngũ quan giống, nhưng thần thái quả thực quá đỗi quen thuộc.
Đợi khi dân làng hiểu rõ đại khái quy trình, mới dần tản .
Dù họ cũng từng trồng khoai tây, kinh nghiệm trồng trọt cơ bản đều , chỉ cần ghi nhớ vài điểm cần lưu ý là .
Nói lâu như , cổ họng Thẩm Vân Uyển như bốc khói.
“Uống chút nước .”
Thẩm Vân Uyển nhận lấy, tiếng cám ơn, uống cạn một .
Sau đó mới phát hiện, đưa nước cho nàng là Lưu Trạch.
“Lưu đại nhân, phương thức trồng khoai tây đó, với một nữa nhé?” Thẩm Vân Uyển tưởng nãy rõ, liền nghĩ sẽ dặn dò thêm một .
Chuyện liên quan đến vụ thu hoạch nửa cuối năm, bao nhiêu cũng thừa.
Lưu Trạch đăm đăm nàng, gì, như hạ quyết tâm, “Hội trưởng? Thẩm Vân Uyển?”
Tay Thẩm Vân Uyển cầm chén nước lập tức trắng bệch, khóe môi cũng mím thành một đường thẳng.
Hắn nãy chính là thăm dò một chút, nếu nữ tử mắt phản ứng với cách xưng hô đó, sẽ hào phóng xin , rằng gọi nhầm.
hiện tại xem , cược đúng , chính là Thẩm Vân Uyển mà quen .
Thẩm Vân Uyển nheo mắt, b.ắ.n hàn quang, lạnh lùng quen thuộc xa lạ mắt.
Sự nghi ngờ đối với Lưu Trạch đây, lập tức dâng lên trong lòng, rốt cuộc là ai?
Là đồng nghiệp của nàng đối tác, là?
Chuyện phi thường như , xảy một nàng, kỳ lạ .
Chẳng lẽ còn nhiều khác ?
Thẩm Vân Uyển thậm chí bắt đầu nghi ngờ tính chân thực của gian thời gian .
“Ngươi là ai?” Thẩm Vân Uyển thừa nhận, nhưng cũng phủ nhận.
“Lưu Trạch.” Hắn quả thực tên Lưu Trạch, chỉ là khác ít khi gọi tên , hoặc gọi là Lưu Tổng, hoặc gọi tên tiếng Anh của .
Thẩm Vân Uyển suy nghĩ về cái tên , trong đầu tìm kiếm những họ Lưu quanh nàng.
“Lưu Tổng?” Thẩm Vân Uyển dò xét mắt.
Người giao điểm công việc với nàng, chuyện với nàng bằng giọng điệu như , hẳn là đối tác ăn.
Có một loại cảm giác như là kẻ bề .
Lưu Trạch nhếch môi, nhẹ một tiếng, “Không ngờ thể gặp nàng ở đây.”
Thẩm Vân Uyển nhướn mày: “Ngươi đến từ khi nào? Ngươi… ở bên đó thế nào …”
Lưu Trạch: “Đây nơi chuyện, nàng thời gian ? Có thể chuyện riêng một chút ?”
“Dĩ nhiên.”
Hai về phía tửu lầu, .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-phan-gia-voi-me-chong-ta-nuoi-con-dung-nha-luong-thuc-day-kho/chuong-93-nguoi-noi-ta-van-chua-chet-sao.html.]
Để bại lộ, tiếng chuyện của hai đều nhỏ.
Để rõ lời đối phương, hai gần, Lưu Trạch đôi khi cúi sát bên Thẩm Vân Uyển, cứ như đang chuyện riêng.
Hoàn để ý đến ánh mắt gần như phun lửa từ phía .
Lâm Thành Phong bỏ mặc , giữa phố mà mật trò chuyện với Lưu Trạch.
Người chuyện còn tưởng hai họ là phu thê.
Hắn vốn đuổi theo, cũng gọi tên nàng, nhưng nàng căn bản thèm để ý đến .
