Sau Khi Phân Gia Với Mẹ Chồng, Ta Nuôi Con Dựng Nhà Lương Thực Đầy Kho - Chương 115: Hẳn là chuyện giữa nữ giới, người đi sẽ không thích hợp

Cập nhật lúc: 2025-11-10 03:50:37
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Thành Phong ngẩng đầu Lâm Hướng Tây đang đối diện, “Tối nay hãy giữ của con , đừng để nó quấn lấy mẫu con nữa.”

Nói xong, liền dậy rời khỏi thư phòng.

Thực sự thấy vẻ bất lực trong mắt Lâm Hướng Tây.

Cứ như thể phụ ngu ngốc đến mức nào .

Mặc dù, cách mà tiểu tử hợp ý .

cũng trong mắt tiểu tử thấy sự ngu ngốc nhất thời của .

Hai chữ cũng hợp với Trạng nguyên lang .

Cho nàng những gì nàng , cùng lắm thì dùng Lâm Hướng Tây để trao đổi với .

Rồi thành tâm xin , thêm đó là dùng bản để dụ dỗ, lẽ thể nhẹ nhàng cho qua chăng?

Trên bàn trong chính sảnh, cơm canh dọn sẵn.

Thịt kho tàu, trứng chiên củ cải khô, rau xào, và ở giữa là một chậu cơm lớn.

Bữa cơm như , trong Lâm gia bây giờ thể xem là bình thường .

các hài tử vây quanh bàn ăn lộ vẻ mặt tràn đầy vui vẻ.

“Mấy món đều là mẫu và con cùng đó.” Lâm Hướng Bắc chỉ các món ăn bàn. Thẩm Vân Uyển mỉm Lâm Hướng Bắc đang lộ vẻ đắc ý.

Lúc , Lâm Thành Phong và Lâm Hướng Tây bước chính sảnh.

“Mẫu , mấy món là Bắc nhi thích ăn nhất, đặc biệt là món thịt kho tàu , chỉ với một miếng thịt thôi, con thể ăn hết cả một bát cơm .”

Lâm Hướng Bắc gắp một miếng thịt kho tàu đặt bát của .

“Ăn chậm thôi.” Thẩm Vân Uyển múc một ít nước sốt chan bát của bọn nhỏ.

“Tạ ơn mẫu .”

Trước mắt xuất hiện một bát cơm trắng tinh, Lâm Thành Phong giơ bát lên, trông mong về phía Thẩm Vân Uyển.

Thẩm Vân Uyển vui vẻ gì mà múc một muỗng nước sốt chan lên bát cơm trắng.

Trên mặt Lâm Thành Phong lập tức nở một nụ rạng rỡ, “Tạ ơn nương tử.”

Lâm Hướng Tây liếc bộ dạng chẳng đáng giá của phụ , cúi đầu ăn ngấu nghiến bát cơm.

Thôi thì đừng phụ nữa, nếu sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị của mất.

Mẫu vất vả lắm mới bếp một bàn đầy món ăn.

“Mẫu , ở Làng Bình An, nhà chúng cứ cách ba bữa năm bữa ăn món thịt kho tàu , chẳng cần cũng hạnh phúc bao.”

Xuân Hoa gắp một miếng thịt, nhét miệng .

Thật thơm ngon.

Thịt kho tàu do mẫu nàng , đừng ở Làng Bình An, ngay cả ở bộ Trấn Hà Hoa cũng ai thể sánh bằng.

“Mẫu , Làng Bình An vẫn chứ?” Thu Hoa vẫn còn lo lắng tình hình của Làng Bình An.

Nàng Trấn Hà Hoa là vùng chịu thiên tai nặng nề.

Mặc dù đến Kinh thành mấy năm , nhưng nàng vẫn luôn cho rằng Làng Bình An mới là cội nguồn của bọn họ.

Những khác cũng về phía Thẩm Vân Uyển và Lâm Thành Phong.

“Mưa bão cuốn trôi hoa màu và nhà cửa, sườn núi cũng xảy lở đất ở các mức độ khác .

may mắn là dân trong thôn ai thương vong. Hiện giờ cũng trở về Làng Bình An và đang tái thiết một cách trật tự. Mặc dù chút vất vả, nhưng còn thì thứ còn, tin rằng chẳng bao lâu nữa sẽ khôi phục sự náo nhiệt như xưa của thôn làng.”

Thẩm Vân Uyển an ủi các hài tử.

Nghe dân trong thôn ai thương vong, nỗi lo lắng của các hài tử cũng tiêu tan ít.

Chỉ cần còn, thứ đều thể tạo dựng .

“Mẫu , con Trấn Hà Hoa thể giảm thiểu thiệt hại xuống mức thấp nhất thiên tai lớn như , là nhờ Trấn thủ của Trấn Hà Hoa... Lưu Trạch ?” Lâm Hướng Tây về phía Thẩm Vân Uyển và Lâm Thành Phong đang ở vị trí chủ tọa.

Vị trấn thủ khi xưa, lúc mẫu vu oan bán hàng giả, là một vị quan vì dân, khí phách.

So với khí phách và trí tuệ thể hiện trong đợt cứu trợ thiên tai , dường như cùng một .

Hơn nữa còn Lưu Trạch để tái thiết Làng Bình An, còn đóng quân tại Làng Bình An, chia dân cả thôn thành từng nhóm để tiến hành công việc tái thiết.

