Sau Khi Phân Gia Với Mẹ Chồng, Ta Nuôi Con Dựng Nhà Lương Thực Đầy Kho - Chương 123: Có chút không chân thật lại có chút chói mắt

Cập nhật lúc: 2025-11-10 03:50:45
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Thành Phong Lưu Trạch bên cạnh, ngay cả thói quen ăn uống cũng đổi.

Lưu Trạch hiện tại luôn tùy lúc tùy chỗ, hề tốn sức mà biểu lộ giáo dưỡng, sự quý phái, cùng với bá khí, khác hẳn Lưu Trạch đây. Hắn khẽ cụp mi mắt, thản nhiên ăn cơm trong bát.

Còn tất cả thần sắc của đều thu mắt Lâm Hướng Tây đối diện.

Lâm Hướng Tây Lâm Thành Phong, Lưu Trạch, ánh mắt trầm tư giống một đứa trẻ hơn tám tuổi.

So với Lâm Hướng Tây một trăm tâm nhãn, Lâm Hướng Bắc tâm nhãn nào, trong mắt chỉ mỹ thực mắt.

Lâm Hướng Bắc dường như trong đầu chỉ thể chứa một chuyện, cũng chỉ thể chứa một loại cảm xúc. Ví dụ như hiện tại chính là niềm vui khi ăn ngon. Những thứ khác căn bản thể cảm nhận .

< Kẻ bề >

Lâm Lạc và Lâm Thanh vẫn còn chìm đắm trong sự sùng bái dành cho Lưu Trạch.

Cứu vớt bộ dân làng, họ tự cứu lấy .

Điều nghi ngờ gì vô hình trung nâng tầm nhân cách của Lưu Trạch.

Trước một bàn đầy ắp thức ăn, mỗi đều những toan tính riêng. Sau bữa cơm, Lưu Trạch rời khỏi Lâm phủ.

Lâm Thành Phong tiễn tới cửa.

Lưu Trạch hai chữ Lâm phủ, tâm trạng chút hoảng hốt.

Vừa chút chân thực, chút chói mắt.

Hắn sâu tòa thâm trạch một lượt, liếc Lâm Thành Phong thêm nào nữa, liền lên xe ngựa rời .

Lâm Thành Phong theo xe ngựa khuất dần, lúc thì thấy Lâm Hướng Tây. “Phụ , khiến cảm thấy đe dọa chăng?”

Lâm Hướng Tây từ khi nào phía Lâm Thành Phong, đôi mắt chút biểu cảm ngước lên Lâm Thành Phong một cái.

Suy nghĩ trong lòng nhi tử phát hiện khiến Lâm Thành Phong một cảm giác kỳ lạ.

Không cảm thấy mạo phạm, chỉ là chút ngượng ngùng, phần hờn dỗi , “Rồi nữa?”

“Không nữa. Hắn quả thực xứng đáng trở thành đối thủ của . Vả giữa và nương một loại cảm giác thuộc mà khác thể chen .”

Lâm Hướng Tây nhớ lúc dùng bữa tối, nương và Lưu trấn thủ vì cùng gắp một món ăn mà vô tình chạm đũa, hai hề cảm thấy ngượng ngùng.

Chỉ là một tiếng.

Dáng vẻ thong dong như thế, giống như đầu cùng dùng bữa.

Lâm Thành Phong thấy “cảm giác thuộc”, trái tim vốn yên càng thêm dậy sóng.

Hắn Lâm Hướng Tây nữa, thẳng trong.

“Phụ , con bây giờ lẽ đang tức giận.

điều do nương mang đến cho , ít nhất nàng chủ động mang đến.

Lưu trấn thủ là mà xin công lao, đến phủ bái phỏng, cũng là mượn danh nghĩa bái phỏng .

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Bất luận đây ở Vân Châu thành, giữa hai xảy chuyện gì.

Cũng đều là chuyện giữa những nam tử. Chỉ nam tử vô năng mới trút giận lên nữ tử vô tội.”

Lâm Hướng Tây giữ lấy tay áo Lâm Thành Phong, đầu thẳng mắt , “Phụ , con cho phép bất cứ ai trút giận lên nương .

Bất kể cơn giận liên quan đến nàng .”

Sau khi trở về kinh thành, cách thức chung sống giữa Lâm Thành Phong và Thẩm Vân Uyển chút hiềm khích.

Cùng với một hành vi phần kém minh mẫn của phụ , liên kết với việc Lưu Trạch đến thăm hôm nay. Lâm Hướng Tây gần như đoán tám chín phần.

Lâm Thành Phong những lời phần khiêu khích của Lâm Hướng Tây, hít thở sâu vài , sợ nhịn sẽ treo thằng nhóc thối lên đ.á.n.h một trận.

“Trước đây ngươi chẳng từng với , đối với nương ngươi dùng chính sách xoa dịu ư?

Phụ ngươi đây mấy ngày nay chẳng đang thi hành đó ?”

Lâm Thành Phong nén cơn giận trong lòng, vui Lâm Hướng Tây với dáng vẻ như một bảo vệ, “Chưa từng ai dám trút giận lên nàng.”

Nghe Lâm Thành Phong , Lâm Hướng Tây mới buông tay áo đang nắm chặt , trở về phòng.

