Sau Khi Phân Gia Với Mẹ Chồng, Ta Nuôi Con Dựng Nhà Lương Thực Đầy Kho - Chương 87: Ngươi dám đi, ta liền hưu ngươi
Cập nhật lúc: 2025-11-07 00:26:14
Lượt xem: 47
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Mỗi ngày uống ba thang dược, xếp hàng ở đằng để lấy.
Ba ngày cứ ở Lư Châu, chờ khi lui sốt hãy về. Người phát thang d.ư.ợ.c ở đó sẽ dẫn ngươi đến khách điếm.”
Sau khi dặn dò ngắn gọn, Thẩm Vân Uyển liền phất tay cho tiếp theo tiến lên.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Lưu Trạch cũng thêm gì, chỉ Thẩm Vân Uyển một cái thật sâu, liền bước về phía đó.
Sau đó, những khác của trấn Hà Hoa cũng theo y xếp hàng đó.
Sau khi nhận thang dược, một liền dẫn bọn họ đến khách điếm .
Cả một tòa khách điếm đều là bệnh nhân phát sốt cư ngụ, mỗi ngày đều phát thang dược, chẩn cháo.
Cơ bản ba ngày, ở đây sẽ còn tái phát sốt, nhiệt hồi phục bình thường.
Tuy thịt cá gì, nhưng từng bát cháo trắng uống , thể liền cảm thấy ấm áp, một luồng nhiệt khí chạy khắp cơ thể.
Một ngày , Lưu Trạch liền cảm thấy thể hơn nhiều.
Không còn đau nhức mệt mỏi, hơn nữa thể so với càng thêm tinh thần.
Sự nghi hoặc trong mắt y càng thêm đậm.
Mấy ngày ở khách điếm, y quen với những ở đây.
Mới Thẩm Vân Uyển là y quan do triều đình phái xuống.
Lưu Trạch bách tính ca ngợi Thẩm Vân Uyển ngớt.
Y bưng một bát thang dược, nhấm nháp kỹ càng, dù nhạt thế nào, y cũng nếm mùi vị khác ngoài thảo dược.
Cửa hàng bách hóa nàng mở ở trấn Hà Hoa năm xưa, vốn là điều một nông phụ của làng Bình An thể nghĩ .
Lưu Trạch nheo mắt, bóng trong thang dược, xa lạ quen thuộc.
Cho đến giờ y vẫn chút quen với khuôn mặt trong thang dược.
Y vì đến triều đại , đến bao lâu xảy hồng thủy.
May mắn là y quả quyết cho bách tính sơ tán, mới gây tổn thất về sinh mạng.
Chỉ là tái thiết thiên tai, ở triều đại đoán chừng sẽ vô cùng gian nan.
Bởi y mới dẫn đến Lư Châu, ngoài việc lấy t.h.u.ố.c hạ sốt, còn gặp tri huyện và đặc sứ cứu trợ thiên tai từ kinh thành xuống.
Nghĩ rằng thể nhận một tài vật để tái thiết trấn Hà Hoa.
Không ngờ khiến y phát hiện bí mật của thang dược.
mà, d.ư.ợ.c vật thuộc triều đại , rốt cuộc là từ mà ?
Ba ngày , chỉ Lưu Trạch, mà cả những thôn dân y dẫn đến đều lui sốt.
Tinh thần sảng khoái vô cùng.
Bệnh nhân của thành Lư Châu tuy ít , nhưng thì vẫn càng lúc càng đông, dù nơi đây mỗi ngày đều đồ ăn, dẫu đôi chút bất mãn, nhưng vẫn hơn là gì.
Lưu Trạch đến quầy khám bệnh ở nha môn tìm Thẩm Vân Uyển.
“Thẩm đại phu, trấn Hà Hoa mấy ngày nay hẳn vẫn còn bệnh nhân sốt.
Không thể cho phương t.h.u.ố.c hạ sốt , về cũng sai sắc ít thang d.ư.ợ.c hạ sốt, cho uống.”
Thẩm Vân Uyển đối phương một cái thật sâu, “Lưu Trấn Thủ, ngươi thể sai mang một ít thang d.ư.ợ.c về, mang nhiều cũng cần lo sẽ hỏng.
Đây là thảo d.ư.ợ.c sắc thành, trong vòng ba ngày đều thể uống. Thông thường, uống ba ngày là thể lui sốt .”
Lưu Trạch thấy Thẩm Vân Uyển chịu nhả lời, liền nhớ đến món cháo ở khách điếm, “Ta ở khách điếm ba ngày, khi lui sốt thể cảm thấy càng tinh thần hơn. Không do uống cháo ở khách điếm .
Cháo đó nấu bằng gì? Ta nghĩ trở về trấn Hà Hoa cũng sẽ nấu một ít cháo, cho bách tính uống, để thể họ thể hơn một chút.
Nàng cũng quãng thời gian , bách tính đều chịu khổ.”
Lưu Trạch hai mắt chằm chằm mặt, bỏ sót một chút biểu cảm nào gương mặt nàng.
Thẩm Vân Uyển tựa lưng ghế, phía , đ.á.n.h giá mắt.
Nàng cảm thấy Lưu Trạch là đến dò la lai lịch của nàng.
“Đó chỉ là cháo trắng bình thường, ngươi thể hỏi tiểu nhị khách điếm. Cháo cũng do nấu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-phan-gia-voi-me-chong-ta-nuoi-con-dung-nha-luong-thuc-day-kho/chuong-87-nguoi-dam-di-ta-lien-huu-nguoi.html.]
