Sau Khi Phân Gia Với Mẹ Chồng, Ta Nuôi Con Dựng Nhà Lương Thực Đầy Kho - Chương 131: Lâm… Lâm đại nhân, nàng ta giết người rồi
Cập nhật lúc: 2025-11-10 03:50:52
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai kẻ lưu dân thấy Lưu Oánh Ngọc ở ngoài cửa, liền nắm chặt lấy cánh tay nàng : “Cứu chúng , nàng là một con quỷ.”
Lưu Oánh Ngọc vẫn luôn ở gần đó, nàng tận mắt thấy kết cục bi t.h.ả.m của Thẩm Vân Uyển.
Nàng còn đợi, đưa những khác cùng đến xem dáng vẻ tiện hạ của Thẩm Vân Uyển.
Nàng quá sốt ruột để thỏa mãn cái tâm lý vặn vẹo của .
Thế nên, miếu hoang.
Kế sách vạn vô nhất thất thế , Thẩm Vân Uyển thể nào thoát .
Hiện tại hai kẻ du thủ du thực dơ bẩn áp sát, Lưu Oánh Ngọc sợ hãi hét lên: “Đừng chạm , đừng chạm !”
Nàng đ.á.n.h tay những kẻ lưu dân, nhưng bàn tay đó hề lay chuyển mà vẫn nắm chặt lấy nàng .
Hoàn thấy Thẩm Vân Uyển đến gần.
Thẩm Vân Uyển giơ thanh đao lên, nhẹ nhàng vung xuống, m.á.u tươi của tên lưu dân bên phun , vấy lên mặt Lưu Oánh Ngọc.
Đến lúc , thị mới chú ý đến Thẩm Vân Uyển đang cầm thanh đao vấy đầy máu.
Thị sợ hãi liên tục hét lên, “A! A!”
Lưu Oánh Ngọc cùng tên lưu dân bên trái lùi phía , ngã khuỵu xuống đất.
“Đừng g.i.ế.c , đừng g.i.ế.c .” Tên lưu dân bò về phía , cũng chẳng màng đến cổ tay đang ngừng chảy máu.
Máu từ tay kéo lê mặt đất thành một vệt dài đậm đặc.
“Đều là thị , đều là thị sai khiến chúng .
Đưa chúng và tên Hoàng Lệ Phân đó từ Lô Châu phi ngựa tới đây.
Chính là nhục ngươi và nữ nhi ngươi, đó cho đến xem cảnh các ngươi chúng giày vò.
Như , các ngươi sẽ thể nào đặt chân Kinh Thành nữa.”
Tên lưu dân duy nhất còn sống sót, chỉ Lưu Oánh Ngọc, tuôn một tràng hết.
Lưu Oánh Ngọc bệt đất, run rẩy Thẩm Vân Uyển với vẻ mặt một chút cảm xúc.
Thị dậy chạy trốn, nhưng ngay lúc thị thể nào dậy .
Thẩm Vân Uyển hai kẻ đất, một chân giẫm lên bụng tên lưu dân, xổm xuống, chút do dự đặt thanh đao lên cổ , nhẹ nhàng vạch một đường.
Kèm theo tiếng thét chói tai “Không!” của tên , m.á.u phun thẳng mặt Thẩm Vân Uyển.
Dính nhớp nháp, Thẩm Vân Uyển tiện tay lau .
Tay áo trắng lập tức biến thành màu đỏ.
“Thẩm Vân Uyển, ngươi , nếu ngươi g.i.ế.c , đó chính là mưu sát đích nữ của nhất phẩm đại thần.
Bất kể là ngươi Lâm Thành Phong đều thoát tội.
Những kẻ đó cũng gì ngươi, chuyện chúng xem như huề . Ta so đo việc ngươi bất kính với và tỷ tỷ ngày , hôm nay, ngươi cũng hãy tha cho .”
Lưu Oánh Ngọc lùi phía , cảnh tượng Thẩm Vân Uyển g.i.ế.c dứt khoát quá mức chấn động.
Thị bắt đầu hối hận , nên chọc giận kẻ điên .
“Chưa gì ư? Ha ha ha, ngươi gì ?
Thật sự gì, sẽ chừa một kẻ nào ?”
