Sau Khi Phân Gia Với Mẹ Chồng, Ta Nuôi Con Dựng Nhà Lương Thực Đầy Kho - Chương 134: Hắn không dám nghĩ

Cập nhật lúc: 2025-11-10 03:50:55
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Như .

Nếu thật sự để nàng giúp gánh cái nồi oan nghiệt lớn , nghĩ sẽ treo cổ tự vẫn mộ nàng mất.”

“Treo cổ, mộ chỗ mà cho nàng treo dây.” Dương Hương Như .

Thẩm Vân Uyển ôm Dương Hương Như thật chặt, “Hãy sống cuộc đời mà nàng , và mang theo cả phần đời của nữa.”

“Nương , nghĩa mẫu.” Xuân Hoa nức nở.

Tiếng truyền rõ ràng từ cánh cửa mục nát của ngôi miếu hoang đó.

Khiến vành mắt Lâm Thành Phong đỏ hoe.

Lưu Trạch nắm chặt nắm đấm, kìm nén xung động đẩy cửa xông .

Đây là đầu tiên cảm thấy căm ghét triều đại .

Lâm Thành Phong bên cạnh cũng mang vẻ mặt ẩn nhẫn, gân xanh tay nổi lên.

Cho thấy sự nhẫn nhịn đến cực hạn của chủ nhân.

Tiếng đó là của Xuân Hoa, Thẩm Vân Uyển y phục xốc xếch, hạ đầm đìa máu, mà Xuân Hoa đầu tiên rống một cách che giấu như .

Mẹ con các nàng gặp chuyện gì trong ngôi miếu hoang , mà khiến Thẩm Vân Uyển, luôn coi trọng sinh mạng hơn hết thảy, đích hạ sát chừng mặt .

Có lẽ trong miếu hoang còn khác nữa.

Chàng hận, hận chính , lẽ thanh đao đó trong tay .

Những kẻ đáng lẽ c.h.ế.t tay .

Chứ để Thẩm Vân Uyển một gánh chịu.

Lâm Thành Phong nghĩ qua tất cả các điều luật, nhưng điều luật nào thể cho Thẩm Vân Uyển một con đường sống.

Nếu…

Hắn dám nghĩ.

A Thuận công công bên cạnh tiếng thê lương và bất lực, trong lòng một trận khó chịu, vành mắt ướt.

Sau hôm nay, triều đình sẽ dậy sóng.

Bất kể kết quả của Thẩm Vân Uyển , Lâm gia cũng sẽ bỏ qua.

Sự sỉ nhục dành cho vợ và nữ nhi của Lâm Thành Phong như , dù những kẻ đó c.h.ế.t hết cũng đủ để nguôi ngoai mối hận của Lâm Thành Phong.

Còn Lâm Thừa Tiến, coi nương là tất cả.

Đứa bé nhỏ nhắn đó, năng lượng lớn lao.

Trong lúc bọn họ đang suy nghĩ vẩn vơ, cánh cửa một nữa mở .

Thẩm Vân Uyển một tay dắt Xuân Hoa đang quấn quan phục, một tay dắt Dương Hương Như cũng đang quấn quan phục.

Cả ba bước qua ngưỡng cửa.

“Xuân Hoa.” Lâm Thành Phong tiến tới, nhưng Xuân Hoa chút sợ hãi trốn lưng Thẩm Vân Uyển.

Trước mắt quá nhiều nam tử, tạo cho Xuân Hoa một áp lực quá lớn.

Lâm Thành Phong dừng tại chỗ, dáng vẻ của Xuân Hoa, trong lòng đau giận.

Đám cặn bã , thật đáng để thiên đao vạn quả. A Thuận công công cũng chú ý đến phản ứng của Xuân Hoa.

Trong lòng cũng một trận tiếc nuối.

Rõ ràng vốn là công chúa tôn quý nhất, hủy hoại đến mức .

Nếu Xuân Hoa phận công chúa, đừng Vương Cường, Lưu Oánh Ngọc, dù là mười tên cũng đủ để chém.

Thế nhưng giờ đây, nàng chỉ là nữ nhi của một quan tứ phẩm.

Sau hôm nay, nàng mãi mãi chỉ là nữ nhi của một quan tứ phẩm.

Dù một ngày nào đó, Thánh thượng công khai thế của Lâm Thành Phong, cũng sẽ Xuân Hoa.

Lưu Trạch thấy chỉ một Thẩm Vân Uyển mặc chiếc nội y mỏng manh.

Chàng cởi ngoại y của xuống, “Mặc .”

Thẩm Vân Uyển chiếc ngoại y Lưu Trạch đưa tới, nhưng nhận, “Ta lạnh. Huống hồ dù cởi cả nội y , cũng chẳng gì đáng để khác thấy.”

Lưu Trạch nhớ đến những bơi lội bãi biển, lặng lẽ thu ngoại y.

Thẩm Vân Uyển căn bản giả vờ thêm nữa.

“Giúp trông chừng hai nàng .” Nói , nàng dắt Dương Hương Như và Xuân Hoa đến mặt Lưu Trạch.

Dương Hương Như thấy Lưu Trạch mặc ngoại bào, liền chiếc áo đang mặc là do cởi .