Chỉ là thấy Thẩm Vân Uyển hề ý định nhả lời.
Liền truy hỏi nữa, sai các thôn dân mang một ít thang d.ư.ợ.c về.
Người thành Lư Châu tụ tập ngày càng đông.
Việc chẩn cháo và cung cấp màn thầu miễn phí ngày càng khó khăn.
Trên quầy chẩn cháo,
“Đây là cháo ? Loãng đến nỗi thể soi rõ bóng . Bọn quan chúng nó ăn sung mặc sướng, cứ thế mà cho bách tính chúng uống nước lã ư?”
“ , màn thầu một bữa từ hai cái biến thành một, giờ thì một cái càng ngày càng nhỏ.”
“Há chẳng , còn giúp chúng tái thiết gia viên. Triều đình chẳng cho gì cả, chúng tái thiết , nhà cửa cũng còn, ruộng đồng cũng mất hết .”
“Cứ ngỡ đặc sứ cứu trợ thiên tai từ kinh thành xuống thật sự thể chủ cho dân, ngờ cũng là kẻ đồng lưu ô hợp.”
“Lương thực và bạc do triều đình cấp phát chắc chắn là bọn quan đút túi riêng .”
……
Bách tính đang xếp hàng cháo mấy hạt gạo, mà màn thầu những ít còn nhỏ hơn.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, bọn họ quen với những ngày cứ xếp hàng là thể lĩnh màn thầu và cháo .
Đã quên mất mấy ngày bọn họ từng giãy giụa giữa lằn ranh sinh tử .
Lý chính làng Bình An thấy trong đám đông phỉ báng Lâm Thành Phong, tức giận tiến lên tranh luận, “Các ngươi năng hồ đồ gì ! Nếu Lâm đại nhân từ kinh thành mang lương thực cứu trợ đến, các ngươi còn cơ hội đây mà bàn tán họ ? Bọn ơn các ngươi!”
“Y là mệnh quan triều đình, lương thực cũng y cho chúng , mà là do triều đình cấp.
Hơn nữa bây giờ chúng lương thực mà ăn ?”
Một nam tử trong đám đông cầm một bát cháo, đẩy đến mặt lý chính.
Khiến lý chính sợ hãi lùi nửa bước.
Lâm Thành Nghiên lý chính, kéo lý chính lưng , “Ngươi gì! Có bản lĩnh thì đừng lĩnh. Ăn bát cơm , bát còn đặt xuống bắt đầu mắng.
Loại như ngươi, còn tái thiết gia viên gì nữa, trực tiếp lên núi thổ phỉ , trực tiếp cướp luôn cho .”
“ , ăn mấy ngày màn thầu tưởng ngày nào cũng màn thầu mà ăn, cho dù trận hồng thủy , ngươi ở nhà quanh năm ăn mấy màn thầu?
Lại còn chê cháo loãng, chư vị ở đây quanh năm ở nhà, ai thể bữa nào cũng ăn no bụng. Giờ đây chẳng gì bắt đầu chê bai, bản nếu bản lĩnh như , thì còn chờ đợi lương thực cứu trợ gì nữa.
Đã đây là của triều đình, tại khi Lâm đại nhân đến, ngay cả một bát nước cũng từng uống?”
Vợ của Lâm Thành Nghiên là Khâu Mai xông đến phía , đanh đá gầm lên với đám đông.
Bọn họ hầu như đều là nông hộ trong làng, quanh năm mặt đối với đất vàng lưng đối với trời để cày cuốc.
Nghe lời Khâu Mai , đều chút tự nhiên.
Bọn họ vốn là những nông dân chất phác, màn thầu ăn mấy ngày nay lẽ là nhiều nhất trong cả năm của bọn họ .
Hơn nữa khi Lâm đại nhân đến, bọn họ ngay cả một bát nước sạch cũng uống .
Quan viên Lư Châu nào quản sống c.h.ế.t của bọn họ, kho lương cũng từng mở.
Từ khi Lâm đại nhân đến, bọn họ mới thể ăn no, chỗ ở, còn thể khám bệnh.
“Vậy thì ? Chúng nhiều như sống thế nào đây? Không lương thực mà ăn, nhà để về, chẳng lẽ bắt Lư Châu chúng đều ăn mày dọc đường ?”
“ , mới bao nhiêu ngày, còn lương thực ? Chúng xem kho lương, bên trong chắc chắn ít lương thực.
Lư Châu gần trăm năm nay mới đầu gặp thiên tai như thế , bách tính Lư Châu chúng nhiều năm như nộp cho quan phủ bao nhiêu lương thực.
Lẽ nào còn nuôi nổi chúng mười ngày ? Chúng mở kho lương, chúng ăn cơm, chúng sống sót!” Nam tử nãy cao giọng hô hoán, âm thanh chấn động, khơi dậy sự phẫn nộ trong đám đông.
Bọn họ nhao nhao bỏ bát trong tay xuống, giơ cao cánh tay, về phía kho lương.
Những vốn ý định gì, cũng cảnh tượng sôi sục lây nhiễm, nhao nhao gia nhập đội ngũ.
Lý chính còn ngăn cản, nhưng quá đông.
Ông chỉ thể bảo thôn dân làng Bình An .
“Người Lâm gia , ngươi !” Thấy Lâm Lão Thái còn lén lút trộn đám đông, lý chính lớn tiếng quát mắng.
Lâm Lão Gia mặt lạnh tanh túm lấy tay áo Lâm Lão Thái, kéo thị khỏi đám đông, “Ngươi dám , liền hưu ngươi.”