Sau Khi Phân Gia Với Mẹ Chồng, Ta Nuôi Con Dựng Nhà Lương Thực Đầy Kho - Chương 118: Nàng chữa khỏi cho cô ta rồi sao?
Cập nhật lúc: 2025-11-10 03:50:40
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thẩm đại phu, công chúa của chúng …”
“Cứ canh chừng, sẽ tỉnh thôi.” Vừa nàng đầu bước .
Thẩm Vân Uyển từ phòng công chúa Nam Húc bước , liền về phía hoàng cung.
“Thế nào?” Hoàng đế đầu tiên biểu lộ một mặt nhân khí mặt Thẩm Vân Uyển, lẽ vị công chúa thực sự quan trọng.
“Bị cho uống an… thứ tương tự mê hán dược, nhưng mê hán dược.
Vì Thái y thự kiểm tra . Lại còn cho uống đều đặn, nên mới mãi tỉnh. Hiện tại mà , hại gì cho cơ thể.
Đã lệnh cho bốn tì nữ cận cùng canh chừng công chúa, cho uống bất cứ thứ gì.
Chắc hẳn nhanh sẽ tỉnh thôi.”
Thẩm Vân Uyển cũng hiểu, tại công chúa hôn mê, nhưng hề ý định hại mạng nàng.
Thậm chí liều lượng cũng gây tổn hại quá lớn cho cơ thể.
Hoàng đế xong, lập tức sai thị vệ hoàng cung vây kín nơi ở của công chúa Nam Húc Quốc.
A Thuận đến tận nơi canh chừng bốn vị tì nữ đó, cho đến khi nàng tỉnh .
Thẩm Vân Uyển lặng lẽ một bên Hoàng đế chỉ điểm giang sơn sắp xếp việc.
Sắp xếp xong xuôi tất cả, Hoàng đế mới Thẩm Vân Uyển đang im lặng một bên.
Trong mắt ngài sự dò xét, “Thẩm thị, nàng thưởng gì?”
“Thưởng ư?” Thẩm Vân Uyển nghiêng đầu suy nghĩ, “Hay là, cho phép Thái y thự tàng quán xem một chút?”
Tàng quán của Thái y thự nhiều cổ tịch.
Thẩm Vân Uyển sớm xem .
Các thái y trong Thái y thự khi chữa bệnh quá nhiều hạn chế, hơn nữa hầu như chỉ đối diện với hoàng quý tộc.
Nhiều bệnh lạ khó chữa trong dân gian, họ trong cung cũng tiếp xúc . Vì y thuật tinh xảo đều lãng phí.
Khi xưa nàng Thái y thự, mục đích lớn nhất chính là thể xem các y thư cổ tịch tích lũy hàng ngàn năm.
“Chỉ thôi ?” Hoàng đế chút nghi hoặc mắt.
“Hay là, ban thêm chút vàng bạc?” Thẩm Vân Uyển ngữ khí của Hoàng thượng, cứ như là nàng đòi ít quá .
Thật nàng cũng gì nhiều, cũng hại công chúa.
Về phần tại , đó là điều nàng cần quan tâm.
Hoàng đế chút cạn lời Thẩm Vân Uyển, cả Đại Việt ai thẳng thừng đòi vàng bạc với ngài như .
Tuy nhiên cũng là thể.
“Chuẩn .”
Hoàng đế phất tay áo.
“Vậy thần phụ bây giờ Thái y thự tàng quán xem thử, đúng , cần ban cho thần phụ một cung bài gì đó .
Nếu ở tàng quán cho thì ?”
Hoàng đế gì, đưa cho công công bên cạnh một ánh mắt.
“Lâm phu nhân, tiểu nhân dẫn ngài , ở đó sẽ cản .”
Thẩm Vân Uyển mắt sáng rực, nhanh chóng bước theo một công công ngoài.
“Lâm phu nhân, thể trực tiếp tàng quán.
Bất kỳ ai cũng ngăn cản, đây là ý của Thánh thượng.”
Người ở tàng quán xong, liền hành lễ với Thẩm Vân Uyển.
Rồi trong quán.
Quả nhiên vẫn là tàng quán trong hoàng cung, dù là chủng loại lượng sách, đều vô cùng phong phú.
Hơn nữa còn bàn ghế.
Thẩm Vân Uyển chọn một chiếc bàn hướng cửa sổ lớn, hàng cây ngoài cửa sổ như một bức tranh phong cảnh đóng khung trong khung cửa.
Quả nhiên vẫn là thợ thủ công trong hoàng cung, mỗi khung cảnh cửa sổ ở bất cứ đều là đỉnh cao.
Chỉ là hoàng cung cách quá xa, nếu nàng hận thể mỗi ngày từ khi mở cửa đến khi đóng cửa đều ở đây.
Thẩm Vân Uyển chìm đắm trong biển sách, nhận ánh sáng ngoài cửa sổ.
Cho đến khi ánh sáng bên cạnh che khuất , nàng mới ngẩng đầu lên.
“Sao đến đây?” Thẩm Vân Uyển ngoài cửa sổ, là hoàng hôn.
