Sau Khi Phân Gia Với Mẹ Chồng, Ta Nuôi Con Dựng Nhà Lương Thực Đầy Kho - Chương 89: Mọi người cùng lên!

Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:09:07
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đám đông phía y rục rịch hành động, nhưng vẫn ai chịu dẫn đầu xông cánh cửa .

Tuy việc hạ gục hai tên quan sai mắt thành vấn đề, nhưng cũng ai dám tiến lên kéo hai tên quan sai đó.

Kẻ cầm đầu tiến lên một bước, những phía liền tiến lên một bước, nhưng ai vượt qua y.

Y nghiến răng, vẻ mặt như xông về phía .

sự kính sợ quan sai bao năm qua, khiến y thể vượt qua rào cản trong tâm trí.

Nếu tất cả cùng xông lên, y còn sợ, nhưng nếu là để y một xung phong đầu, y vẫn chút sợ hãi.

Vạn nhất truy cứu, y chẳng là kẻ cầm đầu , tội sẽ nặng nhất.

Nếu những cùng y xông , phép trách đông, y sẽ tin quan phủ còn thể cho c.h.é.m đầu tất cả .

“Mọi cùng lên!” Y dùng sức kéo hai bên cạnh bằng cả hai tay.

hai đó y kéo như càng hoảng sợ, sức lùi về phía .

Những khác thấy hai lùi , cũng lùi theo.

Chỉ còn mỗi y phía , đối đầu với hai tên quan sai ở cửa kho lương.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Y còn kịp lùi , Quách Nguyên Sâm dẫn vây kín đám đông.

“Tiện dân to gan, dám công khai chiếm đoạt kho lương, đây chính là đồng mưu tạo phản, tội tru di cửu tộc.” Lời Quách Nguyên Sâm dứt, liền hai tên quan sai áp chế nam tử cầm đầu , khiến y thể nhúc nhích.

Gã nam tử sẽ tru di cửu tộc, xem chừng tính mạng khó giữ, bèn gào lên thê lương: “Hỡi các hương , tên Quách Nguyên Sâm cho chúng sống nữa !

Hiện tại chúng ăn đủ no, sớm muộn gì cũng c.h.ế.t đói. tên quan phụ mẫu thà để chúng c.h.ế.t đói, chứ chịu cấp lương thực. Các ngươi còn nhớ điểm tập trung tai dân lúc ban đầu ? Chính là tên cẩu quan bắt chúng ở trong vũng bùn một mái ngói che , cho chúng một ngụm nước uống.

Giờ đây nhà cửa mất, cũng chẳng còn, dù c.h.ế.t đói thì cũng c.h.é.m đầu.

Chi bằng hôm nay thì tới cùng, cướp lấy kho lương, ít nhất chúng còn thể sống sót!”

Gã nam tử gào xong một , khiến đám quan sai còn kịp phản ứng.

Quách Nguyên Sâm gọi là cẩu quan, liền tiến lên một cước: “Ngươi đúng là tên điêu dân, dám xúi giục bá tánh, đáng c.h.ế.t!”

“Hỡi các hương , chúng ít , chúng nhiều . Dù cũng là c.h.ế.t, dù c.h.ế.t cũng đừng quỷ c.h.ế.t đói! Quỷ c.h.ế.t đói thì sức lực mà đầu thai!”

Gã nam tử bất chấp đau đớn , vẫn ngừng gào thét.

Đám bá tánh ban nãy còn chút do dự, đến chuyện c.h.ế.t đói, liền bắt đầu rục rịch.

Có thể c.h.ế.t, nhưng thể c.h.ế.t đói.

Người xưa , quỷ c.h.ế.t đói thể đến luân hồi lộ.

Đằng nào cũng c.h.ế.t, chi bằng cứ một trận!

Những trong đám đông bắt đầu vùng vẫy khỏi vòng vây của quan sai, xông kho lương.

Quách Nguyên Sâm ban đầu chút ngây , y từng nghĩ đám điêu dân dám cướp thật.

Đám quan sai cố gắng ngăn cản những .

Trước đó tri huyện dặn dò, để xảy sự kiện đổ m.á.u quy mô lớn.

Bọn họ cũng dám trực tiếp dùng đao c.h.é.m g.i.ế.c bá tánh như những tên thổ phỉ thực sự.

“Các ngươi thật sự cướp kho lương. Nếu các ngươi phá đổ cửa kho lương, thì tội của các ngươi sẽ buộc chặt.

Tội tru di cửu tộc, dù cho một ngày các ngươi đến luân hồi lộ, còn mặt mũi nào đối diện với liệt tổ liệt tông, đối diện với những tộc nhân vô tội các ngươi liên lụy.

Hơn nữa, các ngươi cũng phạm tội thể tha thứ.

Nếu hôm nay các ngươi đường về, thì chuyện ngày hôm nay, bổn quan và Quách đại nhân sẽ dĩ vãng bất cứu, càng sẽ thượng báo triều đình.”

