Sau Khi Phân Gia Với Mẹ Chồng, Ta Nuôi Con Dựng Nhà Lương Thực Đầy Kho - Chương 101: Ta đến —
Cập nhật lúc: 2025-11-07 13:57:03
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặc dù cuối cùng Lưu Trấn thủ hình như truy cứu nữa, nhưng cảnh Lâm lão thái sợ đến mức tè dầm cũng khiến cả làng Bình An mất mặt.
Lão Lý chính lúc cũng biến mất.
Người còn biến mất nữa là Quách Nguyên Sâm.
Rõ ràng y là cấp của Lưu Trạch, nhưng luôn cảm giác tên tiểu tử ngoài vẻ tôn trọng lễ nghi bề ngoài, hình như hề coi y là cấp .
Lâm đại nhân đối với y một vẻ lạnh nhạt thì thôi , Lưu Trạch tiểu tử cũng mang cảm giác tương tự, mặc dù y luôn mỉm , nhưng Quách Nguyên Sâm luôn cảm thấy nó giống hệt cảm giác Lâm đại nhân truyền cho y.
Đó chính là sự thờ ơ đối với y.
Bốn trong viện hai lòng mang tâm sự.
Hai còn bình tĩnh .
Lưu Trạch và Lâm Thành Phong cứ thế , một lời.
Lúc , Lâm Thành Phong cuối cùng cũng dậy: “Quách đại nhân, Lưu đại nhân, Lý chính, xin phép về nhà . Còn về giúp nương tử dọn dẹp nhà cửa.”
Nói xong, đợi những khác phản ứng, liền khỏi viện.
Lâm Thành Phong , Quách Nguyên Sâm vẫn luôn căng thẳng bấy lâu cuối cùng cũng thể thở phào nhẹ nhõm.
Hắn khẽ rũ rũ thể mập mạp của : “Khụ khụ, cũng về Vân Châu . Lưu trấn thủ, hãy việc ở làng Bình An.”
Nói xong, cảm thấy lời hình như vấn đề, Lưu Trạch làng Bình An.
Chỉ là nghĩ nhiều nữa, dù chức quan của cao hơn Lưu Trạch, còn cần bận tâm Lưu Trạch nghĩ gì ?
Hắn chắp tay lưng, bước khỏi viện.
Giờ xe ngựa về Vân Châu thành, vẫn kịp khi trời tối.
Trong viện chỉ còn Lưu Trạch và Lý chính.
Lý chính vị Lưu trấn thủ tự lúc nào xuống.
Có chút đau đầu, còn cần tiếp tục ở cùng ?
Lưu Trạch thong thả rót một chén nước cho .
Sau đó như nghĩ đến điều gì, đổ nước trong chén xuống đất.
Hắn liếc vệt nước mặt đất, ngẩng đầu vũng nước bên ngoài viện, trong lòng chợt dâng lên cảm giác buồn nôn.
“Lâm Lý chính, trời còn sớm, đồng xem tình hình khoai tây trồng mấy hôm thế nào.”
Nói đoạn, liền khỏi viện.
Lý chính vốn , sẽ cùng Lưu trấn thủ.
nghĩ đến ánh mắt Lưu Trạch và Lâm Lão Thái lúc nãy, trong lòng liền rùng .
Vị Lưu trấn thủ đừng thấy bình thường hiền hòa, nhưng nếu thật sự trừng phạt một , cái khí tức vô thức tỏa , còn đáng sợ hơn cả Lâm Thành Phong và Quách Nguyên Sâm.
Lý chính giờ đây chút sợ vị Lưu trấn thủ .
cũng chỉ giới hạn trong hôm nay, ngày mai vẫn gần gũi với Lưu trấn thủ.
Dù Lưu trấn thủ sống ở nhà , hơn nữa còn là vì sự phát triển của làng Bình An.
Hắn dám một chút nào lơ là với Lưu trấn thủ.
Thật trong lòng Lý chính, Lưu trấn thủ còn quan trọng hơn cả Quách tri huyện và Lâm Thành Phong.
Tuy Lưu trấn thủ chức quan cao bằng Thành Phong và Quách tri huyện, nhưng là trực tiếp quản lý làng Bình An.
Cũng là suy nghĩ nhiều nhất cho làng Bình An. Các quan khác đều quá lớn, quản lý quá nhiều bách tính, chỉ thể dành một chút sức lực cho bách tính làng Bình An.
Không giống như Lưu Trạch, còn thể đóng quân ở làng Bình An.
Nhìn bóng dáng Lưu Trạch bước , Lý chính bếp, nghĩ xem hôm nay nên bồi bổ thêm cho Lưu trấn thủ .
Mỗi bồi bổ, Lưu trấn thủ đều từ chối, luôn kiên trì ăn những món ăn giống như dân làng.
hôm nay, Lý chính cảm thấy khí chất cao quý tỏa từ khắp Lưu trấn thủ, khiến còn dám để ăn những món ăn giống nữa.
Người vốn khác biệt, thì đồ ăn cũng khác biệt.
Đẳng cấp trong tâm trí Lý chính vốn dĩ tồn tại một cách vô hình.
Không hiểu , Lưu Trạch lên con đường đó, ngang qua bờ ruộng.
Hắn bãi cỏ giày xéo, ánh mắt trầm xuống.
Dọc theo con đường nhỏ về phía cuối làng, ở tận cùng một căn nhà, hẳn đó là nhà của Thẩm Vân Uyển .
Cũng là của Lâm Thành Phong, nhận thức khiến lòng dâng lên chút chua xót.
Hắn vẫn dừng bước chân hướng về con đường nhỏ, mà rẽ sang một lối khác để đến một mảnh đất khác.
Lâm Thành Phong trong sân nhà , quen thuộc chút xa lạ.
Hắn mãi ngoài sân, bước .
Thẩm Vân Uyển trong nhà hề chuyện xảy ở sân nhà Lý chính.
Nàng vốn nghĩ căn nhà còn cần dọn dẹp một chút mới thể ở, nhưng khi nàng trở về thì thấy căn nhà sạch sẽ ngăn nắp hơn cả lúc nàng ở nhà.
Thậm chí trong bếp còn sắp xếp gọn gàng củi khô thể dùng để đun nấu ngay.
Mao Đại Tẩu ở nhà kế bên thấy Thẩm Vân Uyển trở về, liền bế nhi tử đến nhà Vân Uyển.
Còn mang theo mấy cây cải trắng, mấy củ khoai tây.
Con của Mao Đại Tẩu đầy một tuổi, hơn nữa đây thể vẫn luôn , nên nàng đành ở nhà chăm sóc con.
Ngôi nhà ở cuối làng hầu như hư hại gì, chỉ là sườn núi phía nhà sạt lở, trượt xuống một ít đất.
Mao Đại Ca một dọn dẹp sạch sẽ đất đá phía nhà và nhà Thẩm Vân Uyển.
Sau khi dọn dẹp nhà cửa xong, Mao Đại Ca liền tham gia đội xây dựng nhà cửa trong làng, sửa chữa nhà cửa cho các dân làng khác.
Còn Mạnh Nguyễn thì ở nhà, rau và hoa màu trong vườn phá hủy , nàng còn cứu vớt một ít, để một nông sản.
Thẩm Vân Uyển nhận đồ của Mạnh Nguyễn, cũng lấy một ít gạo từ gian đưa cho nàng.