Một như giống với vị Lưu trấn thủ mà .

Lâm Hướng Tây chằm chằm Lâm Thành Phong đang ở vị trí chủ tọa, quả nhiên khi nhắc đến Lưu Trạch, ánh mắt phụ còn vui vẻ, lập tức lạnh .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-phan-gia-voi-me-chong-ta-nuoi-con-dung-nha-luong-thuc-day-kho/chuong-115-han-la-chuyen-giua-nu-gioi-nguoi-di-se-khong-thich-hop.html.]

Xem gây uy h.i.ế.p lớn lao cho phụ .

thể khiến phụ cảm thấy uy hiếp, chỉ mẫu mà thôi.

Vậy nên...

Lâm Hướng Tây về phía Thẩm Vân Uyển đang , điều gì đó gương mặt mẫu .

thần sắc mặt mẫu hề một chút biến đổi nào.

“Con chuyện từ ?” Giọng Lâm Thành Phong lạnh lẽo, khiến bầu khí náo nhiệt lập tức lạnh ít.

Lâm Hướng Tây đầu gương mặt phụ càng lúc càng đen , trả lời.

Cũng hỏi thêm nữa, mà chuyên tâm ăn cơm.

Sau khi phụ và mẫu cứu trợ thiên tai, trong cung cứ cách ba bữa năm bữa triệu kiến cung.

Tất cả tin tức của Thành Lô Châu, đều cùng .

So với sự thời thế của Lâm Hướng Tây, Lâm Hướng Bắc chẳng thèm để ý đến sắc mặt phụ .

“Vị Lưu trấn thủ lợi hại ? Người trong thôn chúng ai thương vong, đều là công lao của ?”

“Cũng , chỉ là kịp thời cho dân làng di chuyển.

Thôn trưởng và những khác trong thôn đều công lao.”

Thẩm Vân Uyển khách quan đ.á.n.h giá.

Sau bữa cơm, cả gia đình ghế đá trong sân, Lý ma ma bưng lên một đĩa trái cây cắt sẵn.

“Mẫu , một chặn bệnh dịch ở Thành Lô Châu, còn giúp tất cả bách tính mắc bệnh đều khỏi hẳn.

Người mệt ?”

Lâm Hướng Tây đang chút vẻ mệt mỏi.

Thu Hoa và Xuân Hoa cũng một mặt đau lòng về phía Thẩm Vân Uyển.

“Lúc đó tình hình khá khẩn cấp, cũng chỉ một , bách tính Thành Lô Châu, và cả các quan viên đều cùng nỗ lực.”

Các hài tử chuyển ánh mắt về phía Lâm Thành Phong.

Lâm Thành Phong hé miệng, nhưng vẫn gì. Chàng nàng mệt mỏi, vất vả.

khi Lâm Hướng Tây hỏi đến, mới nghiêm túc nghĩ về chuyện .

Lúc đó gần như nàng một ngăn chặn dịch bệnh càn quét Thành Lô Châu, thành nhiệm vụ vốn dĩ thể.

Lâm Thành Phong kéo tay nàng, “Là mẫu của các con ngăn chặn trận dịch bệnh đó, là nàng dẫn dắt bách tính cùng chống dịch.

Khi , mẫu của các con gần như thời gian uống một ngụm nước.”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Chàng chuyển ánh mắt sang Thẩm Vân Uyển, “Xin nàng, là đủ nhiều, đủ .

Nếu nàng, đừng bách tính Thành Lô Châu, ngay cả cũng chắc bình an trở về Kinh thành.”

Thẩm Vân Uyển vốn rút tay về, chẳng nàng và vẫn đang giận ?

Chỉ là, mặt các hài tử, đến chuyện Thành Lô Châu, nàng liền nghĩ, khoảnh khắc , hãy hòa với .

Chỉ hòa thuận trong khoảnh khắc thôi.

“Hiện tại chẳng chuyện qua ? Chúng đều bình an, bách tính Thành Lô Châu cũng sẽ bình an.”

Thẩm Vân Uyển quá cụ thể mặt các hài tử, tránh để bọn chúng lo lắng.

Chỉ là, sự đau lòng trong mắt các hài tử vẫn hề tan biến.

Thẩm Vân Uyển vốn an ủi bọn nhỏ thêm một chút, thấy Lý ma ma đến.

“Phu nhân, bên ngoài một ma ma trong cung đến, gặp . Lão nô xem ngọc bài nàng đưa, là ma ma cận bên cạnh Lưu Quý phi.” Lời của Lý ma ma khiến những mặt đều về phía Thẩm Vân Uyển.

Đã khuya thế mà ma ma còn thể rời cung, hẳn cũng ma ma bình thường.

“Các con mau rửa mặt chải đầu , khi rửa mặt xong thì về phòng nghỉ, ngày mai còn dậy sớm đến thư viện.”

Thẩm Vân Uyển cho các hài tử lui .

Các hài tử lời, mỗi đứa một việc.

Lâm Hướng Tây ngoài thì liếc Lâm Thành Phong một cái.

“Ma ma, đưa nàng đến chính sảnh.” Thẩm Vân Uyển thấy Lâm Thành Phong dậy, về phía chính sảnh, liền gọi , “Ta , nàng tìm .

Hẳn là chuyện giữa nữ giới, sẽ thích hợp.”

 

Loading...