Sau Khi Phân Gia Với Mẹ Chồng, Ta Nuôi Con Dựng Nhà Lương Thực Đầy Kho - Chương 150: Chế giễu

Cập nhật lúc: 2025-11-11 00:02:34
Lượt xem: 46

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Vân Uyển hôm qua còn mất một đứa con.

Lâm Thành Phong ngay cả lễ nghi quân thần cũng tuân theo, “Người đấy, mấy kẻ chúng thần là đang đỡ đao cho .”

Ánh mắt sắc bén của Hoàng đế b.ắ.n thẳng về phía Lâm Thành Phong.

A Thuận công công rụt , của Lâm gia, quả thực ai nấy đều gan to bằng trời.

Việc dám chất vấn Thiên tử ngay mặt thế , e rằng xưa nay từng , cũng khó ai .

Lâm Thành Phong dường như thấy vẻ mặt bất mãn của Hoàng đế, “Bọn họ căn bản liên hôn với công chúa nước Nam Húc.

Là vì từ bỏ cơ hội tranh giành trữ quân, mà khéo phế bỏ cơ hội tranh trữ quân thế gia ủng hộ, từ tận gốc rễ phế bỏ quyền lực của thế gia.

Có lẽ, những hoàng tử , thê của , đều câu kết với nước Nam Húc chăng.

Bằng , vì sự hỗn loạn ở biên cương xảy đến trùng hợp như , hôn sự liên hôn với công chúa nước Nam Húc cũng đến đúng lúc như thế.

Là quan viên của Đại Việt, quả thực lấy việc nước trọng.

, nếu ngay cả vợ con của cũng bảo vệ , chỉ là bi ai của thần, mà còn là thất trách của .

Người tròn trách nhiệm che chở bách tính.”

A Thuận công công lúc còn rụt rè nữa, ngẩng đầu lên, vẻ mặt như thể đang cực kỳ hoảng sợ, Lâm Thành Phong.

Đừng là Lâm gia, ngay cả khi hoàng tử công chúa trong cung chuyện gì, cũng ai dám chất vấn Hoàng thượng như thế.

Nộ khí trong mắt Hoàng đế bắt đầu tụ tập, kết thành tâm bão xoáy lốc trong đôi đồng tử đen láy.

Lâm Thành Phong khí thế áp bức của Hoàng đế trấn trụ, thậm chí để tâm.

“Thần vu oan, vợ con thần ức hiếp, đứa con thần từng gặp mặt lặng lẽ c.h.ế.t .

Giờ đây, rõ ràng là hại, giam ngục lao.

Còn kẻ giật dây tất cả những chuyện , vẫn đang hưởng thụ vinh hoa phú quý và sự yêu mến của bách tính trong cung.

Lại còn thể trở thành đại thần một , vạn .

Điều chẳng cực kỳ nực ?

Nếu Đại Việt quốc dùng cấp bậc quan vị cao thấp để phán tội, dùng sở thích của để định đoạt, của , vợ con của thần là cỏ rác.

Vậy thì pháp độ còn ý nghĩa gì nữa?

Huống hồ……” Lâm Thành Phong chằm chằm đôi mắt Hoàng đế, “Theo lẽ sơ mà , thần và con của thần, chẳng so với những ngoại tộc , quan hệ sâu sắc hơn với ?”

Đôi mắt Hoàng đế còn dễ nổi giận, giờ nhạt nhiều.

Đây là đầu tiên Lâm Thành Phong thừa nhận mối quan hệ với , đầu tiên nêu tầng huyết duyên giữa hai .

Hắn đ.á.n.h thức mối quan hệ huyết mạch.

Mặc dù, Hoàng đế thiếu huyết duyên với , nhưng những lời của Lâm Thành Phong vẫn khiến chút vui mừng.

Bất kể là Lâm Thành Phong Lâm Hướng Tây, đều là huyết mạch mà thu nhận danh nghĩa của nhất.

“Vậy, ngươi yêu cầu gì?”

Đây là câu đầu tiên Hoàng đế với Lâm Thành Phong hôm nay.

“Đây là chứng cứ công chúa Nam Húc quốc và Nhị hoàng tử câu kết.”

A Thuận công công cúi đầu nhanh chóng rón rén bước tới mặt Lâm Thành Phong, hai tay nhận lấy, đó hai tay dâng lên Hoàng thượng.