Vừa nãy khi thằng nhóc Lưu Trạch đến gần, chú ý đến tình hình bên Thẩm Vân Uyển.
Ai ngờ hai chẳng bao nhiêu lời cùng rời .
Trong cổ họng một trận đau nhói, khiến nghẹn lời.
Thẩm Vân Uyển cùng Lưu Trạch lên lầu, Lâm Thành Phong với vẻ mặt lạnh tanh ở góc đại sảnh.
Tiểu nhị thấy đến, nhưng thấy dáng vẻ đó của , vẫn hít một thật sâu, xách ấm bước tới.
Dù thế nào nữa, cũng thể để chén của đại nhân trống rỗng .
“Đại nhân, xin mời dùng .” Tiểu nhị run rẩy xách ấm nước, rót đầy chén mặt Lâm Thành Phong.
“Khách trong bao sương lầu hai vẫn châm thêm nước . Ngươi lên gõ cửa xem họ châm thêm nước .
Chính là… gian bao sương của phu nhân .”
Lâm Thành Phong lạnh lùng chén mắt.
Tiểu nhị nuốt nước bọt: “Vâng, Lâm đại nhân.”
Hắn chút hối hận, nãy đáng lẽ nên với chưởng quỹ.
Lát nữa nếu thực sự chuyện xảy , còn thể chuẩn , cho những khách khác trong tửu lầu tản .
Hiện giờ cũng chỉ thể cứng rắn tiến lên thôi.
Hắn đầu Lâm đại nhân, phát hiện Lâm đại nhân vẫn luôn chằm chằm .
Hắn cảm giác như coi cái c.h.ế.t nhẹ tựa lông hồng, liền gõ cửa.
Lâm Thành Phong dậy, về phía cửa bao sương.
Rất nhanh, cửa bao sương mở .
“Khách quan, cần châm thêm nước ?” Tiểu nhị xách ấm , mắt căn bản dám trong.
Lưu Trạch cầm lấy ấm nước, “Ta gọi ngươi, đừng đến phiền.”
Vừa , đóng cửa .
Trán tiểu nhị vì một tầng mồ hôi mỏng, khí chất của đàn ông cũng yếu, cứ thế khiến kinh hãi toát mồ hôi.
Lâm Thành Phong thấy Lưu Trạch mở cửa, sắc mặt càng thêm đen.
Tiểu nhị xuống lầu, liếc Lâm đại nhân, cuối cùng c.ắ.n răng, về phía Lâm Thành Phong, “Đại nhân, … thấy họ chỉ đang bàn chuyện.”
Lâm Thành Phong liếc một cái, dĩ nhiên họ đang bàn chuyện, lẽ nào nương tử của thật sự để ý Lưu Trạch ư.
Người đó nào bằng .
Nghĩ đến đây, lòng Lâm Thành Phong cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Lấy một xâu đồng tiền, đưa cho tiểu nhị.
Tiểu nhị còn định thoái thác, cũng chẳng gì, hơn nữa nãy dối.
Hắn căn bản hề thấy phu nhân, nhưng dường như lời cũng sai, họ chắc chắn là đang bàn chuyện.
Nếu thì ai sẽ hẹn hò ở nơi .
“Tạ ơn đại nhân.”
Trong bao sương, Lưu Trạch và Thẩm Vân Uyển đang đối diện.
“Ngươi vẫn c.h.ế.t?” Thẩm Vân Uyển còn sống, chút kinh ngạc.
“Ít nhất từ góc độ sinh học mà , nàng vẫn còn sống, chỉ là vẫn tỉnh .”
“Ta đang ở bệnh viện nào? Đã hôn mê bao lâu ?”
“Ngươi hôn mê gần nửa năm. Ta đưa ngươi đến bệnh viện trực thuộc công ty của , mỗi ngày đều nhân viên y tế giám sát.”
“Sau bà nội ngươi liên lạc với , chắc là ngươi gặp chuyện, đưa bà đến bệnh viện, để bà gặp ngươi.”
Lưu Trạch Thẩm Vân Uyển, an ủi nàng.