Liền gấp sách , dậy. “Ta tưởng mấy ngày nay mệt, nhưng ngờ tinh thần đến mức hận thể xem hết tất cả sách trong quán.”
Lâm Thành Phong cầm lấy cuốn sách trong tay Thẩm Vân Uyển, “Cuốn sách xong ? Mang về nhà mà .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-phan-gia-voi-me-chong-ta-nuoi-con-dung-nha-luong-thuc-day-kho/chuong-118-nang-chua-khoi-cho-co-ta-roi-sao.html.]
“Có thể mượn về nhà ?” Thẩm Vân Uyển kinh ngạc hỏi.
Lâm Thành Phong véo nhẹ mũi nàng, “Ta thể.”
Vừa liền nắm tay nàng ngoài, “Còn sách nào ?”
Thẩm Vân Uyển hai mắt sáng rỡ, nhanh chóng đến giá sách lấy mấy cuốn.
“Không cần lấy nhiều đến thế một , nếu , đến đây mượn mang về nhà là .”
Lâm Thành Phong nhịn ngăn Thẩm Vân Uyển .
Nhìn bộ dạng của nàng, quả thật hận thể mang hết sách về nhà ngay hôm nay.
Cuối cùng, Thẩm Vân Uyển chọn vài quyển.
Lâm Thành Phong một tay cầm sách, một tay dắt Thẩm Vân Uyển về phía ngoài cung.
Cảnh tượng an yên và tươi .
Một màn lọt mắt công chúa Nam Húc quốc.
Sau khi tỉnh dậy, nàng cảm thấy thể gì khó chịu lắm, liền theo A Thuận công công cung.
Điện kiến hoàng đế Đại Việt.
Truyền đạt ý nguyện hòa bình của Nam Húc quốc.
Sau đó liền khỏi cung.
Vừa đến ngoài cung, nàng liền thấy một đôi uyên ương đang tới từ phía xa.
A Thuận công công bên cạnh rằng cô gái chính là vị đại phu cứu nàng.
Trong mắt nàng Thẩm Vân Uyển tràn đầy vui vẻ.
Mà điều còn chói mắt hơn cả ánh mắt của Thẩm Vân Uyển, chính là nam tử bên cạnh nàng.
Nàng từng thấy một ánh mắt nào tràn đầy vẻ cưng chiều và thâm tình đến thế ở một nam nhân.
Vẻ thâm tình khiến quên cả dung nhan và dáng vẻ tuyệt thế của .
Nhìn khung cảnh tươi mắt, trong lòng nàng chợt nảy sinh một tia ác niệm. Nàng đường đường là công chúa một nước, chỉ thể đến hòa .
Mà Thẩm Vân Uyển thể một nam tử thâm tình và tuyệt vời đến .
Sự u ám trong lòng nàng bỗng chốc bộc lộ .
“Công chúa, lão nô đưa về.”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
A Thuận công công mắt, nhận khí tức chẳng mấy thiện ý .
Ông thật sự gây thêm phiền phức cho Lâm đại nhân và Lâm phu nhân nữa.
Mấy hôm , sắc chỉ phong cáo mệnh phu nhân khiến lòng ông bồn chồn lo lắng.
Nếu bây giờ thêm một vị công chúa Nam Húc quốc, dù ông còn công chúa gì.
ánh mắt dường như chẳng hề ý .
Công chúa Nam Húc quốc đáp lời A Thuận, mà bước về phía hai họ.
Thẩm Vân Uyển cô gái mắt, “Ngươi tỉnh .”
A Thuận công công vội vàng đuổi kịp, “Lâm đại nhân, Lâm phu nhân, đây là công chúa Nam Húc quốc.”
“Lâm phu nhân, tỳ nữ , là nàng cứu bổn cung.”
“Ta gì cả, chỉ là để tiếp tục hôn mê thôi.”
Lâm Thành Phong một cái vái chào, dắt tay Thẩm Vân Uyển vòng qua công chúa Nam Húc quốc, về phía xe ngựa.
“Lâm phu nhân, ngày mai bổn cung sẽ đến phủ tạ ơn.”
Thẩm Vân Uyển đầu công chúa Nam Húc quốc, lời là dành cho nàng, nhưng cảm thấy ánh mắt của vị công chúa hề đặt nàng.
Một nỗi bất an vô cớ từ lòng bàn chân dâng lên tận óc.
Trên xe ngựa.
“Nàng chữa khỏi cho nàng ?” Lâm Thành Phong đặt sách sang một bên.
“Cũng hẳn là chữa khỏi, vốn dĩ nàng cũng bệnh gì.
Chỉ là… dính một loại t.h.u.ố.c khiến nàng chìm giấc ngủ, loại t.h.u.ố.c khá phức tạp, lẽ các thái y nhất thời .
Chỉ cần để nàng tiếp xúc với loại t.h.u.ố.c đó nữa, nàng sẽ tự nhiên tỉnh . Cho nên, thật chẳng gì cả.”
Thẩm Vân Uyển xòe tay, “Các ngươi hình như đều lo lắng về vị công chúa ?”
“Không lo lắng về nàng , mà là lo lắng cho bá tánh Đại Việt.
Ít nhất trong thời gian ngắn, Đại Việt thể chiến tranh.