Hoàng đế mở , bên trong là thư từ qua giữa Nhị hoàng tử và công chúa Nam Húc quốc.

Hắn xem xong, ngẩng đầu dò xét mặt, “Ngoài thứ , còn cái khác ?

Chữ dù là thật, bọn họ cũng thể là giả.

, bắt chước chữ , cũng việc khó.

thư cũng tư chương.”

A Thuận công công liếc mắt một cái, đó rụt đầu xuống.

Cảm giác nửa thật nửa giả, cho dù trong lòng mặc niệm, cũng dám đây là giả.

“Không còn nữa.” Lâm Thành Phong ngay cả mí mắt cũng nâng lên, “Quan trọng ?

Chỉ cần bọn họ việc , chứng cứ thì liên quan gì chứ.

Hoặc là……” Lâm Thành Phong ngước mắt lên, lạnh lùng , “Cho dù từng .

Những việc bọn họ cũng đủ để khiến bọn họ nhận tội , đúng ?”

Đây là trắng trợn đổ tội cho khác ?

A Thuận công công như thể bí mật động trời gì đó, mắt đều sắp nhắm .

Không , .

Hoàng đế mặt đang phơi bày mặt tối một cách trần trụi, chút bất mãn, thậm chí còn phần thưởng thức.

Người bất chấp thủ đoạn như , mới thể dọn dẹp chướng ngại cho Lâm Hướng Tây .

Hắn rõ, Lâm Thành Phong và tuổi chênh lệch quá nhiều, kiêng dè những hoàng tử tuổi tác gần .

thưởng thức đầu óc của Lâm Thành Phong, chỉ là đây vẫn quá an phận thủ thường.

Thiếu góc cạnh, Lâm Thành Phong của bây giờ, khiến bằng con mắt khác.

“Triều đình hôm nay, tấu chương tố cáo ngươi chắc sẽ ít.”

“Thần chỉ sợ bọn họ dâng tấu chương.”

Lâm Thành Phong bày vẻ mặt chờ mong.

Nhìn dáng vẻ tự tin vẹn của Lâm Thành Phong, Hoàng đế khẽ gõ nhẹ cuốn sách trong tay.

“Tây nhi hôm qua mang thánh chỉ hòa ly của các ngươi về .

Nàng dính đến mạng , dù nguyên nhân, cũng khả năng vô tội.

Bất kể là ngươi Tây nhi, đều thể quan hệ mật thiết với mang phận tội.

Bằng , sẽ trở thành nhược điểm trong tay khác.

Huống hồ……” Hoàng đế chút hả hê , “Bất kể là Tây nhi, Thẩm Vân Uyển, hình như đều mong đợi phong thánh chỉ hòa ly .

Phong thánh chỉ , là Tây nhi đích cầu cho các ngươi.”

Lâm Thành Phong dù thấy là nhi tử khiến bọn họ hòa ly, mặt cũng chẳng chút d.a.o động nào.

Ở giai đoạn , cho dù Lâm Hướng Tây cầu, thì kết quả cũng là như .

Khi đủ quyền lực, đều quyền tự chủ.

Cái gì mà nhược điểm với chẳng nhược điểm, chẳng là vì quyền lực đủ lớn, nên khác mới điểm yếu để nắm .

Khi đủ cường đại, cho dù cái gọi là nhược điểm, cũng sẽ ai dám mang .

Doanh Cảnh thấy Lâm Thành Phong phản ứng gì, liền bảo ngoài chuẩn thượng triều.

Bên ngoài đại điện tụ tập ít quan viên.

Lưu Tướng Lâm Thành Phong từ hướng Ngự thư phòng tới, ánh mắt trầm xuống.

Lâm Thành Phong thẳng về phía Lưu Tướng.

Mắt liếc xéo, chằm chằm Lưu Tướng.

Các quan viên xung quanh, liên tiếp tránh một con đường, một con đường Lâm Thành Phong về phía Lưu Tướng.

Quan viên kinh thành ai cũng đường dây tin tức riêng, chuyện hôm qua, hầu như đều phong thanh.

Chưa đến lúc thượng triều, bên ngoài đại điện dấy lên mùi m.á.u tanh.

