Sau Khi Phân Gia Với Mẹ Chồng, Ta Nuôi Con Dựng Nhà Lương Thực Đầy Kho - Chương 141: Nương thân, người sẽ rời xa con sao
Cập nhật lúc: 2025-11-11 00:02:25
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
A Thuận công công nhanh chóng cúi đầu, để nước mắt lặng lẽ thấm ống tay áo, đó khôi phục dáng vẻ thường ngày.
Cảm xúc của Lâm Hướng Tây nhanh chóng thu , ngẩng đầu Hoàng đế: “Bây giờ hãy soạn thánh chỉ, để bọn họ hòa ly.
Như nàng sẽ còn bất cứ quan hệ nào với Lâm gia nữa.”
“Dù hòa ly, nàng cũng thể mà rút lui, trẫm cần cho bộ triều đình một lời giải thích.”
“Vậy thì lưu đày , để nàng rời khỏi Kinh thành, đến một nơi quá phồn hoa, nhưng… cũng thể quá gian khổ.”
Lâm Hướng Tây nhất thời cũng nghĩ nơi nào thích hợp hơn: “Thế nhưng, một điều, nàng nhất định sống.
Nàng là một sức sống mạnh mẽ, dù đến một nơi xa lạ cũng thể sống .
Chỉ là…” Lâm Hướng Tây chằm chằm Hoàng đế, “Ta nàng sống, dù là sống ở nơi chân trời góc bể.”
Hoàng đế thấy sự đe dọa trong mắt Lâm Hướng Tây: “Ngươi đang uy h.i.ế.p trẫm?”
Lâm Hướng Tây gì, cứ thế chằm chằm mặt.
Hoàng đế bực bội : “Nếu trẫm hứa với ngươi, sẽ nuốt lời, càng trò quỷ gì lưng.
Trẫm là quân chủ một nước, lời đáng ngàn vàng.
Hơn nữa trẫm còn phái bảo vệ nàng, an đến nơi lưu đày.
Như ngươi thể yên tâm chứ.”
Đây cũng là ngầm chấp thuận đề nghị của Lâm Hướng Tây.
Để Lâm Thành Phong và Thẩm Vân Uyển hòa ly, gạch tên Thẩm Vân Uyển khỏi gia phả Lâm gia.
Như , bề ngoài nàng cũng còn liên quan gì đến Lâm Hướng Tây và Lâm Thành Phong nữa.
Tội lưu đày tuy là nặng nhất, nhưng cũng là một lời giải thích cho Kiều gia.
“Có nên đợi đến ngày mai hãy thánh chỉ ?” Hoàng đế nghĩ đến cái tên Lâm Thành Phong cứng đầu , cũng chút e ngại.
Vào lúc ban thánh chỉ hòa ly cho , khó tránh khỏi những lời đồn đoán bên ngoài rằng ngài bảo bản mà bỏ rơi Thẩm Vân Uyển.
Điều phù hợp với hình tượng chồng thâm tình mà xây dựng đây.
Những lời đồn đại bên ngoài , Hoàng đế thì lo lắng, dù danh tiếng của Lâm Thành Phong vốn lắm, bản cũng quan tâm.
Chủ yếu là hòa ly, hơn nữa là lúc hòa ly.
Hoàng đế còn nghĩ, liệu nên để Lâm Hướng Tây trở về với Lâm Thành Phong , ngài hãy thánh chỉ, lẽ sẽ hơn.
Thế nhưng, rõ ràng Lâm Hướng Tây nghĩ như : “Bây giờ , lát nữa sẽ mang về nhà.”
Hoàng đế chút bất lực Lâm Hướng Tây, A Thuận.
A Thuận công công bước nhỏ đến bên cạnh Lâm Hướng Tây: “Tiểu chủ tử, thánh chỉ dù xong thì cũng là lão nô tuyên.
Việc …” A Thuận công công liếc ngoài, “Trời cũng còn sớm nữa, dù tuyên chỉ, lão nô cũng đợi đến ngày mai, là…”
A Thuận công công chút lấy lòng Lâm Hướng Tây.
Lâm Hướng Tây mắt hề chớp, A Thuận công công một cái: “Bây giờ, bây giờ xong, sẽ mang về, ngươi cần tuyên chỉ.
Đây là thánh chỉ, dù tuyên chỉ, cũng vẫn hiệu lực.”
Hoàng đế chút bất lực Lâm Hướng Tây, đành cầm bút thánh chỉ hòa ly cho Lâm Thành Phong và Thẩm Vân Uyển.
Đây là đầu tiên ngài khác sai khiến long ỷ.
Tuy cảm giác mấy dễ chịu, nhưng may mắn là cũng quá khó chấp nhận.
Ngài cầm bút lông, ngẩng đầu Lâm Hướng Tây một cái.
Người như mới chính là dáng vẻ mà một hoàng tử nên .
Hoàng đế tự an ủi xong, nhanh chóng xong thánh chỉ.
A Thuận thổi thổi thánh chỉ, đưa cho Lâm Hướng Tây.
Lâm Hướng Tây nghiêm túc xem nội dung thánh chỉ, khi xác nhận sai sót, mới cuộn thánh chỉ .
Mục đích y cung hôm nay xem như đạt .
Y bỏ thánh chỉ trong tay áo: “Nơi nương của lưu đày, về sẽ suy nghĩ kỹ, ngài mới thể quyết định.”