Bị Lâm Hướng Tây cho một trận như , chút tức giận còn sót trong lòng Lâm Thành Phong cũng tan biến hết.

Chỉ còn sự bất lực và buồn .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-phan-gia-voi-me-chong-ta-nuoi-con-dung-nha-luong-thuc-day-kho/chuong-123-co-chut-khong-chan-that-lai-co-chut-choi-mat.html.]

Sau khi về phòng.

“Hắn ư?” Thẩm Vân Uyển nửa giường, cầm cuốn sách mượn từ thư khố lật xem.

Lâm Thành Phong bên cạnh nàng, vươn tay rút cuốn sách trong tay nàng .

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Thẩm Vân Uyển, dùng kẹp sách đ.á.n.h dấu trang, đặt cuốn sách lên tủ.

“Con trai ngươi Lâm Hướng Tây, nãy cảnh cáo đấy.”

Lâm Thành Phong chút tủi Thẩm Vân Uyển, thực sự nhịn .

Thằng nhóc chẳng quan tâm nương nhất ?

Vậy liền tố cáo mặt Thẩm Vân Uyển.

Thẩm Vân Uyển chút buồn xoa xoa tóc Lâm Thành Phong, giống như bình thường vẫn xoa Lâm Hướng Bắc, “Hắn cảnh cáo thế nào?”

Đôi mắt cong cong hiện rõ tâm trạng vui vẻ của chủ nhân lúc .

Lâm Thành Phong véo véo má Thẩm Vân Uyển, “Hắn bảo đừng bắt nạt nàng. Ta khi nào bắt nạt nàng .”

“Ừm, .” Thẩm Vân Uyển nhẹ nhàng ôm lấy eo Lâm Thành Phong, vùi lòng .

“Ngoài , nàng từng thích nam tử nào khác ?” Một giọng chút bất an từ đỉnh đầu vọng xuống.

Thẩm Vân Uyển ngẩng đầu, trêu chọc Lâm Thành Phong với vẻ mặt chút tự nhiên, châm chọc , “Trước đây chẳng vẫn nghĩ là ? Sao bây giờ hỏi đến?”

Lâm Thành Phong đặt hai tay lên vai Thẩm Vân Uyển, kéo nàng khỏi lòng , thẳng mắt nàng, nghiêm túc và cố chấp hỏi, “Có ư?”

Giờ đây chỉ cần xác định câu trả lời , chỉ cần nàng

“Không , chỉ .” Giọng kiên định của Thẩm Vân Uyển cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Thành Phong.

khiến vui mừng khôn xiết, trong đầu như pháo hoa bùng nở.

Sự chắc chắn của nàng khiến trái tim Lâm Thành Phong vốn luôn yên , nay lắng xuống.

Bất kể đây giữa hai hiềm khích gì, khoảnh khắc , trái tim Lâm Thành Phong tìm điểm tựa.

Nước chảy thành sông, tình sâu nghĩa nặng.

Đêm nay, là mật đầu tiên của hai phu thê trong gần hai tháng qua. Sự dịu dàng vô tận của Lâm Thành Phong khiến tan chảy như nước.

Dù d.ụ.c vọng khó kiềm, vẫn luôn chú ý từng nét biểu cảm gương mặt nàng.

Lâm Thành Phong kiềm chế d.ụ.c vọng của , chỉ để nàng vui lòng.

Không những động tác mãnh liệt, chỉ để nàng hoan lạc.

Sau đó, trong lòng chút mơ màng buồn ngủ.

Lâm Thành Phong đắp chăn cẩn thận cho nàng, bản mặc quần áo xong, liền phòng nước múc một chậu nước ấm về phòng.

Nàng vốn ưa sạch sẽ, mỗi đó đều tắm rửa sạch sẽ.

Thẩm Vân Uyển rên nhẹ một lát, liền ôm chăn ngủ .

Lâm Thành Phong cưng chiều dáng vẻ tiểu nữ tử của nàng.

Hôn nhẹ lên trán nàng, bưng chậu nước ngoài.

Hắn tự nhà tắm tẩy rửa một lúc, trở về phòng ôm nàng ngủ.

Đêm nay, hiềm khích giữa Lâm Thành Phong và Thẩm Vân Uyển tan biến trong một cuộc tình ái dịu dàng như nước từng .

Còn đêm nay, Dương Hương Như hạ quyết tâm rời khỏi Vương gia.

Trong tiểu viện của Vương gia, trăng treo cao , nhưng rọi sáng phòng của Dương Hương Như.

“Dù ngươi phận nô tỳ, thì ngươi còn thể ? Lại còn dám giấu giấy chứng nhận lương dân, ngươi nghĩ giấu thể tự do rời khỏi Vương gia ?”

Vương Cường mập mạp lưng Dương Hương Như, túm tóc nàng.

Dương Hương Như như con rối vô tri, mặc Vương Cường giày vò.

“Ngươi kêu la ? Sao kêu nữa!” Bàn tay túm tóc Dương Hương Như, vì phẫn nộ mà dùng sức mạnh hơn.

Như x.é to.ạc da đầu nàng.

nàng vẫn phát bất cứ tiếng động nào.

 

Loading...