Các quan viên tự động tránh xa Lưu Tướng và Lâm Thành Phong, nhưng cũng chỉ cách năm bước chân.

, chuyện thị phi nóng hổi, ai mà chẳng chứ?

chuyện cũng liên quan đến .

Mọi Lâm Thành Phong với bộ quan phục còn chỉnh tề như ngày thường, khỏi nuốt nước bọt.

Cảm giác như Lâm đại nhân hôm nay sắp đại sát tứ phương.

Ai nấy đều nghĩ liệu vạ lây .

Gần đây đắc tội Lâm Thành Phong ?

Vừa nghĩ như , những gần đây xích mích với Lâm Thành Phong khỏi lẩn phía đám đông.

Hy vọng Lâm Thành Phong đừng thấy bọn họ.

Lưu Tướng nheo mắt đang bước về phía , càng ngày càng gần.

Đi đến mặt , hàn huyên càng hành lễ.

Đứng thẳng tắp mặt , Lưu Tướng khỏi khẩy một tiếng, đây đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, còn tìm Lâm Thành Phong tính sổ.

Cái kẻ đầu sỏ gây tội , mà còn dám đến mặt chất vấn.

“Sao , Lâm đại nhân, đây là gì?

bồi thường mạng sống của tiểu nữ ?”

Ánh mắt sắc bén của Lưu Tướng đầy áp lực về phía Lâm Thành Phong.

Người bên cạnh hít một ngụm khí lạnh, bắt đầu ?

Chưa đến lúc thượng triều, bắt đầu đối chất ?

Bọn họ cũng , đích thứ nhị tiểu thư của Lưu gia, ruột của Lưu Quý phi, ngày hôm qua bỏ mạng tại ngôi miếu đổ nát ngoài thành.

Lại còn là do Lâm phu nhân tay.

Nhớ tới vị Lâm phu nhân trông vẻ yếu đuối đó, khỏi rùng .

Nghe Lâm phu nhân hôm qua chỉ tự tay g.i.ế.c Lưu tiểu thư, mà còn quan viên triều đình Vương Cường.

Không những thế, còn bốn gã lang thang cường tráng.

Vừa nghĩ đến Lâm phu nhân vốn là chữa bệnh cứu , một chốc tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t sáu mạng , liền khiến cảm thấy chấn động.

Việc ở kinh thành bao nhiêu năm nay, còn từng xảy vụ án mưu sát lớn đến .

Quả nhiên, Lâm gia một ai dễ trêu chọc.

“Bồi thường? Quả thực là bồi thường.

bồi thường cho Lưu gia các ngươi.

Mà là Lưu gia các ngươi bồi thường cho Lâm gia một mạng.

Lưu đại nhân, nếu tuổi già sức yếu , thì mau cáo lão hương .

Con dạy, của cha.

Việc nữ nhi ngươi , ngươi là cha nó, chịu trách nhiệm chính.”

“Nữ nhi của đều hại c.h.ế.t .” Lưu Tướng âm trầm .

“C.h.ế.t , là xong xuôi tất cả ?

thể lấy cái c.h.ế.t để tạ tội ?

thể khiến con c.h.ế.t sống ?”

Lâm Thành Phong từng bước dồn ép, buộc Lưu Tướng lùi một bước.

Con trai của Lâm Thành Phong c.h.ế.t?

Ngày hôm qua căn bản đứa trẻ nào c.h.ế.t ở miếu đổ nát.

“Hoang đường, nhi tử ngươi xảy chuyện, liên quan gì đến Lưu gia.

Nữ nhi của ngược c.h.ế.t trong tay Lâm gia các ngươi.”

Lâm Thành Phong lùi nửa bước, dường như thở của Lưu Tướng đều là bẩn thỉu.

“Không thấy ?

Bởi vì thần cũng từng gặp nó. Nó còn kịp chào đời, cắt đứt cơ hội sinh .”

Lời của Lâm Thành Phong như mặt hồ phẳng lặng, ném một tảng đá lớn, khuấy động lên từng đợt sóng tròn.

Các quan viên bên cạnh bắt đầu xì xào bàn tán, Lâm phu nhân hôm qua sảy thai.

Chuyện …… càng phức tạp hơn.

Lưu Tướng vốn còn phản bác, nhưng thấy ánh mắt oán hận của Lâm Thành Phong như ăn thịt , uống m.á.u , khỏi chút chột .