“Vân Uyển, cái … cái thể nhận.” Mạnh Nguyễn một túi gạo lớn, trông chừng ít nhất cũng năm cân.
Năm cân gạo trắng, đừng trong thời buổi khó khăn , ngay cả đây, đây cũng là thứ lương thực quý giá.
Thẩm Vân Uyển nhét túi vải tay Mạnh Nguyễn, lấy mấy quả trứng gà: “Mấy thứ là cho Tiểu Bảo. Tiểu Bảo giờ còn nhỏ, thể để đói mà sinh bệnh .”
Thẩm Vân Uyển nhẹ nhàng vuốt ve đứa trẻ chút rụt rè, đứa bé gần một tuổi, trông giống như đứa trẻ mấy tháng.
Tuy đến nỗi gầy trơ xương, nhưng cũng gầy đến mức khiến xót xa.
Vừa nhắc đến con, Mạnh Nguyễn còn kiên trì từ chối nữa, liên tục lời cảm ơn nhận lấy.
Nàng thể chịu khổ, nhưng con nàng còn nhỏ như , nếu thể nàng thật sự nguyện ý chịu khổ gấp đôi, cũng thấy con đói mà .
“Vân Uyển, thật sự, cảm ơn nàng. Dù là đây bây giờ, … bao nhiêu lời cảm ơn…”
Mạnh Nguyễn chút nghẹn ngào: “Nếu bất cứ lúc nào cần đến cả nhà ba chúng , bất kể là lúc nào trong tương lai, cả nhà ba chúng nhất định sẽ dốc lực, thậm chí là liều mạng…”
“Tẩu tử, gì . Ta chuyển đến đây, nàng và Mao đại ca cũng giúp chúng nhiều .
Hai đứa nhỏ nhà , ít gây ồn ào ở nhà nàng. Ta tỷ , nhưng vẫn luôn coi nàng như tỷ tỷ.”
Thẩm Vân Uyển nắm lấy tay Mạnh Nguyễn, cắt ngang lời nàng.
“Vậy thì khách khí nữa, nàng cứ bận việc , chuyện gì thì qua gọi .” Mạnh Nguyễn từ chối nữa.
Thẩm Vân Uyển tiễn Mạnh Nguyễn mẫu tử , liền bắt đầu sắp xếp hành lý.
Thật cũng chỉ là y phục của nàng và Lâm Thành Phong, cùng một chút lương thực.
Số lương thực cũng chỉ là để che mắt khác khi nàng lấy từ trong gian .
Thẩm Vân Uyển mua một ít thịt, rau xanh, cùng dầu muối tương giấm và gạo từ thương thành điện tử.
Giờ Lâm Thành Phong nàng một thương thành điện tử, nàng cần che giấu xuất xứ của những vật tư mặt nữa.
Lâm Thành Phong ngoài sân, khói bếp lượn lờ bay lên.
Đẩy cửa sân, trực tiếp bếp.
Chỉ thấy Thẩm Vân Uyển đang cắt thịt thớt cửa sổ, rửa tay đến bên cạnh nàng: “Để .”
Lâm Thành Phong chút chán ghét liếc đối phương một cái, nhưng vẫn đưa cho một ly nước.
Lưu Trạch lời cảm ơn.
Ba im lặng suốt quãng đường, cho đến khi đến trấn Sen, Lưu Trạch xuống xe: “Lâm phu nhân, Lưu mỗ chút chuyện về trồng trọt cùng nương tử đàm đạo đôi lời, tiện chăng?”
Hắn Lâm Thành Phong. Thẩm Vân Uyển nghĩ đến về kinh thành, gặp là khi nào, chắc là một phát hiện về việc họ trở về cho nàng .
Thẩm Vân Uyển Lâm Thành Phong, cũng đợi gật đầu, liền xuống xe ngựa.
Lưu Trạch đợi nàng ở gần xe ngựa.
Uất khí trào lên lòng Lâm Thành Phong, bận tâm Lưu Trạch chuyện riêng với Thẩm Vân Uyển, mà là bận tâm giữa hai họ một bí mật mà thể tham dự.
Hắn họ chuyện trồng trọt gì, chuyện trồng trọt cần tránh mặt .
thể ngăn cản, cảm giác bất lực khiến chút cáu kỉnh.
Mà Lưu Trạch bên cạnh để ý Lâm Thành Phong đang cảm thấy thế nào: “Vân Uyển, triều đại thứ đều chậm chạp, chúng còn ở đây bao lâu nữa.
Ta chợt nhớ ngoài mối liên hệ về việc nghiên cứu t.h.u.ố.c đó, chúng còn một điểm chung nữa là đều gặp t.a.i n.ạ.n xe rạng sáng.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Chuyện , tuy kẻ giật dây, nhưng cũng thể tách rời khỏi huyền học trong truyền thuyết. Ta xem xét nhiều cổ tịch, từng ghi chép rằng, giờ Tý là lúc đêm khuya tĩnh mịch, cũng là lúc âm khí nặng nhất trong ngày, và cũng là lúc đen tối nhất trong ngày.
Vào thời điểm , thể trạng thái nghỉ ngơi, linh hồn sẽ rời khỏi thể, lang thang khắp nơi.
Chúng đây chắc là linh hồn xuất khiếu đó thông qua một kênh nào đó mà đến đây.
Vậy thì, nếu trở về, cũng cần thể của chúng ở triều đại , giờ Tý, chịu ảnh hưởng của việc linh hồn xuất khiếu ?” Lưu Trạch chút kích động, mấy ngày nay nghĩ nhiều, tìm kiếm điểm chung của hai .
Thời điểm gặp t.a.i n.ạ.n xe là một mối liên hệ quan trọng khác của hai .
Từ xưa đến nay, giờ Tý vẫn luôn là một thời khắc thần bí, thường cảm thấy một sức mạnh thần bí đang âm thầm ảnh hưởng đến . Sức mạnh , đến từ tự nhiên, đến từ phi tự nhiên.
Thẩm Vân Uyển rơi im lặng ngắn ngủi, đó ngẩng đầu lên: “Lưu Trạch, bà nội của … ?” Lưu Trạch đôi mắt chút đỏ hoe mặt, trong lòng khẽ run lên.
Hắn chút đau lòng, chút buồn bã, nàng đang do dự.
Thế nhưng, cuộc sống ở đây thật sự ủy khuất nàng, chỉ về vật chất, mà còn cả những quy tắc ràng buộc đối với phụ nữ ở đây.
Chỉ riêng việc và nàng chuyện ở bờ ruộng thôi, thể lan truyền những lời đồn đại lớn đến .
Một triều đại như , thể để một phụ nữ với tinh thần phóng khoáng như nàng sống tự tại ?
Hắn liếc mắt về phía xe ngựa một cái, đó Thẩm Vân Uyển: “Vân Uyển, nàng rõ , vì còn hỏi để xác nhận chứ?
Nếu với nàng rằng, dù bà cụ duy nhất đời của vẫn đang hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện, nhưng vẫn lạc quan chờ nàng tỉnh , nàng tin ?
Hơn nữa lúc đó còn thể định kỳ thăm bà, nếu thật sự thể cũng sẽ nhờ thư ký qua một chuyến, cho bà tình hình của nàng.
Điều đó mới khiến bà chút hy vọng, giờ đây …” Lưu Trạch mặt lệ châu vô thanh rơi xuống, liền ngừng lời.