Thẩm Vân Uyển bóp chặt cổ tay Lưu Oánh Ngọc, khiến thị đau đến mức kêu la inh ỏi.
“Thẩm Vân Uyển, ngươi mau buông Lưu tiểu thư .”
Vương Cường từ xông , cầm một cây gậy gỗ.
Hắn vung loạn xạ, nhưng dám tiến tới.
Thẩm Vân Uyển nắm tay Lưu Oánh Ngọc, đầu Vương Cường, “Dương Hương Như là do ngươi ép tới?”
“Nào ép, là tự nàng đến.
Ta cố ý để nàng thấy thời gian và địa điểm.
Ai ngờ nàng thấy ngươi khỏi cổng thành, liền đuổi theo.
Tiện nhân vốn dĩ thích nhiều nam nhân trêu chọc như , đây là đang thỏa mãn cái sở thích biến thái của nàng .
Tuy nhiên , nàng dơ bẩn như , sẽ để nàng về Vương gia nữa.”
Vương Cường khinh bỉ phun một tiếng.
Hắn ghê tởm những kẻ mà đám lưu dân chạm .
“Thế ?” Thẩm Vân Uyển Vương Cường nữa, mà chằm chằm Lưu Oánh Ngọc đất.
“Ngươi vì ép ?”
“Vân Uyển, đừng!” Lưu Trạch thở hổn hển xuất hiện phá miếu.
“Lưu đại nhân, ngài cũng đến . Ngài xem Thẩm Vân Uyển mưu sát Lưu tiểu thư, còn mưu sát , một quan triều đình nữa.”
Thấy Lưu Trạch, Vương Cường lập tức chạy đến bên cạnh Lưu Trạch.
Cùng Thẩm Vân Uyển đối mặt.
Lưu Trạch Thẩm Vân Uyển đang nổi điên g.i.ế.c chóc, trong lòng kinh hãi.
Chỉ là, bất kể xảy chuyện gì, nàng cũng thể g.i.ế.c Lưu Oánh Ngọc.
Huống hồ còn Vương Cường ở đây.
Thẩm Vân Uyển khẽ liếc Lưu Trạch một cái, “Một hài tử của mất, một hài tử tàn phế, ngươi nhất đừng cản , nếu đảm bảo thanh đao trong tay sẽ đ.â.m về phía ngươi.”
Lưu Oánh Ngọc đất lúc thật sự sợ hãi, “Thẩm Vân Uyển, đừng g.i.ế.c , đừng g.i.ế.c .
Ta sẽ dám nữa, cầu xin ngươi, tha cho .”
Thanh đao lạnh lẽo gác cổ thị, thị dám nhúc nhích.
“Lâm đại nhân, Lâm đại nhân!”
Vương Cường thấy tiếng vó ngựa, về phía , mới phát hiện Lâm Thành Phong đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-phan-gia-voi-me-chong-ta-nuoi-con-dung-nha-luong-thuc-day-kho/chuong-131-lam-lam-dai-nhan-nang-ta-giet-nguoi-roi.html.]
Lâm Thành Phong Thẩm Vân Uyển đầy m.á.u mắt, trong lòng thắt .
“Vân Uyển, đưa đao cho .”
Lâm Thành Phong xổm đối diện Thẩm Vân Uyển.
“Lâm đại nhân, cứu , sẽ dám nữa.”
“Lâm Thành Phong.” Thẩm Vân Uyển lạnh lùng mắt, “Dù là chuyện hoàng cung, chuyện phá miếu .
Ta định mệnh thể về quá khứ.” Nói , nàng tóm lấy tóc Lưu Oánh Ngọc như tóm một con gà chờ thịt, khiến thị buộc ngẩng đầu lên, để lộ cái cổ trắng nõn.
Một tay nàng cầm lưỡi đao áp sát cổ thị.
Gần đến mức tơ máu.
Lưu Oánh Ngọc sợ hãi run rẩy, mặt đất ướt một mảng.
Vương Cường Lâm Thành Phong hả hê Lưu Oánh Ngọc sợ hãi đến mức tiểu tiện tự chủ.
Không thị kiêu ngạo lắm ?
Đến một tỳ nữ còn dám tỏ vẻ với .
Giờ đao kề cổ, chẳng vẫn sợ đến mức tè quần .