Ai nấy đều là thông minh.

Hầu như cần điều tra nhiều, cũng thể đoán đại khái sự việc.

, danh tiếng của Thẩm Vân Uyển vẫn luôn tồi, hơn nữa còn chữa khỏi bệnh cho ít gia quyến quan viên.

Huống hồ, một y giả, trở thành kẻ sát nhân đại khai sát giới, trong đó nhất định xảy chuyện khiến nàng khó lòng chịu đựng.

“Lưu đại nhân, chuyện , cho dù ngươi bỏ qua, Lâm mỗ cũng sẽ truy cứu đến cùng.”

Lâm Thành Phong xong, liền Lưu Tướng thêm nào nữa, mạnh mẽ phất tay áo, bước đại điện.

Các quan viên khác thấy một trong những nhân vật chính là Lâm Thành Phong , liền cũng đại điện.

Triều đình hôm nay, ắt hẳn sẽ là một trường gió tanh mưa máu.

Chỉ là điều ngoài dự đoán của bọn họ.

Bất kể là Lưu Tướng Lâm Thành Phong đều nhắc đến chuyện ngày hôm qua.

Mà chỉ nhắc đến những chuyện lớn hơn ngày hôm qua, ví dụ như Nhị hoàng tử câu kết với nước Nam Húc quấy nhiễu biên giới.

Ví dụ như những chuyện dơ bẩn giữa Nhị hoàng tử và công chúa Nam Húc quốc.

Ví dụ như chuyện Lưu Quý phi mưu sát hoàng tử.

……

thì mỗi chuyện đều lớn hơn cái c.h.ế.t của Lưu Oánh Ngọc, và liên lụy cũng rộng hơn.

Lâm Thành Phong giống như một pho tượng cảm xúc, một pho tượng cử động miệng.

Hắn giữa triều đình, từng chuyện một, từng vụ án một, màng sống c.h.ế.t của bất kỳ ai mà tuôn .

Các quan viên tại chỗ miệng Lâm Thành Phong đang , luôn cảm thấy đó là con rắn độc nhất, đang thè lưỡi rắn ngoài.

Mỗi khi một chữ, đều khiến kinh hãi.

Bất kể là những vụ bê bối liên quan đến hậu cung, thậm chí là vụ bê bối của Hoàng thượng, Lâm Thành Phong đều phân biệt mà càn quét.

Không chỉ các quan viên mặt đen mặt, ngay cả Hoàng đế long tọa cũng sa sầm nét mặt.

Chuyện ngày hôm qua, Lâm Thành Phong hề nhắc tới, đây là chuyển hướng sự chú ý.

Khiến còn nghĩ về chuyện ngày hôm qua, dù thì bất kể thế nào, cũng sẽ tổn hại đến danh tiếng của Thẩm Vân Uyển và Lâm Xuân Hoa.

Chẳng khiến những kẻ tổn thương ?

Gán cho những kẻ tội danh lớn hơn. Cái gì mà "từ từ mưu tính", cái gì mà "thấy thì dừng."

Lâm Thành Phong của hôm nay, chuyện đó.

Nhị hoàng tử và Lưu Tướng còn phản bác.

Lâm Thành Phong cho bọn họ một chút cơ hội nào, miệng ngừng.

Nào thư từ, nào tư ấn, nào sổ sách...

Từng thứ một dâng lên.

A Thuận công công hết đến khác, mồ hôi mỏng mặt đều sắp biến thành hạt .

Trên đại điện, chỉ giọng của Lâm Thành Phong như pho tượng.

Không cảm xúc, thậm chí chút d.a.o động nào.

Hắn càng , mồ hôi trán Nhị hoàng tử và Lưu Tướng càng đổ nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-phan-gia-voi-me-chong-ta-nuoi-con-dung-nha-luong-thuc-day-kho/chuong-150-che-gieu.html.]

Và các quan viên gọi tên cũng ngày càng nhiều.

Không chỉ của mạch Lưu Tướng, mà còn của mạch Đổng gia.

Đối với Đổng gia cũng là càn quét phân biệt.

Đổng tướng quân triều đình đối với Lâm Thành Phong, cũng đầy vẻ giận dữ.