“Thẩm Vân Uyển, nàng nhớ kỹ, nàng thuộc về thế giới , thuộc về nơi , ở đó bà nội nuôi nàng khôn lớn, vẫn luôn đợi nàng về nhà.”
Dù đành lòng, nhưng Lưu Trạch vẫn tiếp.
Thẩm Vân Uyển cảm thấy chút khó thở, lòng đau đớn như xé toạc.
Lâm Thành Phong vén rèm xe, bóng lưng Thẩm Vân Uyển. Lưu Trạch lạnh lùng về phía xe ngựa, hàn ý trong mắt như đóng băng Lâm Thành Phong trong xe.
Sau đó, đang rơi lệ như mưa, trong lòng kiên quyết, đưa tay kéo Thẩm Vân Uyển về phía .
Trán Thẩm Vân Uyển tựa vai Lưu Trạch, nhưng thể hai vẫn cách một nhất định.
Thứ Lâm Thành Phong thấy là hai ôm .
Mắt ngập tràn lửa giận, dùng sức vén rèm xe, nhảy xuống xe ngựa, bước nhanh về phía Thẩm Vân Uyển và Lưu Trạch. Lâm Thành Phong đang tức giận vốn định kéo Thẩm Vân Uyển về, nhưng dùng sức quá mạnh, khi kéo Thẩm Vân Uyển qua.
Thẩm Vân Uyển ngã xuống đất, nàng chống hai tay xuống đất, mới để thương.
Chưa đợi Lâm Thành Phong phản ứng , Lưu Trạch đ.ấ.m một quyền mặt Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong phòng , đ.á.n.h lùi mấy bước.
Lưu Trạch đỡ Thẩm Vân Uyển dậy: “Có thương ?”
Hắn kỹ từ xuống một lượt, đó nắm lấy tay nàng, lòng bàn tay nàng trầy da.
Nước mắt mặt Thẩm Vân Uyển còn kịp lau khô, Lâm Thành Phong kéo ngã ngửa xuống đất, đầu óc vẫn còn mơ hồ.
Không vì , mấy ngày nay nàng luôn cảm thấy trở nên đa cảm hơn nhiều.
Lâm Thành Phong lúc mới rõ khuôn mặt mơ màng của Thẩm Vân Uyển đầm đìa nước mắt.
Lưu Trạch nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, ánh mắt tràn đầy sự xót xa, , tình cảm của Lưu Trạch dành cho Thẩm Vân Uyển, lúc còn che giấu.
Hắn bước tới, nhưng dường như thể bước thế giới của hai họ.
Huống hồ còn nàng thương.
Lâm Thành Phong tiến lên an ủi, tiến lên xin , nhưng chân như nặng ngàn cân, thể nhấc lên .
Nhìn hai mắt, lòng đau đến tê dại.
“Ta đưa nàng bôi thuốc.” Lưu Trạch kéo tay Thẩm Vân Uyển trấn. Lúc , Thẩm Vân Uyển mới phản ứng .
Nàng rút tay khỏi tay Lưu Trạch: “Lưu Trạch, ngươi về , .”
Sau đó cũng Lâm Thành Phong bên cạnh một cái, tự lên xe ngựa.
Nàng thậm chí còn lau nước mắt mặt, vết trầy xước tay cũng để ý.
Lên xe ngựa , nàng ngẩn ngơ đó.
Bên cạnh xe ngựa, Lưu Trạch tiến sát Lâm Thành Phong: “Lâm Thành Phong, nàng thuộc về ngươi, nàng chỉ tạm thời ở đây thôi.”
Không Lâm Thành Phong thêm nữa, Lưu Trạch rời .
Lâm Thành Phong thất thần bàn tay , lời của Lưu Trạch như cọng rơm cuối cùng phá hủy , khiến lưng vốn thẳng tắp cũng cong đôi chút.
Không đó bao lâu, đến khi phu xe đến gọi, mới lên xe ngựa.
Trong xe ngựa, Thẩm Vân Uyển nhắm mắt, tựa lưng . Lâm Thành Phong nhẹ nhàng cạnh, kéo hai tay nàng lên, mở lòng bàn tay nàng .
Thẩm Vân Uyển vẫn nhắm mắt.
Lâm Thành Phong lòng bàn tay trầy xước, lòng đau đến mức nghẹn ở cổ họng, khiến mắt cay xè.
Hắn khẽ run rẩy, bất lực nhẹ nhàng thổi lên, hốc mắt cay xót đến mức sắp thể kìm nước mắt trào .
Hắn .
Không khí ngột ngạt xe ngựa khiến Thẩm Vân Uyển mở mắt.
Nhìn Lâm Thành Phong đang cúi đầu, Thẩm Vân Uyển lúc cũng bất lực, cũng bất đắc dĩ.
Lời của Lưu Trạch xé nát cái ý nghĩ rằng nàng bất lực, chỉ thể ở đây của nàng.
Chỉ bản nàng mới , sự ích kỷ sâu thẳm trong lòng , ở đây, , các con.
Có một gia đình trọn vẹn, khiến nàng thể dung thứ cho đủ quy tắc ràng buộc ở nơi .
Thế nhưng, khi Lưu Trạch càng ngày càng tìm hiểu rõ ràng phương pháp trở về, rõ ràng đến mức nàng thể phủ nhận, lẽ họ thật sự thể tìm thấy cách về.
Nàng bắt đầu nghĩ, nếu bà nội của nàng vẫn sống , nàng …
Nàng rõ ràng , bà nội nàng một ở thế giới thể sống , thậm chí, nếu một ngày bà lìa đời, ngay cả một chôn cất cũng .
Lưu Trạch chút lưu tình xé nát sự ích kỷ của nàng.
Người của nàng rõ ràng là bà nội, nhưng nàng thể tận hiếu. Sự tự phủ định và thất vọng của Thẩm Vân Uyển khoảnh khắc đó đạt đến đỉnh điểm.
Nước mắt là sự hổ thẹn với bà nội, và nỗi buồn về sự mâu thuẫn trong chính .
Lúc mắt, nàng cảm thấy cũng với .
“Ta , … cố ý.”
Nghe thấy lời Thẩm Vân Uyển, những giọt lệ nén nhịn từ lâu vẫn tuôn rơi khỏi khóe mắt Lâm Thành Phong.
Rơi vết thương đỏ tươi lòng bàn tay nàng.
“Đau ?” Lâm Thành Phong ngẩng đầu nàng, đôi mắt đỏ ngầu.
“Một chút thôi, chỉ là trầy xước thôi mà, gì.” Thẩm Vân Uyển thấy vẫn vẻ mặt lo lắng, liền mặt từ thương thành điện tử đổi một lọ t.h.u.ố.c sát trùng và tăm bông.
Dùng cái lau một chút là .
Thẩm Vân Uyển đưa t.h.u.ố.c sát trùng và tăm bông qua.
Lâm Thành Phong nhận lấy, ướt tăm bông bằng t.h.u.ố.c sát trùng, bôi lên vết trầy.
Sau đó thổi thổi.
“Nàng sẽ… rời ?” Lâm Thành Phong nhẹ nhàng thổi, ngẩng đầu lên.
Hắn thậm chí còn hỏi Thẩm Vân Uyển và Lưu Trạch quan hệ gì, cũng họ chuyện gì.
Hắn bây giờ chỉ xác định, chỉ cần nàng rời , mặc kệ giữa nàng và Lưu Trạch bí mật gì.