Còn là tài nữ một Kinh Thành, chẳng vẫn dơ bẩn như thường.
Lâm Thành Phong tiến lên, nhưng Thẩm Vân Uyển cho cơ hội.
“Vân Uyển, nàng tin , nhất định sẽ khiến Lưu Oánh Ngọc trả giá.
tay nàng thể vấy máu.
Chúng nhiều cách để khiến thị sống bằng c.h.ế.t, nhưng cần thiết đ.á.n.h đổi chính .
Nếu nàng… xảy chuyện gì, và hài tử ?”
“Tay vấy đầy m.á.u . Cũng chẳng thiếu gì cái nữa. Hài tử? Lâm Thành Phong…” Mắt Thẩm Vân Uyển tràn đầy bi thương, chằm chằm Lâm Thành Phong, “Hài tử của chúng … mất .”
Trong đôi mắt kinh ngạc của Lâm Thành Phong, tay Thẩm Vân Uyển cầm đao nhẹ nhàng vạch một đường, “Ta nhiều cách thể khiến thị đau khổ cùng cực.
gì sảng khoái bằng một đao phong hầu.
Một kẻ trời sinh là đồ xa, đáng lẽ nên bóp c.h.ế.t từ trong bụng , nên sinh .”
Ba nam nhân phía cảnh tượng mắt cho chấn động.
Đồng tử mở to Thẩm Vân Uyển.
Đầu Lưu Oánh Ngọc buông thõng xuống.
Không còn chút thở nào.
Thẩm Vân Uyển dậy.
Lúc , họ mới thấy bộ y phục vấy đầy m.á.u của Thẩm Vân Uyển.
Tấm áo lót trắng bên trong, m.á.u thấm ướt, dính chặt thể đầy đặn, đường cong tuyệt của nàng.
Thế nhưng ai chú ý đến hình kiều diễm của nàng, đều dáng vẻ đẫm m.á.u của nàng cho kinh sợ.
“Lâm… Lâm đại nhân, nàng g.i.ế.c .”
Vương Cường hét lên.
Thẩm Vân Uyển nhanh chóng vọt tới, túm lấy tóc Vương Cường, dùng sức kéo mạnh, Vương Cường ngã vật xuống đất.
“Lâm phu nhân, đừng, đừng, đừng g.i.ế.c , … cầu xin nàng.”
Lâm Thành Phong và Lưu Trạch mới sực tỉnh.
Hai , Lưu Trạch về phía lối phá miếu.
Thế nhưng kịp đến lối , A Thuận công công dẫn theo thị vệ trong cung đến.
“Công công, khuya thế , còn đến đây?”
Lưu Trạch chặn đường A Thuận công công, cho ông tiến phá miếu.
Thế nhưng A Thuận quen Lưu Trạch, hơn nữa quan phục thì chỉ là quan lục phẩm.
Ông mang theo chiếu lệnh của Hoàng thượng đến, ai đến cũng thể cản ông .
Nếu Lâm Thành Phong tay ngăn cản A Thuận, thì bi kịch tiếp theo lẽ thể tránh .
Sự ngăn cản của Lưu Trạch tuyên bố thất bại khi hai thị vệ đưa ông .
Lưu Trạch vội vã.
Chạy theo A Thuận.
Còn bên ngoài phá miếu, Thẩm Vân Uyển vẫn bất động gác đao cổ Vương Cường.
Vương Cường run rẩy như lá cây trong gió, cái run rẩy khiến cổ xuất hiện vết máu.
Hắn dường như cảm thấy đau đớn từ vết thương.
“Lâm đại nhân, cứu .
Đây đều là do Lưu gia và Quý phi âm mưu, chỉ là kẻ chạy việc thôi.”
Vương Cường thấy Thẩm Vân Uyển hề lay chuyển, hoảng loạn cầu cứu Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong Thẩm Vân Uyển như biến thành một khác mắt, dù chuyện gì xảy trong phá miếu.
cũng chắc chắn đó là chuyện khiến Thẩm Vân Uyển sụp đổ.
Giờ phút , lập trường nào để nàng dừng tay.
Hài tử của họ, mất .
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Lâm Thành Phong đôi mắt đỏ ngầu Vương Cường đất như một con chó.
Hắn tay.
“Vân Uyển, đưa đao cho , đến.”