Vốn còn nghĩ năm xưa Lâm phu nhân ân chữa bệnh cho Đổng lão phu nhân, từng công khai đối đầu với Lâm Thành Phong.

Trước đây Lâm Thành Phong cũng từng nhằm Đổng gia như thế .

Giờ đây, bất kể là Lưu gia Đổng gia, đều Lâm Thành Phong đắc tội khắp lượt.

Hắn dường như còn bận tâm đến tình cảnh quan trường nữa.

Khiến Thuận Thiên Phủ Doãn Vương đại nhân, trong lòng run rẩy thôi.

May mắn là hôm nay đích đến phủ Lâm để mời Lâm phu nhân.

Cũng đối xử với nàng tệ bạc.

Hoàng đế Lâm Thành Phong như nhập ma, liền lên tiếng ngăn .

Tiếng của Hoàng đế, từng khiến các quan viên mặt cảm thấy êm tai đến .

“Hoàng thượng, Lưu Quý phi tàn hại hoàng tự, Nhị hoàng tử phản quốc, Lưu Tướng nhận hối lộ, cần nghiêm trị.”

“Lâm Thành Phong, ngươi ngậm m.á.u phun , chút chứng cứ nào, rõ ràng là công báo tư thù!” Râu của Lưu Tướng đều bay lên vì tức giận.

“Tư thù? Lâm mỗ với Lưu đại nhân tư thù gì?”

Lâm Thành Phong lúc mới đưa mắt về phía Lưu Tướng.

Đến , đến .

Chuyện hôm qua sắp đưa mặt bàn.

Các quan viên cúi đầu xuống, hận thể tàng hình ngay lúc . “Lâm Thành Phong, tư thù, cũng là Lưu mỗ thù với ngươi.”

Lưu Tướng nhớ chuyện ngày hôm qua, cũng đầy một bụng tức giận.

Cho dù Thẩm Vân Uyển sảy thai, nữ nhi của cũng c.h.ế.t.

Dựa mà nữ nhi của Lưu Tướng còn ti tiện hơn một đứa trẻ chào đời của Lâm Thành Phong chứ.

Dù cho một mạng đền một mạng, thì Lâm Thành Phong vẫn .

Dựa đỉnh cao chính nghĩa và đạo đức để chỉ trích Lưu gia.

Nghĩ đến đây, Lưu Tướng còn áp chế bỗng như tiếp thêm sức lực.

“Là ?

Chẳng vì Lưu gia các ngươi cấu kết với Nam Húc Quốc, gây động loạn biên cương, coi bách tính như cỏ rác.

Để công chúa Nam Húc Quốc đến hòa , vốn dĩ tước tư cách tranh trữ của Đại hoàng tử.

cho rằng Lâm mỗ dễ bề tay hơn, mới nhắm một nhà Lâm mỗ, chẳng ?”

“Lâm Thành Phong, ngươi…”

“Ta ? Ngươi nghĩ vì rõ ràng như ?

Ngươi nghĩ những chứng cứ đó đều là kiệt tác của ư?

Lưu Tướng, ngươi nên thoái lui , nếu , ngươi nghĩ thể đấu vị ?”

Lâm Thành Phong ghé sát tai Lưu Tướng, dùng giọng chỉ hai thấy , “Nếu còn chống đối, Lưu gia sẽ vạn kiếp bất phục.”

Lưu Tướng khó tin Lâm Thành Phong mặt, đó long ỷ.

Thân hình vốn thẳng tắp bỗng chốc khom xuống.

Lưu Tướng lùi một bước, trở về hàng ngũ.

Chẳng còn đối đầu với Lâm Thành Phong nữa.

Ánh mắt từ sắc bén lúc giờ trở nên trống rỗng.

Lưu Tướng nghĩ đến Lưu Quý phi trong cung, cả Lưu Oánh Ngọc qua đời, và những môn sinh chèn ép mấy năm nay.

Giờ đây, còn trong quan trường bằng một phần ba so với .

Giờ đây, tội phản quốc của Nhị hoàng tử, bất luận thật giả, đều sẽ quy kết.

Huống hồ, nhớ những chuyện xảy khi công chúa Nam Húc Quốc đến thời gian gần đây, khả năng là thật càng lớn hơn.

Tuy theo đuổi quyền lực, nhưng tuyệt đối kẻ phản quốc.