Thẩm Vân Uyển chuyển ánh mắt ngoài cửa sổ: “Ta .” Động tác thổi của Lâm Thành Phong khựng một chút, đó thổi thổi.
Về chuyện , hai đều đả động đến.
Xe ngựa chút xóc nảy về phía .
“Mặt cũng bôi t.h.u.ố.c .” Thẩm Vân Uyển từ thương thành điện tử đổi một lọ t.h.u.ố.c mỡ: “Để giúp bôi.”
Lâm Thành Phong đưa mặt gần, t.h.u.ố.c mỡ mát lạnh tươi mới bôi lên mặt.
Có lẽ do cảm xúc đó d.a.o động quá lớn, Thẩm Vân Uyển trong xe ngựa chao đảo mà lơ mơ ngủ.
Hai vẫn đối xử với như thường lệ, nhưng dường như thiếu điều gì đó.
Vì thời tiết , nhẹ nhàng đường vội vàng, họ nhanh chóng trở về kinh thành.
Xe ngựa còn dừng hẳn, thấy Lâm Thừa Tu chạy : “Nương , nương !”
Thằng bé chạy đến bên xe ngựa.
Chỉ thấy Lâm Thành Phong nhảy xuống xe ngựa: “Cha, nương của con ?”
Nói xong, đợi Lâm Thành Phong trả lời, thằng bé tự vén rèm xe: “Nương .”
Sự mệt mỏi và lòng nặng trĩu của Thẩm Vân Uyển trong nhiều ngày qua, khi thấy đôi mắt sáng long lanh của Lâm Thừa Tu, liền tan biến hết.
“Tu nhi.” Dưới sự giúp đỡ của Lâm Thừa Tu, Thẩm Vân Uyển xuống xe ngựa.
“Nương , con nhớ nương lắm lắm.” Lâm Thừa Tu mắt chỉ nương , đây là đầu tiên nương rời nhà lâu như .
“Nương cũng nhớ các con.” Thẩm Vân Uyển ôm đứa nhi tử lớn tướng mắt, mới một tháng gặp, đứa bé dường như cao thêm . Nhà cây non thì lo lớn.
Lâm Thành Phong một bên, tình mẫu tử sâu nặng của Thẩm Vân Uyển và Lâm Thừa Tu.
Lúc lòng bấy lâu lơ lửng, giờ như tìm chốn nương tựa.
Không lâu , Lâm Lạc và Lâm Thanh cũng từ trong viện chạy .
“Nương .” Lâm Lạc vốn nội liễm lúc cũng lộ vẻ kích động.
Thẩm Vân Uyển kéo Lâm Lạc và Lâm Thanh , bốn ôm .
Lâm Thành Phong một một bên, chút bất lực bốn họ.
Những đứa trẻ hư hỏng cố tình mù lòa ? Chẳng lẽ thấy cha chúng, một nam nhân cao lớn, vẫn đang bên cạnh ?
Bình thường cũng hề bạc đãi chúng bao nhiêu, mà đứa nào đứa nấy đều coi như vô hình.
Lâm Thanh cuối cùng cũng liếc thấy Lâm Thành Phong một bên, liền : “Cha, hoan nghênh cha về nhà.”
nàng cũng chỉ với Lâm Thành Phong một câu đó, thể thành thật, dựa sát nương . Lâm Thành Phong cũng chẳng trông mong mấy đứa trẻ hư hỏng lương tâm chợt bừng tỉnh.
Đã đường xa, vẫn nên về nhà nghỉ ngơi cho thật .
Suốt chặng đường , luôn cảm thấy Thẩm Vân Uyển vẻ mệt mỏi, chút buồn ngủ, hơn nữa bắt đầu kén chọn chuyện ăn uống.
Dĩ nhiên, yêu cầu của nàng đều do tự đáp ứng. Đôi khi nàng cứ nhất định đòi uống thứ gọi là “Khả Lạc”, đôi khi ăn một loại bột hương vị cực kỳ kỳ lạ.
Tóm , những thứ nàng ăn, hầu như từng thấy qua, chứ đừng là ăn thử. Hắn nghĩ lẽ là do đó ở Vân Châu kìm nén quá lâu, bận rộn ngừng nghỉ.
Giờ đây về kinh, cũng còn nhiệm vụ cứu trợ thiên tai, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút, nên nàng mới bắt đầu khẩu vị.
Chỉ là đường vệ sinh tiện, nên nghĩ về đến nhà , tắm rửa thật nhanh một phen.
Thẩm Vân Uyển dắt các con phủ.
Vào phủ , thấy Lâm Thừa Tiến , nàng hỏi: “Tiến nhi ?”
Lâm Thừa Tu lớn tiếng đáp lời: “Nương , ca ca đón cung ạ.”
Vừa Lâm Thừa Tiến ở trong cung, Lâm Thành Phong liền đẩy nhanh bước chân về phủ. Trong Ngự Thư phòng, Lâm Thừa Tiến bên cạnh Doanh Cảnh, y phê duyệt tấu chương.
Thỉnh thoảng Doanh Cảnh sẽ đưa tấu chương cho y, hỏi y nên phê duyệt thế nào.
Ban đầu, y còn cung kính né tránh.
cứ khăng khăng y xem, y cũng lười tìm cớ thoái thác nữa.
Thỉnh thoảng y còn tự tay phê duyệt tấu chương. Y giờ đây nghi ngờ, lão già đón y cung là y việc.
Chỉ là hôm nay y chút lơ đễnh, cứ về nhà.
“Sao ? Muốn về ư?” Doanh Cảnh Lâm Thừa Tiến bên cạnh vẻ sốt ruột, dường như đoán suy nghĩ của đứa bé .
Lâm Thừa Tiến lườm y một cái, lên tiếng.
A Phúc công công bên cạnh phục vụ thấy mà giật thót tim. Doanh Cảnh những tức giận, còn khẽ bật .
Chỉ khi mắt mới những hành động trẻ con, nếu y thật sự cạy đầu Lâm Thừa Tiến xem bên trong là một trưởng thành .
Nếu , một đứa trẻ thể để lộ cảm xúc như y .
Doanh Cảnh đưa cho y hai tấu chương: “Đây là tấu chương của các đại thần thỉnh cầu lập trữ, xét chung thì hoặc là Đại Hoàng tử, hoặc là Nhị Hoàng tử, con thấy thế nào?”
A Phúc thấy vấn đề nhạy cảm , chỉ độn thổ.
Y liếc mắt hiệu cho tiểu thái giám ngoài cửa, tiểu thái giám là theo A Phúc từ nhỏ, cực kỳ ăn ý với một chỉ dẫn của y.
Tiểu thái giám nhanh nhẹn nhẹ nhàng đóng cửa Ngự Thư phòng , gây bất kỳ tiếng động nào.
Lâm Thừa Tiến trong lòng thầm đảo một vòng mắt trắng dã, lão già ngốc ngu ?
Hỏi y loại vấn đề gì?
Chẳng lẽ thực sự lão cha của y vị trí đó ?
Với tính cách tàn nhẫn và coi ai gì của lão cha, y cái quá lớn về cục diện.
Chỉ là Đại Hoàng tử Nhị Hoàng tử, cũng là thích hợp.
, trong mắt Lâm Thừa Tiến, ưu tú , chỉ thích hợp .
Người ưu tú đời nhiều như , mà tiêu chuẩn của sự ưu tú là gì?
Chỉ thích hợp .