Nói , y dậy khỏi ghế: “Vậy xin cáo lui.”
Nói đoạn, y hành một lễ, lễ trông vẻ chân thành hơn những nhiều.
Hoàng đế nhướng mày, cũng giữ y .
Chỉ là lệnh A Thuận công công sắp xếp đưa y về phủ.
“A Thuận, ngươi thằng nhóc , tâm can nó bằng gì.
Mạnh mẽ đến mức dám sai khiến cả quân chủ một nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-phan-gia-voi-me-chong-ta-nuoi-con-dung-nha-luong-thuc-day-kho/chuong-141-nuong-than-nguoi-se-roi-xa-con-sao.html.]
Lại còn thể quanh co, suy nghĩ nhiều như , nhanh chóng sắp xếp xong tương lai cho cả cha nương .
Thật sự dám để trẫm thánh chỉ.”
Hoàng đế ngoài cửa, lời là tán thưởng Lâm Hướng Tây, nhưng trong mắt tràn đầy vẻ tán thưởng.
“Thánh thượng, tiểu chủ tử là y hệt ngài hồi nhỏ ?
Có mưu lược, khí phách, cả sự gan .
Chẳng vì mà ngài thấy y hợp ý đến thế ?”
Lời của A Thuận Hoàng đế vui lòng: “Hahaha, đúng , nếu thì trẫm dung túng thằng nhóc đến thế.
Lần đầu tiên thấy nó, trẫm mà quen mắt.
Thì là phong thái của trẫm hồi nhỏ.
Quả thật, trong hoàng cung bao nhiêu hoàng tử công chúa, một ai hợp ý trẫm như thằng nhóc .
Tuy nhiên, hôm nay nó càng trẫm bằng con mắt khác.
Nó còn chủ kiến hơn trẫm.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Sau , đợi nó cung , trẫm rèn giũa thêm tính khí của nó.
Vẫn còn quá cảm tính, nếu …
Nó hẳn sẽ lý trí hơn, bình tĩnh hơn.”
A Thuận chỉ mỉm gật đầu, thêm ý kiến gì.
Chủ tử chỉ vài lời mà thôi, cần đáp lời.
Đơn thuần chỉ coi như một thính giả.
Một thính giả an mà thôi.
Cầm thánh chỉ hòa ly của Lâm Thành Phong và Thẩm Vân Uyển, Lâm Hướng Tây khỏi cung.
Chỉ thấy Tô Thiêm đang chờ đợi với xe ngựa.
Thấy Lâm Hướng Tây ngoài, liền nhanh chóng hạ bậc thang ngựa xuống.
Lâm Hướng Tây lên xe ngựa, với Tô Thiêm một lời nào.
Không hiểu , dù Tô Thiêm lớn hơn Lâm Hướng Tây vài tuổi, nhưng luôn cảm thấy mặt Lâm Hướng Tây, ưu thế về tuổi tác.
Luôn tự nhiên mà tuân theo lời của Lâm Hướng Tây.
Ví dụ như , khi Lâm Hướng Tây cung, chút do dự, hề chất vấn.
Tại Lâm Hướng Tây một cung giờ , cũng trong cung đến đón.
Huống hồ đại nhân và phu nhân đều ở trong phủ, đại nhân và phu nhân hôm nay chắc chắn xảy chuyện tày trời.
Thế nhưng nghĩ đến những điều đó, cứ thế đương nhiên tuân theo Lâm Hướng Tây.
Trên đường , hai im lặng một lời, chỉ tiếng vó ngựa. Còn Lâm Thành Phong và Thẩm Vân Uyển ở Lâm phủ, hề việc hòa ly. Lâm phủ.
Trong phòng tắm, Xuân Hoa cố sức chà xát làn da n.g.ự.c , như thể thứ gì đó dơ bẩn thể tẩy sạch.
Chỉ là dù nàng chà xát thế nào, cũng thể tẩy cảm giác ghê tởm khi làn da nhớp nháp của kẻ chạm da thịt nàng.
Thẩm Vân Uyển ngoài cửa, thấy tiếng nước, liền chút hoảng loạn, gõ cửa: “Xuân Hoa.”
Bên trong tiếng đáp , nàng hoảng đến mức suýt chút nữa đá tung cửa.
“Nương , con .” Xuân Hoa những tia m.á.u đỏ ửng ngực, dậy khỏi bồn tắm.
Thẩm Vân Uyển thấy giọng Xuân Hoa, mới va cửa nữa.
Xuân Hoa thể , luôn cảm thấy chút ghê tởm.
Nàng nữa, nhưng xúc cảm kinh tởm đó vẫn rõ ràng truyền tâm trí nàng.
Lúc đó chỉ sợ hãi, cho rằng sẽ c.h.ế.t, đó mới cảm giác như bây giờ.
Nàng vẫn lau khô nước mắt, hít thở sâu vài , mặc quần áo .
Học theo dáng vẻ của nương đây, nàng cố gắng kéo khóe miệng nở nụ cửa.
Trong nhà đủ rối loạn , nàng thể gây thêm phiền phức cho gia đình nữa.
“Nương .” Xuân Hoa mở cửa, mỉm với Thẩm Vân Uyển.
Chỉ là nụ còn khiến đau lòng hơn cả khi : “Xuân Hoa, nếu thì đừng .
Ta là nương của con, cần che giấu cảm xúc thật của mặt .”
Thẩm Vân Uyển nắm lấy tay Xuân Hoa.