Đám đông thấy lời Lâm Thành Phong , liền ngừng đối kháng với quan sai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-phan-gia-voi-me-chong-ta-nuoi-con-dung-nha-luong-thuc-day-kho/chuong-89-moi-nguoi-cung-len.html.]

“Lâm đại nhân, lời ngài là thật ? Sẽ truy cứu chuyện của chúng ngày hôm nay?” Một nam tử trong đám đông mang theo hy vọng hỏi.

Ai cũng c.h.ế.t, hơn nữa c.h.ế.t còn liên lụy cửu tộc, tội danh quá nặng, quá lớn, bọn họ căn bản gánh nổi.

Vừa cũng là bầu khí kích động trong đám đông lôi cuốn, cảm thấy dù đông, bắt cũng bắt .

Thế nhưng bây giờ, chỉ liên lụy đến bản , mà còn liên lụy đến cả tộc nhân.

Bọn họ nữa.

Những khác trong đám đông đều chăm chú Lâm Thành Phong, chờ đợi câu trả lời của .

“Ừm.” Giọng lạnh lùng vang lên.

Sự xao động trong đám đông lập tức tĩnh lặng.

“Ngươi…”

“Bịt miệng gã !” Hai quan sai thấy lời Lâm Thành Phong, lập tức nhét một miếng vải miệng gã nam tử .

“Hỡi các hương , các ngươi cũng từng chủ gia đình, lương thực nếu chỉ xuất mà nhập, ăn núi lở, còn nhiều như , chắc chắn sẽ lúc ăn hết.

Ta , các ngươi cho rằng là do bọn quan chúng bớt xén lương thực của các ngươi.

mà, các ngươi tự vấn lương tâm xem, thời gian các ngươi sống còn hơn khi ở nhà .

Nếu tất cả đều như , chờ triều đình cấp lương.

Thì Đại Việt sớm muộn gì cũng ăn hết sạch, đến lúc đó các ngươi còn là lương dân của Đại Việt, mà là nô lệ của nước khác.”

Đám bá tánh cúi đầu, dám Lâm Thành Phong.

Lâm Thành Phong thì thầm vài câu tai Quách Nguyên Sâm, Quách Nguyên Sâm còn tranh cãi, nhưng khi thấy ánh mắt sắc bén của Lâm Thành Phong, liền chút bất lực gật đầu.

“Hôm nay mở cánh cửa lớn , xem bên trong bao nhiêu lương thực. Bổn quan sẽ cho phép các ngươi xem, bộ Lư Châu thành còn bao nhiêu lương thực.”

Lời Lâm Thành Phong dứt, những phía đều lộ vẻ thể tin nổi, thậm chí gã nam tử đang quan sai áp giải cũng tràn đầy kinh ngạc.

Quan sai mở cánh cửa lớn, nhưng đám bá tánh vốn còn xông ai dám nhúc nhích.

Lâm Thành Phong một lượt, bước về phía kho lương: “Vì đều dám là đầu tiên bước kho lương, bổn quan sẽ dẫn đầu, các ngươi cứ theo .”

Quan sai áp giải gã nam tử về phía kho, đám bá tánh phía cuối cùng cũng cử động, theo quan sai, dám vượt lên nửa bước.

Kho lương rộng lớn, sâu bên trong mới thấy những bao lương thực chất đống ở góc tường.

chính xác bao, nhưng đều hiểu rõ trong lòng, lương thực ít ỏi , đối với bộ dân Lư Châu thành hiện nay, thể cầm cự bao lâu.

“Những gì các ngươi đang thấy chính là bộ lương thực còn ở Lư Châu thành.

Năm nay thiên tai liên miên, dù là quốc khố cũng chẳng còn bao nhiêu lương thực.

Vậy thì còn bao nhiêu lương thực thể cấp cho Lư Châu đây?”

Lời Lâm Thành Phong như một hòn đá ném mặt hồ phẳng lặng, khuấy động sự bất an của tất cả những mặt.

“Chuyện ngày hôm nay, niệm tình các ngươi gây tội thực tế, thể dĩ vãng bất cứu.

về tuyệt đối để chuyện tái diễn, nếu bổn quan sẽ tha cho một ai.”

Lâm Thành Phong xong, gã nam tử đang áp giải bên cạnh: “Kẻ cầm đầu cần nghiêm trị.”

Nghe lời Lâm Thành Phong, đám bá tánh đồng loạt gật đầu, đó hung hăng về phía gã nam tử .

Đáng lẽ bọn họ sẽ vi phạm luật pháp, may mắn là Lâm đại nhân truy cứu.

“Mọi hãy về , cố gắng vượt qua vài ngày . Đợi và Quách đại nhân nghĩ đối sách tái thiết, sẽ thể về nhà.”

Theo lời Lâm Thành Phong, đám bá tánh liền tản tứ phía.

 

Loading...