Lâm Thừa Tiến liếc Doanh Cảnh, tuy quá tuổi tứ tuần, nhưng giữ gìn , hề thấy vẻ già nua.
Xem , sống thêm mười mười mấy hai mươi năm nữa thành vấn đề, bây giờ lập trữ, quá sớm ?
“Hoàng thượng vẫn còn trẻ tuổi cường tráng, cần lập trữ sớm như chứ?”
“Con thấy còn trẻ ư?” Bị lời của Lâm Thừa Tiến vui lòng, Doanh Cảnh thậm chí xưng “Trẫm”.
Thằng nhóc bao giờ lời với y, căn bản thèm nịnh hót y.
Cho nên, phàm là lời mà thằng nhóc , Doanh Cảnh đều tin tưởng.
“Cũng hẳn là… trẻ.” Lâm Thừa Tiến đ.á.n.h giá Doanh Cảnh một lượt, “Chỉ là thêm hai mươi năm nữa thành vấn đề.”
Sự phấn khích của Doanh Cảnh nãy, lời thật thà của Lâm Thừa Tiến dội cho một gáo nước lạnh.
A Phúc công công thấy sắc mặt Hoàng thượng đổi, cố nhịn .
“Làm thêm hai mươi năm nữa ư? Ngay cả la cũng vất vả bằng .” Doanh Cảnh những tấu chương chất cao như núi mắt, trong mắt hiện lên vẻ mệt mỏi.
Người khác đều coi y là tôn quý nhất Đại Việt triều, nhưng cũng là vất vả nhất Đại Việt triều.
Dậy sớm ngủ muộn, còn suốt ngày nhòm ngó cái vị trí mông, mà kẻ đó còn là con ruột của y.
Đôi khi y cũng một Thái thượng hoàng tiêu d.a.o sơn thủy, nhưng nghĩ đến nhòm ngó ngôi vị của , y khó chịu.
Dù đây cũng là vị trí quyền lực tột đỉnh, từng vị trí , ai là lưu luyến quyền lực.
Chỉ là, những nên ép buộc y.
“Con thấy Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử thế nào? Tấu chương của bọn họ con cũng ít, con ý kiến gì về bọn họ ?”
Doanh Cảnh vẫn ý kiến của Lâm Thừa Tiến về hai Hoàng tử tiếng nhất .
Lâm Thừa Tiến ánh mắt của Doanh Cảnh, là thể tránh , khỏi thầm thở dài một trong lòng, lão già thật khó dây .
Lão cha của y quan trong triều cũng thật là vất vả cho lão cha.
“Đại Hoàng tử tầm thiển cận, quá phụ thuộc cái gọi là trí nang đoàn phía . Nhị Hoàng tử ích kỷ tàn bạo, trong mắt chỉ quyền lực, bách tính.
Hai nếu lập thái tử, Đại Việt triều sẽ thoát khỏi chiến loạn.”
A Phúc công công hít một khí lạnh, đ.á.n.h giá quả là chuẩn xác mà thẳng thắn.
Doanh Cảnh mặt một tia tức giận, chỉ bình tĩnh chằm chằm Lâm Thừa Tiến: “Vậy con thấy ai thích hợp?”
Lâm Thừa Tiến đối diện ánh mắt của y, hề né tránh: “Nếu các Hoàng tử hiện tại thích hợp, ngài cũng sẽ hỏi như .
Hậu cung của ngài giai lệ ba nghìn, sinh thêm vài đứa nữa , thấy đứa nào mắt, đón về bên nuôi lớn, dạy dỗ cẩn thận, là ?”
Doanh Cảnh khẽ một tiếng: “Vậy con thấy là một Đế vương đạt chuẩn ư? Ta thể dạy một Đế vương đạt chuẩn kế nhiệm ư?”
“Ít nhất bây giờ bách tính Đại Việt triều an cư lạc nghiệp, các quốc gia xung quanh cũng còn kiêng dè đôi chút, biên giới cũng coi như yên .
Tổng thể mà , vẫn là một Đế vương đạt chuẩn.”
“Vậy con thấy một Đế vương ưu tú nên như thế nào?” A Phúc công công vấn đề , đổ mồ hôi hột Lâm Thừa Tiến.
Ngay cả Hoàng thượng cưng chiều Lâm Thừa Tiến đến mấy, cũng thấy ở điểm nào .
Lâm Thừa Tiến mắt Doanh Cảnh, kiên định : “Phải khí phách vận trù duy ác chi trung, quyết thắng thiên lý chi ngoại; sự khoáng đạt tiền sự chi bất vong, hậu sự chi sư dã; nhãn lực kiến vi nhi tri thanh trọc;
Phải sự khách quan ngoại cử bất ẩn cừu, nội cử bất ẩn tử…
Quan trọng nhất là đắc dân tâm, quân chủ như thuyền, bách tính như nước, nước thể chở thuyền, cũng thể lật thuyền.”
Mặc dù y cho rằng bách tính quan trọng đến mức nào, nhưng họ thực sự quyết định sự diệt vong của một quốc gia.
Cho nên vị trí đó, đắc dân tâm mới thể đắc thiên hạ.
Vì quyền lực tối cao, chỉ thể đắc dân tâm.
Đây là điều kiện cần thiết.
“Đây là con từ sách ?”
“Một phần là từ sách, một phần là nương con với con.” Nói đến nương , giọng Lâm Thừa Tiến dịu nhiều.
Y hơn một tháng gặp nương , thật là lâu lắm .
“Nhớ nương con ư?” Doanh Cảnh hôm qua nhận tin, hôm nay Lâm Thành Phong và Thẩm Vân Uyển sẽ về phủ.
Cho nên y mới triệu Lâm Thừa Tiến cung, nếu vài ngày mới thể triệu nữa.
Dù theo vẻ nhớ nhung Thẩm Vân Uyển của thằng bé, e là sẽ dính lấy Thẩm Vân Uyển vài ngày.
“Nương con về ?” Lâm Thừa Tiến ngẩng đầu mắt.
Người hầu như lời nào mà mục đích.
Nếu y hỏi đến nương , lẽ nương sắp về .
Dù ở Đại Việt triều , ai thể nhanh chóng chuyện như mắt.
“A Phúc, với Ngự Thiện phòng, đưa cho Lâm công tử một hộp điểm tâm, mang về cho nương của nó.”
Nghe lời , đôi mắt Lâm Thừa Tiến sáng rực lên, còn vẻ sắc bén và kiên định khi bình luận về hai Hoàng tử .
Chỉ là một đứa trẻ tám tuổi nhớ nương .
Thẩm Vân Uyển là một , việc nàng ở Vân Châu thành đều ám vệ báo cho y.
Hơn nữa còn dạy dỗ Lâm Thừa Tiến giỏi giang đến .
Nếu nàng phạm tội tày đình, thể che giấu .
Doanh Cảnh sẽ để nàng chịu tổn thương. Ngay cả là vì thằng nhóc mắt .
Điểm tâm của Ngự Thiện phòng còn mang tới, Lâm Thành Phong cung.
“Hoàng thượng, Lâm đại nhân cầu kiến ở ngoài cửa.”
“Lão cha con đến ư?” Lâm Thừa Tiến giờ phút chỉ lập tức về nhà.
“Để .” Kể từ khi hai trải lòng về thế của Lâm Thành Phong, họ gặp nhiều.
Triều đình tháng cái gai Lâm Thành Phong, y còn chút quen.