Phản quốc đối với cũng là tội thể tha thứ.

Nghĩ đến những điều đó, Lưu Tướng cảm thấy chút lực bất tòng tâm.

Nhị hoàng tử coi như phế bỏ, Lưu Quý phi dù đày lãnh cung thì cũng thể sủng ái trở .

Sự sủng ái của phi tần hậu cung từ đến nay đều liên quan đến tiền triều.

Thuận Thiên Phủ Doãn Vương đại nhân ở phía hàng ngũ, dõi theo cuộc đối đầu giữa Lưu Tướng và Lâm đại nhân.

Sau đó, đưa một kết luận, Lâm phu nhân ít nhất cũng thể giữ mạng sống.

Sóng gió triều đình cũng dấy lên một trận phong ba trong hậu cung.

Lưu Quý phi Thẩm Vân Uyển giam đại lao, trong lòng dâng lên một trận cuồng hỷ.

Niềm cuồng hỷ còn thỏa mãn với việc vui mừng trong điện của nữa.

Nàng quên mất sắc mặt Hoàng thượng và Lưu Tướng dành cho ngày hôm qua trong Ngự Thư Phòng.

Đối với thắng lợi Thẩm Vân Uyển, nàng nóng lòng xem gương mặt của Thẩm Vân Uyển.

Nàng thậm chí màng cung quy, cải trang một phen, dẫn theo ma ma tùy khỏi cung, đến lao ngục Thuận Thiên Phủ.

Khi lao ngục trưởng thấy tấm cung bài đó, thậm chí dám ngẩng đầu mặt Lưu Quý phi.

Hắn cứ cúi đầu dẫn Lưu Quý phi đến nơi giam giữ Thẩm Vân Uyển.

“Quý nhân, nơi đây cảnh giản dị, xin thứ .”

Nói , mang đến cho Lưu Quý phi một chiếc ghế sạch.

Lưu Quý phi khẽ liếc vẻ chê bai, ma ma nhanh chóng lấy khăn tay của , lót lên ghế.

Lưu Quý phi mới thong thả xuống.

“Các ngươi lui xuống .”

Lưu Quý phi cầm khăn tay che miệng mũi, như thể thể chịu đựng mùi vị nơi đây.

Các quan sai trong lao ngục lời Lưu Quý phi, vẫn còn chút do dự.

thấy ánh mắt hung ác của ma ma, liền đều lui chờ ở đằng xa.

Lưu Quý phi thèm liếc những đó nữa, chỉ chuyển ánh mắt Thẩm Vân Uyển đang giam cầm.

Sau những gì xảy hôm qua và một đêm ngủ, dù uống mấy bình thần thủy, sắc mặt Thẩm Vân Uyển vẫn tái nhợt.

Lưu Quý phi thỏa mãn Thẩm Vân Uyển mắt, đang tái mét chút huyết sắc.

“Thẩm Vân Uyển, chắc ngươi ngờ ngày hôm nay nhỉ.

Gà rừng thì nên ở nơi hoang dã, cớ cứ chen ổ phượng hoàng gì.

Đến kinh thành, liền tưởng cũng thể trở nên cao quý ư?

Ngươi xem, ngươi, mặt bổn cung vẫn lên, hơn nữa còn hơn cả dung nhan .

Ban đầu, bổn cung hạ thấp phận như để thỉnh cầu ngươi, ngươi chịu tay chữa trị.

Nhất định bổn cung mất mặt, bây giờ thì ?”

Thẩm Vân Uyển mắt, khẽ bật , “Ngươi mặt ngươi thể nhanh chóng khỏi bệnh ?

Hơn nữa còn hơn cả dung nhan ?

Đó là vì ngươi trúng độc, độc tính đè nén vấn đề về da mặt ngươi.

độc tính e rằng ngấm ngũ tạng lục phủ của ngươi , ngươi sống còn bao lâu nữa .”

“Vô phép!” Còn đợi Lưu Quý phi lên tiếng, ma ma bên cạnh nàng nghiêm giọng quát.

Thẩm Vân Uyển chẳng thèm liếc ma ma một cái, chỉ chăm chú khuôn mặt của Lưu Quý phi.

Chắc hẳn đây là thủ đoạn của vị công chúa Nam Húc Quốc bí ẩn .

