Sau Khi Phân Gia Với Mẹ Chồng, Ta Nuôi Con Dựng Nhà Lương Thực Đầy Kho - Chương 120: Đây là lỗi lầm của một người mẫu thân như nàng.
Cập nhật lúc: 2025-11-10 03:50:42
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong sảnh đường.
Thẩm Vân Uyển vị công chúa dị quốc , Lâm Thành Phong một bên.
“Công chúa, nếu thật sự tạ ơn, ban cho thần phụ kim ngân là .
Thần phụ vốn dĩ kinh doanh một tiệm thuốc, là một đại phu, trả phí khám bệnh là .
Không cần đích đến phủ để tạ ơn. Huống hồ, hôm nay là ngày gia đình của chúng thần, là ngày cả nhà chơi.
Cho nên, e rằng thời gian để tiếp đãi chu đáo .”
Thẩm Vân Uyển hôm nay thật sự sắp xếp hoạt động gia đình.
Quan trọng hơn, nàng chuyện tâm tình với Xuân Hoa trong trạng thái thư giãn.
“Thẩm thị, ngươi quá càn rỡ !” Tỳ nữ bên cạnh công chúa lời Thẩm Vân Uyển , giận dữ quát.
“Công chúa, tấm lòng tạ ơn của hôm qua thần phụ nhận .” Thẩm Vân Uyển tỳ nữ , mà thẳng công chúa.
Vị công chúa đến hòa , việc đến phủ một ngoại thần như vốn dĩ hợp lễ chế.
Lâm Thành Phong lạnh lùng liếc tỳ nữ một cái, từ đầu đến cuối một lời.
vẻ mặt khó chịu mặt hề che giấu.
Trong lòng công chúa cũng chút tức giận, nhưng nàng mới đến Đại Việt, cũng gây chuyện gì.
Trên mặt vẫn giữ vẻ thiện, “Là bổn cung suy xét chu đáo, cơ hội sẽ hẹn với Thẩm đại phu.”
Nói , nàng hiệu cho tỳ nữ bên cạnh lấy một cái túi, đưa cho Thẩm Vân Uyển.
Thẩm Vân Uyển cũng từ chối, tạ ơn nhận lấy.
Sau khi tiễn công chúa , lòng Thẩm Vân Uyển chút bực bội, “Vị công chúa để ý đến ?”
Nàng liếc Lâm Thành Phong bên cạnh, cứ luôn chiêu dụ những đóa đào hoa hỏng bét thế .
“Thôi , đừng để những quan trọng ảnh hưởng tâm trạng.
Chẳng chúng cả nhà sẽ lâm trường ?”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Lâm Thành Phong kiên nhẫn dỗ dành Thẩm Vân Uyển.
Ngày nghỉ hiếm hoi, cần vì khúc mắc bất ngờ mà phá vỡ nhịp điệu.
Thẩm Vân Uyển tìm các con, mang những đồ chuẩn .
Lâm Thành Phong bóng lưng Thẩm Vân Uyển xa, ánh mắt lập tức lạnh xuống.
Đây là kéo cuộc .
“Mẫu , đồ dùng cho chuyến dã ngoại chuẩn xong hết ạ.”
Xuân Hoa kiểm kê thức ăn, nước uống và diều cần mang .
Thẩm Vân Uyển mãn nguyện gật đầu hài lòng.
Người nhà họ Lâm rầm rộ xuất phát.
Đến lâm trường, ít.
Thẩm Vân Uyển tìm một đất trống, trải một tấm vải , đặt những đồ mang theo lên .
Ra đến ngoài trời, Lâm Hướng Bắc như một con ngựa thoát khỏi dây cương, vui vẻ vô cùng.
“Phụ , ca ca, đây thả diều thôi!”
Lâm Thành Phong và Lâm Hướng Tây chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn về phía Lâm Hướng Bắc.
“Mẫu , tỷ tỷ, chúng cũng qua xem phụ và các thả diều ạ.” Thu Hoa dậy.
“Thu Hoa, con , mẫu và tỷ tỷ con sẽ qua .”
Xuân Hoa vốn định dậy, lời Thẩm Vân Uyển , xuống, “Con , lát nữa con sẽ với mẫu một lát.”
Xuân Hoa vốn cũng chờ mẫu cùng.
thấy mẫu nháy mắt với , liền hiểu .
Để gian cho mẫu và tỷ tỷ.
Con bé , mẫu nhất định lời với tỷ tỷ.
“Mẫu , uống chút nước ?” Xuân Hoa định dậy lấy ấm nước.
“Mẫu khát, Xuân Hoa, cạnh mẫu đây.” Thẩm Vân Uyển vỗ vỗ chỗ bên cạnh .
Xuân Hoa ngoan ngoãn qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-phan-gia-voi-me-chong-ta-nuoi-con-dung-nha-luong-thuc-day-kho/chuong-120-day-la-loi-lam-cua-mot-nguoi-mau-than-nhu-nang.html.]
Thẩm Vân Uyển ôn hòa và chút xót xa Xuân Hoa, đứa nữ nhi ngoan ngoãn đến mức khiến nàng đau lòng.