Lâm Thành Phong vốn định cung, chỉ là thấy Thẩm Vân Uyển ở nhà cứ nhắc đến Lâm Thừa Tiến liên tục.
Nỗi nhớ và lo lắng trong mắt nàng lồ lộ.
Hắn liền tắm rửa, quan phục cung.
Bước Ngự Thư phòng, tiên liếc Lâm Thừa Tiến đang cạnh Doanh Cảnh.
Hơn một tháng gặp, thằng nhóc thật sự hề nhớ , cái lão cha , chỉ liếc một cái thèm nữa.
Lâm Thành Phong đè nén chút bất mãn trong lòng, hành lễ với Doanh Cảnh.
“Chuyến Vân Châu cứu trợ thiên tai thế nào ?” Doanh Cảnh ngẩng đầu, vẫn tấu chương trong tay, xem xong còn đưa cho Lâm Thừa Tiến.
Lâm Thành Phong thầm đảo mắt trong lòng, lão tử , nhi tử .
Hơn nữa hỏi gì, tình hình cứu trợ thiên tai ai rõ ràng hơn vị chứ.
“Không lắm, thần dâng ít tấu chương về việc cứu trợ thiên tai, ngóng cổ đến dài , mà chẳng thấy một chút vật tư nào.”
Doanh Cảnh lúc mới đặt tấu chương trong tay xuống, Lâm Thành Phong đang bên : “Trẫm thấy vật tư, việc cứu trợ thiên tai ở Vân Châu cũng , ?”
“Đây chỉ là tạm thời và bề mặt, thần đích thăm tất cả các trấn, liệt kê danh sách vật tư cấp thiết cho các trấn .”
A Phúc công công vội vàng cầm bản danh sách đó dâng lên Hoàng thượng.
Doanh Cảnh mở , bản danh sách thật sự dài. Lúc đó kịp tiếp tế cho Lâm Thành Phong, là vì biên giới đang bất .
Giờ biên giới cũng tương đối định, sắp thu, mùa gặt hái.
Những vật tư Lâm Thành Phong cần hẳn là thể đáp ứng.
Y liền phê duyệt ngay tại chỗ.
Thần sắc Lâm Thành Phong mới một chút đổi, khóe miệng khẽ nhếch lên, biên độ nhỏ, nhanh chóng trở vẻ mặt vô cảm.
“Hôm nay đến kinh thành cung, Trẫm mà phê duyệt, trong lòng ngươi sẽ oán giận ?”
“Thần dám.”
Tiểu thái giám ngoài cửa xách một hộp thức ăn.
Lâm Thừa Tiến vốn hai chuyện vô nghĩa, suýt nữa thì nhập định .
Vừa thấy tiểu thái giám xách hộp thức ăn ngoài cửa, đôi mắt liền sáng rực.
Không xin phép rời ghế, nhanh chóng ngoài cửa. A Phúc công công và Hoàng thượng một cái, thấy trong mắt Hoàng thượng ý trách cứ, liền theo bóng Lâm Thừa Tiến ngoài.
Tiểu thái giám xách hộp thức ăn A Phúc công công phía một cái, thấy y khẽ gật đầu, liền hai tay dâng hộp thức ăn cho Lâm Thừa Tiến.
Lâm Thừa Tiến nhận lấy, mở hộp thức ăn , xem xét. Có bánh hạnh nhân, thấy, khóe miệng y liền cong lên.
Xách hộp thức ăn chỗ cũ, y xuống Lâm Thành Phong đang bên , trong mắt chút đắc ý. Nương nhất định là gặp y, nên mới bảo cha y cung.
Sau đó y liếc Doanh Cảnh đang bên cạnh, trong lòng cũng thầm than vãn: “Sao vẫn cho con về? Người già đều lắm lời như ?
Trong cung nhiều Hoàng tử Hoàng tôn đến , cứ nhất định túm lấy một con mà vặt lông?”
Lâm Thành Phong lúc thật sự kéo thằng nhóc thối Lâm Thừa Tiến xuống khỏi chỗ .
Cha còn đang , mà thằng nhóc hề chút bất an nào.
nhớ mục đích chuyến của , Lâm Thành Phong vẫn đè nén chút bất mãn trong lòng.
Trước sự ngạc nhiên của , “bịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất.
Doanh Cảnh chút kinh ngạc Lâm Thành Phong, xưa nay ít khi quỳ gối y, phàm là khi Lâm Thành Phong quỳ, những điều đều chuyện nhỏ.
Bản danh sách vật tư cứu trợ thiên tai , y chẳng phê duyệt ?
Đây là hặc tội vị quan nào ư?
mấy vị quan ở Vân Châu phủ, với cái cấp bậc đó, cũng đến lượt Lâm Thành Phong quỳ xuống mà hặc tội.
Chẳng lẽ là Tần gia Lưu gia?
Nghĩ đến đây, Doanh Cảnh chỉnh thần sắc.
Còn Lâm Thừa Tiến ở một bên, lúc trong lòng chút bất an, lão cha y đang quỳ gối, y nên dậy ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-phan-gia-voi-me-chong-ta-nuoi-con-dung-nha-luong-thuc-day-kho/chuong-101-ta-den.html.]
Trong lúc Lâm Thừa Tiến đang do dự, Lâm Thành Phong hai tay dâng lên một cuộn giấy dài và rộng hơn cả tấu chương.
“Hoàng thượng, đây là thư cảm tạ của bách tính Vân Châu thành.” A Phúc công công vội vàng cầm lấy dâng lên Hoàng thượng.
Doanh Cảnh mở cuộn giấy , đập mắt là những nét bút khác , thậm chí vài nét trông như quỷ vẽ bùa, bên vô dấu tay.
“Y quan Thẩm Vân Uyển từ khi đến Vân Châu, màng sức khỏe bản , dốc lòng công cuộc chống dịch, gần như một khống chế ôn dịch ở Vân Châu.
Nàng như một vị tướng thủ thành cô độc, ở cổng thành một đối mặt với ôn dịch, kể ngày đêm điều trị cho bệnh nhân. Mười , trăm , nghìn … bách tính nhiễm bệnh, từng một kiểm soát tình trạng bệnh, đó hồi phục.
Nàng thậm chí từng ngủ trọn một đêm, bệnh nhân cấp tính nửa đêm thể gõ cửa phòng bất cứ lúc nào.
Sau nàng liền ngủ thẳng ở nha môn, nơi bố trí tạm thời.
Thần từng thấy nàng đỡ đẻ cho một phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i nguy kịch, từng thấy nàng điều trị cho một lão nhân đôi chân đầy mủ lở loét, từng…
nàng chỉ một …” Nói đến đây, giọng Lâm Thành Phong chút nghẹn ngào. Lúc đó thấy khó khăn đến mức nào, giờ kể , nghĩ , bi tráng đến .
Lâm Thành Phong nhanh chóng nuốt xuống sự nghẹn ngào đó: “Ngoài việc khống chế ôn dịch, nàng còn dạy bách tính cách nâng cao sản lượng nông sản.
Cứ thế từng từng giảng giải cho bách tính, hề chút sốt ruột nào, cho đến khi giọng khản đặc, cho đến khi thể phát tiếng.
Nàng cầm từng tờ phương pháp trồng trọt tự tay vẽ, phát cho bách tính.”
Doanh Cảnh những dòng chữ cuộn giấy, gì là lời cảm kích dành cho Thẩm Vân Uyển.
Y những gì Thẩm Vân Uyển , nhưng đó chỉ là những báo cáo tóm tắt.