Phương thức chữa trị như , thật là 본말전도 (cầm đèn chạy ô tô), lấy tính mạng cái giá, chỉ đổi lấy vẻ phù du.

thần sắc của Lưu Quý phi, e rằng nàng sự bí ẩn trong đó.

“Thẩm Vân Uyển, cho dù bổn cung sống còn bao lâu nữa, cũng sống lâu hơn ngươi.

Ngươi tưởng ngươi còn thể sống sót ư?

Còn đứa nữ nhi khác nhục của ngươi, nó thể sống thêm mấy ngày nữa?”

Thẩm Vân Uyển vốn chẳng chút cảm xúc xao động nào, Lưu Quý phi nhắc đến Lâm Xuân Hoa, trong mắt nàng bỗng nổi sóng.

“Sao? Ngươi tưởng ngươi c.h.ế.t , nữ nhi ngươi còn thể sống ?

Con bé cũng sắp cập kê nhỉ, một là kẻ sát nhân, còn kẻ lang thang nhục, đừng là nhà giàu , dù là bổ sung cũng ai thèm.

Thẩm Vân Uyển, ngươi chẳng Bồ Tát tại thế ? Ngươi chẳng cứu dân Lư Châu thành ư?

Ngươi chẳng tài diệu thủ hồi xuân ? Ngươi cứu nhiều như , vì cứu con cái của ngươi?

Ồ, đúng , ngươi còn sảy thai nữa.

Ngươi xem, đây là ông trời trừng phạt sự tự đại tự phụ, tự lượng sức của ngươi ?”

Lưu Quý phi thấy nhắc đến Lâm Xuân Hoa, thần sắc Thẩm Vân Uyển liền đổi, liền cách nắm thóp Thẩm Vân Uyển .

Thẩm Vân Uyển lạnh lùng vị quý phu nhân mắt.

Hệt như khuôn mặt của nàng bây giờ, bên ngoài tươi , bên trong thì mục ruỗng hết cả.

“Ngươi tưởng ngươi còn thể đắc ý đến bao giờ?

giờ đây đến đêm, trong cơ thể ngươi đau nhức tê dại như kiến c.ắ.n xé.

Sự biến đổi cơ thể ngươi, dù ngươi bỏ qua đến mấy, cũng sẽ ngày càng nghiêm trọng. Cuối cùng, thể ngươi sẽ thối rữa mà c.h.ế.t.

Từ bên trong sẽ trào con giòi, bò khắp ngươi.

Dung mạo ngươi hiện tại càng mỹ lệ bao nhiêu, sẽ càng xí bấy nhiêu.

Hơn nữa, ngươi nghĩ, tất cả những gì ngươi và công chúa Nam Húc Quốc , Lưu Tướng thật sự thể bao che ?

Hoàng thượng thật sự hề ?

Lưu Quý phi, ngươi tự tay chặn bộ con đường của Nhị hoàng tử .”

“Tiện tỳ, cái đồ tiện tỳ nhà ngươi.

Lại sinh một cái miệng sắc sảo đanh đá.

Bổn cung sẽ khiến ngươi nên lời.”

Ma ma lập tức hiểu ý, gọi hai tên quan sai đang chờ ở xa .

“Mở cửa , đè con tiện nhân đó !”

Quan sai khó xử tại chỗ, đây là Vương đại nhân đích áp giải đến, hơn nữa còn dùng xe ngựa đón.

Gia thế cũng là đám tiểu lâu la như bọn họ thể chọc .

Ma ma thấy quan sai nhúc nhích, liền nổi giận, rút cung bài , “Mở to mắt ch.ó của các ngươi mà xem, đây là lệnh bài của Quý phi.

Đừng là các ngươi, cho dù hôm nay Vương đại nhân của các ngươi ở đây, cũng dám trái ý Quý phi.

Nếu các ngươi theo, đừng đến chức phận của các ngươi, ngay cả cái mạng ch.ó của các ngươi cũng giữ .

Quý phi là sủng phi của Hoàng thượng, là sinh mẫu của Nhị hoàng tử, là đích nữ của Lưu Tướng đó.”

Ma ma mỗi một câu, quan sai sợ thêm một phần.

cũng là Quý phi bảo bọn họ , dù bọn họ , khác cũng sẽ .