“Xuân Hoa, thời gian , và phụ ở nhà, con vất vả .”
Thẩm Vân Uyển nhẹ nhàng vuốt tóc Xuân Hoa.
“Mẫu , con vất vả, cũng chẳng gì cả, các đều lớn cả . Chuyện trong nhà cơ bản đều do ma ma lo liệu.”
“Xuân Hoa.” Thẩm Vân Uyển cô bé mắt, đang nghĩ xem thế nào để con bé nỗi ấm ức trong lòng.
“Con còn nhớ lời với con năm chúng dọn về sống ở cuối làng ?”
Xuân Hoa chút hoài nghi Thẩm Vân Uyển, đó cố gắng suy nghĩ, mẫu đang ám chỉ lời nào ?
Mẫu chuyện gì với con bé?
“Con vĩnh viễn là bảo bối của phụ mẫu, nếu bây giờ con sống vui vẻ, hoặc ấm ức, đó là trách nhiệm của và phụ con.
Hiện tại con, chỉ cần vai trò của một đứa con của chúng .
Con cái, ở bên ngoài chịu ấm ức, thì nên về nhà kể cho phụ mẫu.
Chứ vì suy tính quá nhiều, tự nuốt hết ấm ức lòng.
Con như , phụ mẫu sẽ đau lòng như d.a.o cắt, hơn nữa cũng sẽ nỗi ấm ức của con biến mất.
Thậm chí sẽ càng ngày càng dữ dội, trở thành tâm bệnh của con.
Vậy thì tất cả những nỗ lực mà phụ mẫu , đều ý nghĩa gì.
Không thể khiến con cái tin tưởng, thể khiến các con lớn lên vui vẻ, những cái gọi là công tích của và phụ con, đều vô nghĩa.”
Thẩm Vân Uyển thẳng mắt Xuân Hoa, thần sắc chân thành và kiên định.
Xuân Hoa của nàng chịu ấm ức lớn như ở thư viện, mà từng nghĩ đến việc cho nàng.
Đây là sự tắc trách của một mẫu như nàng.
Ánh mắt Xuân Hoa chút né tránh, đó vành mắt đỏ hoe.
“Mẫu , ? Là…”
“Ta sự gượng gạo nụ của con.
Xuân Hoa, hy vọng con sống phóng khoáng, chứ nhẫn nhịn.”
Thẩm Vân Uyển nhẹ nhàng ôm vai Xuân Hoa, “Xuân Hoa, bây giờ con thể với ?”
Mặc dù nàng từ miệng Lâm Thành Phong rằng những ở thư viện là do Lưu Huỳnh Ngọc chỉ đạo, khiến họ cô lập và bài trừ Xuân Hoa.
Mâu thuẫn giữa những cô gái dữ dội như giữa những nhi tử.
còn thâm độc hơn mâu thuẫn giữa những nhi tử.
Vai Xuân Hoa khẽ run rẩy.
“Họ bôi nhọ danh dự của con, con tư tình với nam tử trong thư viện.
Còn ném b.ăn.g v.ệ si.nh của con ngoài…”
Giọng Xuân Hoa chút nghẹn ngào, chuyện đến tháng, ngay cả bây giờ con bé cũng luôn cảm thấy ngại ngùng khi .
Huống hồ khác trêu chọc giữa thanh thiên bạch nhật.
Điều chẳng khác nào công khai hành hình con bé.
“Mẫu , con , với con, nữ nhi… đó là hiện tượng sinh lý bình thường.
mà… con vẫn sẽ cảm thấy đó là một chuyện riêng tư, con…”
Xuân Hoa chút bực bội sự yếu đuối của , rõ ràng là khác sai, nhưng khó chịu là chính .
“Mẫu , con là vô dụng .
Dù dạy dỗ con thế nào, con vẫn cứ cố chấp và yếu đuối như .
Không dám với thầy giáo trong thư viện, cũng dám với phụ mẫu.
Con ngay cả dũng khí để mách cũng , để cho họ đằng chân lân đằng đầu mà ức h.i.ế.p con.”
Đôi mắt Xuân Hoa ngấn lệ Thẩm Vân Uyển, “Mẫu , thất vọng về con ?”
Thẩm Vân Uyển ôm chặt Xuân Hoa, “Xuân Hoa, con đang trách cứ nương , trách nương đủ quan tâm con, mới khiến con tin tưởng đến .”
“Không , nương , là do con sai.” Xuân Hoa vội vã giải thích.
“Xuân Hoa.” Thẩm Vân Uyển đặt hai tay lên vai Xuân Hoa, “Không thể chống một quan niệm của triều đại là chuyện đỗi bình thường. Bọn họ chính là lợi dụng điểm để sỉ nhục con. Những kẻ đó tồi tệ như , đáng để con ủy khuất chính . Nương sẽ báo thù cho con, nương của con tài giỏi lắm, sáng nay ngay cả công chúa cũng dám thẳng thắn đối đáp.”
Thẩm Vân Uyển khẽ Xuân Hoa.