Giờ đây lời Lâm Thành Phong , những dòng chữ , Doanh Cảnh chút xúc động.
Còn Lâm Thừa Tiến ở một bên, sớm đỏ hoe mắt.
Nương của y, cũng chỉ là một nữ tử bé nhỏ, y thể tưởng tượng , nương một chữa ôn dịch cho nhiều như bằng cách nào. Ôn dịch , đó là hai chữ kinh khủng đến nhường nào.
Ngay cả Thái Y Thự, tất cả các Thái y trong đó cũng chắc chống ôn dịch tính lây lan cực mạnh.
nương của y, một …
Lâm Thừa Tiến cố gắng kìm nén nước mắt trở về hốc mắt.
A Phúc công công là lời đầy tình cảm của Lâm Thành Phong cảm động, sự việc của Thẩm Vân Uyển cảm động.
Nước mắt trong khóe mắt y chảy , hề dấu hiệu báo .
Y là một thái giám để lộ cảm xúc ngoài, thể để cảm xúc d.a.o động như , nên A Phúc công công cũng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của .
“Hoàng thượng, tất cả những gì Thẩm Vân Uyển ở Vân Châu, bách tính đều thấy và cảm nhận .
Mặc dù điều chút phù hợp với quy tắc, nhưng thần vẫn thỉnh cầu ban cáo mệnh cho Thẩm Vân Uyển, nội tử của thần.”
Nói đoạn, Lâm Thành Phong hai tay cũng phủ phục xuống đất. Lâm Thừa Tiến xin cáo mệnh cho nương , liền nhanh chóng đặt hộp thức ăn lên ghế, bản đến bên cạnh Lâm Thành Phong, quỳ xuống.
Không gì, chỉ cùng Lâm Thành Phong quỳ ở đó.
Lâm Thừa Tiến khẽ nghiêng đầu, Lâm Thành Phong một cái.
Hai cha con một thoáng, nữa, cung kính quỳ gối.
Doanh Cảnh tay bóp nhẹ bức thư cảm tạ, đó hai cha con đang quỳ đất, liếc hộp thức ăn. Cảm giác bất mãn khi khác chi phối, khiến ánh mắt y nhuốm vẻ lạnh lẽo.
Thân là Đế vương, y thể chiến lược của Lâm Thành Phong.
Vừa đến kinh thành cung, cung chỉ để xin cáo mệnh cho Thẩm Vân Uyển.
, cáo mệnh, là điều Thẩm Vân Uyển mong ? Hay chỉ là ý một phía của Lâm Thành Phong?
Thẩm Vân Uyển là một nữ tử tầm thường, mong ước cả đời chỉ là mang danh phu nhân cáo mệnh.
Y thực sắp xếp khác cho Thẩm Vân Uyển, nhưng thấy Lâm Thành Phong thỉnh mệnh như .
Đột nhiên thấy khá thú vị, cảm giác bất mãn cũng sự thú vị trong tương lai xóa bỏ.
Doanh Cảnh khẽ gõ bàn, Lâm Thừa Tiến ngẩng đầu dáng vẻ Doanh Cảnh gõ bàn, trong lòng bỗng giật thót.
Sau đó Doanh Cảnh khẽ một tiếng, cảm giác bất an trong lòng đạt đến cực điểm: “Thẩm Vân Uyển quả thực là một nữ tử phi phàm, Trẫm nghĩ điều nàng mong sẽ giống với nữ tử tầm thường.
Dù nàng chỉ giỏi kinh doanh cửa hàng, mà còn say mê y thuật.
Trẫm vốn định ban cho nàng chức quan ở Thái Y Thự, thể để nàng tự do hành y trong dân gian, bó buộc trong cung .”
Doanh Cảnh Lâm Thừa Tiến hai tay dần siết chặt, trong mắt một tia thấu hiểu. Hẳn đây là hành động đơn phương của Lâm Thành Phong, hẳn Thẩm Vân Uyển còn .
Lâm Thành Phong đang bất an, bất an đến mức dùng danh hiệu phu nhân cáo mệnh để ràng buộc Thẩm Vân Uyển.
Nhận thức khiến Doanh Cảnh chút khinh thường.
Sau đó y Lâm Thừa Tiến với đôi mắt hiện lên vẻ bất mãn, trong mắt y càng thêm vẻ tán thưởng.
Vẫn là Lâm Thừa Tiến hợp ý y hơn.
Nhìn Lâm Thành Phong cố chấp, Doanh Cảnh vẻ hả hê, thằng nhóc lẽ sắp vấp một cú ngã lớn .
“Nếu Thẩm Vân Uyển lập công lớn như , là phu nhân của Lâm đại nhân, việc thỉnh cầu cáo mệnh là hợp tình hợp lý.”
Y A Phúc một cái, “A Phúc, hãy lệnh cho Thần Bạch Chế Sắc Cục trực thuộc Công Bộ nhanh chóng chế tạo cáo mệnh phục cho Lâm phu nhân. Lát nữa sẽ đưa thánh chỉ cáo mệnh đến Lâm phủ.”
A Phúc công công trong lòng vạn điều nghi vấn, lúc cũng một mực cung kính lệnh. Y bất an Lâm Thành Phong đang quỳ đất.
Hoàng thượng vội vã ban cáo mệnh cho Lâm phu nhân như , y luôn cảm thấy bên trong chắc chắn hàm ý .
Dù lúc y thể nhận vì Hoàng thượng gấp gáp như thế, điều căn bản hợp với quy trình.
Hơn nữa theo y quan sát, Hoàng thượng đối với Lâm phu nhân cũng trọng dụng đến .
Chỉ là y chỉ là một công công chút tồn tại cảm nào, đặc biệt là mắt ba vị . Y chỉ là kẻ chạy việc và truyền lời.
“Hoàng thượng…”
“Thừa Tấn, nếu hộp điểm tâm đưa khỏi cung sớm, hương vị sẽ còn ngon nữa .” Doanh Cảnh cắt ngang lời Lâm Thừa Tấn.
Y Lâm Thừa Tấn gì, chẳng qua là y thu hồi mệnh lệnh, hơn nữa đừng vội ban thánh chỉ sớm như ?
y cố tình .
Doanh Cảnh mà như Lâm Thành Phong một bên, kẻ quyết tâm dùng cáo mệnh để khóa chặt Thẩm Vân Uyển . Cáo mệnh phu nhân là vinh dự, là gông xiềng.
Đặc biệt đối với một nữ tử như Thẩm Vân Uyển, chắc chắn gông xiềng sẽ nhiều hơn vinh dự.
Hơn nữa, cáo mệnh là nhờ công lao của nam tử mà , nhưng rõ ràng Thẩm Vân Uyển thể tự giành quan hàm hơn.
Cứ thế Lâm Thành Phong cắt đứt.
Những điều Lâm Thành Phong rõ hơn ai hết, nhưng sốt ruột như .
Doanh Cảnh tò mò, tò mò vì kẻ luôn đặt thê tử lên hàng đầu , hành động lỗ mãng đến .
Lỗ mãng đến mức bất chấp tất cả.
Ngay cả Lâm Thừa Tấn, đứa trẻ cũng điều , nhưng Lâm Thành Phong tạ chủ long ân.
Lâm Thừa Tấn xách hộp điểm tâm, tâm trạng hớn hở ban nãy tan tành vì sự xuất hiện của kẻ cung.