Hai c.ắ.n răng, mở cửa lao, tròng xiềng xích lên Thẩm Vân Uyển.

Tay chân Thẩm Vân Uyển thể động đậy.

Lưu Quý phi dùng khăn tay bịt kín mũi miệng hơn.

Ma ma bước đến mặt Thẩm Vân Uyển, một tay túm lấy tóc Thẩm Vân Uyển, hung hăng tát mấy cái, “Tiện nhân, dám chuyện như với Quý phi, thật là chẳng chút quy củ nào.

Hôm nay, để lão nô dạy ngươi thế nào là quy củ.”

Chẳng mấy chốc, mặt Thẩm Vân Uyển sưng vù, khóe miệng rỉ máu.

nàng hề rên rỉ một tiếng nào.

Những tên quan sai một bên, tiếng tát bốp bốp, càng càng thấy chột .

Chẳng lẽ đ.á.n.h c.h.ế.t nữ nhân .

Nghe nữ nhân cũng là quan phu nhân.

Đến lúc đó, truy cứu xuống, đám như cỏ rác bọn họ, tính mạng sẽ mất bất cứ lúc nào.

Hai chút hoảng sợ .

Sau đó, một nháy mắt, lén lút chuồn khỏi lao ngục.

Hai tên nô bộc đang say sưa trong việc dạy dỗ Thẩm Vân Uyển, chẳng ai để ý đến việc thêm bớt một tên quan sai.

Trong hậu cung, g.i.ế.c c.h.ế.t một cũng chẳng chuyện gì to tát.

Đừng Thẩm Vân Uyển, ngay cả hoàng tự, g.i.ế.c c.h.ế.t thì cũng thôi.

“Phì!” Thẩm Vân Uyển nhổ một ngụm m.á.u trong miệng.

Lưu Quý phi dùng tay nhéo mặt Thẩm Vân Uyển, “Ngươi ? Bổn cung ghét nhất khuôn mặt của ngươi cứ như thể chẳng chuyện gì khiến ngươi bận tâm.

Giờ đây như thế , mới xứng với dung mạo của loại hạ đẳng như ngươi.

Giống như quỷ , ha ha ha.”

Thẩm Vân Uyển bình tĩnh đang lớn, dù mặt nàng đ.á.n.h đến biến dạng.

Trên mặt cũng thần sắc đau đớn.

Tên quan sai một bên tiếng của Lưu Quý phi dọa cho run rẩy, như thể đó là phù chú đòi mạng của .

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Hắn ngừng cầu nguyện trong lòng, mong đồng bọn mau chóng tìm đại nhân đến.

Lúc , cũng dám tiến lên ngăn cản Lưu Quý phi. nếu phạm nhân Lưu Quý phi hành hạ đến c.h.ế.t.

Trực giác mách bảo , cũng sẽ sống nổi.

Cái mũ ô sa đầu Vương đại nhân cũng sẽ giữ .

Nữ tử hậu cung ai cũng mang vẻ tựa tiên nữ, nhưng độc hơn cả rắn độc.

Lại mà đ.á.n.h sưng mặt khác.

điều khiến càng ngờ tới là, nữ tử hậu cung còn điên cuồng hơn. Lưu Quý phi Thẩm Vân Uyển với đôi mắt chút gợn sóng, ngọn lửa giận trong lòng càng bùng lên.

“Thẩm Vân Uyển, ngươi sẽ c.h.ế.t, con cái ngươi cũng sẽ c.h.ế.t.

Những đứa con khác, Lâm Thành Phong cũng bảo vệ .

Sao ngươi đau khổ, ngươi ?”

Lưu Quý phi dậy, hung hăng đá Thẩm Vân Uyển đang đất một cước.

Ma ma khiêng chiếc ghế bên ngoài cửa .

Lưu Quý phi ghế, Thẩm Vân Uyển đất, Thẩm Vân Uyển vốn nên giống một con ch.ó c.h.ế.t, nhưng trong mắt một tia chật vật.

Thậm chí trong mắt còn sự chế giễu.

Chế giễu nàng , một vị Quý phi cao cao tại thượng, đến lao ngục, dùng đủ thủ đoạn, cũng thể khiến Thẩm Vân Uyển tỏ yếu thế.

Thẩm Vân Uyển chỉ cảm thấy mắt thật đáng nực mà thôi.

Loading...