Người chắc hẳn là .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-phan-gia-voi-me-chong-ta-nuoi-con-dung-nha-luong-thuc-day-kho/chuong-134-han-khong-dam-nghi.html.]

Chỉ là Xuân Hoa trốn lưng Dương Hương Như.

Sau khi bình tĩnh , nàng chút e dè với tất cả nam nhân.

Mọi chuyện xảy trong miếu đổ nát khiến nàng sợ hãi.

Sợ hãi nam nhân.

Những kẻ đó đè nàng xuống, xé rách y phục của nàng, khắp nồng nặc mùi hôi thối.

Thật ghê tởm.

Thẩm Vân Uyển đến gần Lâm Thành Phong. “Chúng chuyện riêng.”

Thẩm Vân Uyển và Lâm Thành Phong đến một góc của miếu đổ nát.

“Ta sẽ vắn tắt.

Để Xuân Hoa và Dương Hương Như rời khỏi kinh thành, dù bảo vệ nàng, cũng thể ngăn chặn lời đồn đại.

Thu Hoa, nếu nàng bằng lòng, đợi nàng lớn hơn chút hãy cho nàng tiếp quản Hồi Xuân Đường, nữ tử một nghề chuyên môn và một cửa hiệu, dù xuất gia cũng nơi nương tựa.

Còn về Hướng Tây và Hướng Bắc, hãy tự xem xét cách bồi dưỡng, trong cung e rằng cũng sẽ quan tâm đến chúng.

Quán ăn đó, hãy bán , đem tất cả tiền bạc cho Dương Hương Như, xem như là cho Xuân Hoa.”

Thẩm Vân Uyển một mạch, cũng Lâm Thành Phong một cái.

“Vậy còn ? Trong kế hoạch của nàng ngay cả Dương Hương Như cũng , nhưng phu quân đây, , ?

Chuyện hôm nay, nàng cũng định với , ?”

“Chuyện hôm nay? Chàng gì? Nhìn chúng thành thế , còn đoán chúng trải qua những gì ?

Ta nên gì với đây?

Nói trong cung hãm hại? Hay là bản vốn đắm chìm trong ôn nhu hương?” Sự bình tĩnh cơn giận dữ tột cùng khiến Thẩm Vân Uyển kiêng dè lời , tìm một con dao, đ.â.m mặt một nhát.

Như mới công bằng.

Tại cái gọi là hãm hại của , là ôn nhu hương, còn nàng, Xuân Hoa và Dương Hương Như ở trong địa ngục.

“Không , Vân Uyển, …”

Lâm Thành Phong vội vàng giải thích tính kế.

“Phải.” Thẩm Vân Uyển thô bạo ngắt lời Lâm Thành Phong, “Ta hãm hại.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Thế nhưng, Lâm Thành Phong, bất kể quá trình , kết quả vẫn là những gì thấy bây giờ.

Bất kể…” Thẩm Vân Uyển hít sâu vài , “Bất kể mấy ngày bao nhiêu, cũng thể khiến kết quả hôm nay hơn một chút nào.”

Nói xong, Thẩm Vân Uyển khẽ hừ một tiếng, “Phải là còn khiến kết quả tệ hơn.

Chúng còn mất một đứa con.

Xuân Hoa cũng mất bao lâu mới thể hồi phục.

Đây là điều để yên tâm ?”

Lời của Thẩm Vân Uyển như những nhát d.a.o từng nhát từng nhát đ.â.m trái tim Lâm Thành Phong.

Chàng đau đến mức lùi một bước.

Thẩm Vân Uyển dường như thấy khuôn mặt tái nhợt của lúc .

Chàng đau khổ đến mấy, cũng bằng một phần vạn những gì các nàng chịu đựng trong miếu hoang.

Nhìn dáng vẻ đau khổ của Lâm Thành Phong, Thẩm Vân Uyển trong lòng chút khoái cảm.

“Cho nên, Lâm Thành Phong, đừng vẻ tủi , tủi nhất ở đây vĩnh viễn .

Những gì cần hết , nếu còn chút tình nghĩa phu thê, hãy đáp ứng chút yêu cầu nêu.

Huống hồ, cũng động đến căn bản của .

Chàng vẫn là trạng nguyên lang lẫy lừng của Yên Trì, là sủng thần của Thánh thượng.”

Nói xong, liền .

Lâm Thành Phong níu tay nàng, lời thành câu, “Nàng hận , ?”

“Ta hận chính . Ta và tạo nghiệt chướng, để Xuân Hoa và Dương Hương Như vô tội gánh chịu tất cả. Tất cả những điều đáng lẽ do gánh chịu.”

Thẩm Vân Uyển khẽ tự giễu, “Có lẽ, đứa bé đó, chính là sự trừng phạt dành cho chúng chăng.

Trừng phạt sự tự phụ của , trừng phạt sự thánh mẫu của .”

Nói xong, nàng liền gỡ từng ngón tay của Lâm Thành Phong .

Lâm Thành Phong bóng lưng quyết tuyệt của Thẩm Vân Uyển, dường như cuộc đời từ đó rơi bóng tối.

Sự tự phụ của , sự bất cẩn của , đổi lấy đứa con kịp chào đời, và cả Xuân Hoa vô cùng hiểu chuyện.

 

Loading...