Y tức c.h.ế.t , cái lão cha hư đốn cung là để thỉnh cáo mệnh cho nương .
Cái cáo mệnh vô dụng ích gì, nương thể kiếm tiền, căn bản thiếu cái bổng lộc cáo mệnh đó.
Hơn nữa, cáo mệnh thì vô ràng buộc, trở thành khuôn mẫu của nữ giới, bất cứ điều gì quá đáng đều sẽ chê trách.
Thậm chí nương xuất chẩn cũng sẽ là phù hợp với phận cáo mệnh phu nhân.
Vừa y quỳ đất là tranh thủ chút thời gian cho nương , ngờ Hoàng thượng đồng ý ngay tại chỗ, còn sai A Phúc công công thông báo cho của Công Bộ.
Thông báo cho những , chẳng là cho tất cả nương sắp phong cáo mệnh phu nhân ?
Đến lúc đó, thánh chỉ đến, chẳng nương cả đời sẽ khóa chặt trong bộ cáo mệnh phục đó ?
“Đại nhân.” Lâm Nhất Chu thấy Lâm Thành Phong từ cung , liền mang thang xe xuống, vươn tay lấy hộp điểm tâm từ tay Lâm Thừa Tấn.
Lâm Thừa Tấn lên xe ngựa xong, cầm hộp điểm tâm về, ôm lòng.
Lâm Nhất Chu cũng cảm nhận khí bất thường giữa hai vị chủ tử.
Dù bình thường Lâm Thành Phong và Lâm Thừa Tấn ở cùng cũng ít , nhưng sẽ cái khí lạnh như băng .
Đặc biệt là Lâm Thừa Tấn, đôi môi mím chặt thành một đường, một lời, cũng liếc Lâm Nhất Chu một cái.
Mà là u ám chằm chằm Lâm Thành Phong.
Không khí trong xe ngựa quả thực như Lâm Nhất Chu nghĩ, lạnh như hầm băng.
Lâm Thành Phong tỏ vẻ chuyện, nhắm mắt .
Hắn đang gì, chính là giữ Thẩm Vân Uyển bên cạnh. Cho dù là Lưu Trạch Mậu Sách, ai phép đến gần nương tử của .
Nếu thể đảm bảo nàng sẽ ở bên cạnh , chỉ thể từ thủ đoạn.
Lâm Thừa Tấn giờ chắc chắn nương chuyện .
Tâm trạng phấn khích khi gặp nương , giờ dồn nén đến mức sắp bùng nổ, “Cha tại tự ý thỉnh cáo mệnh cho nương ?
Cha rõ ràng nương hướng về tự do, cha như …”
Lâm Thành Phong Lâm Thừa Tấn mở lời, liền mở choàng mắt, ánh mắt sắc bén khiến khiếp sợ.
Lâm Thừa Tấn hề lùi bước, thẳng mắt Lâm Thành Phong, “Cha như từ thủ đoạn, là chặt đứt đôi cánh của nương ?
Cha hèn hạ như , nương sẽ tha thứ cho cha !”
Lâm Thừa Tấn nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt phun lửa thẳng mặt.
Lâm Thành Phong khinh miệt một tiếng, “Ta hèn hạ? Lâm Thừa Tấn, con đừng quên con chảy m.á.u của ai? Nếu , nếu , nương con sẽ biến mất, con còn hèn hạ ?”
Đồng tử Lâm Thừa Tấn đột nhiên mở lớn, “Cha gì! Biến mất? Nương tại biến mất, cha là …”
Lâm Thành Phong Lâm Thừa Tấn đang cau mày, coi y là một đứa trẻ, mà là một trưởng thành.
“Bí mật nàng, con cũng ít hơn .
Con nghĩ nương con là của triều đại ? Thuốc nước nàng cho con uống, hẳn con cũng nghi ngờ, là loại t.h.u.ố.c gì mà thể khiến vết thương của con nhanh chóng lành .
Hơn nữa, khi nàng thương vì bênh vực con ở thư viện, vết thương cũng nhanh chóng lành…
Tất cả những điều , chẳng con cũng như ?”
Môi Lâm Thừa Tấn run rẩy, hận thể khâu miệng Lâm Thành Phong .
, y sớm nghi ngờ, cũng sự bất thường của nương .
điều đó thì , y chỉ nàng là nương của y, mặc kệ nàng đến từ , là gì.
Thì chứ, y chỉ nữ tử là nương của y.
“Biết thì , nàng chỉ là nương của , chỉ mong nàng sống vui vẻ.
Phàm là và việc khiến nàng vui, đều cho phép!”
Lâm Thừa Tấn siết chặt hai nắm đấm, như thể đang thề thốt với ai đó.
Lâm Thành Phong y nữa, nhắm mắt .
Giới hạn cuối cùng của là Thẩm Vân Uyển nhất định ở bên cạnh , bất cứ ai bất cứ điều gì cũng đừng hòng cướp nàng khỏi .
, bất cứ ai, bất cứ điều gì.
Cho dù là của nàng ở thế giới , là những kẻ ái mộ nàng đến thế giới .
Cũng !
Lâm Thừa Tấn Lâm Thành Phong cứng đầu lay chuyển, tức đến đập hộp điểm tâm mặt .
Chỉ là nghĩ đến trong hộp điểm tâm còn món điểm tâm nương yêu thích, liền dẹp bỏ ý nghĩ đó.
Lâm Thừa Tấn cũng nhắm mắt , khuôn mặt giống ở đối diện.
Y gạt bỏ sự khó chịu .
Lát nữa về phủ, y sẽ dành cho nương nụ nhất.
Y ngừng đè nén sự bạo ngược đang dâng trào trong lòng.
Cho đến khi xe ngựa dừng , Lâm Thừa Tấn hít mấy thật sâu, kéo kéo khóe miệng.
Không thèm Lâm Thành Phong một cái, vén rèm xe xuống ngựa.
Chỉ thấy Thẩm Vân Uyển ở cửa, thấy Lâm Thừa Tấn bước từ xe ngựa, liền vội vàng bước tới.
“Thừa Tấn.”
Lâm Thừa Tấn đưa hộp điểm tâm cho Lâm Nhất Chu ở bên cạnh, tiến lên ôm lấy nàng.
Y mặc kệ đây đang ở ngoài phủ , cũng mặc kệ là một trai lớn . Y chỉ , y nhớ nương , nhớ vòng tay của nương .
Giống như hồi nhỏ , bao bọc bởi mùi hương thơm ngát của nương .
Cảm giác an , khiến y hoài niệm.
“Vào nhà .” Phía vang lên giọng nam thanh lãnh.
Lâm Thừa Tấn còn chìm đắm trong niềm vui gặp mặt nương , lập tức sa sầm mặt.
Sau đó đè nén sự lạnh lẽo xuống, nắm tay Thẩm Vân Uyển nhà. Một ánh mắt cũng quét qua Lâm Thành Phong.
Chân bọn họ nhà, ngay đó A Phúc công công mang thánh chỉ đến Lâm phủ.
“Nương , gầy .” Lâm Thừa Tấn vốn “con nhớ ”, nhưng vốn là nội liễm, lâu như gặp nương , nhất thời vẻ câu nệ.
Thẩm Vân Uyển xoa đầu Lâm Thừa Tấn, “Thừa Tấn, con cao lên .”
“Nương , con mang điểm tâm ngon cho .” Lâm Thừa Tấn định tìm Lâm Nhất Chu lấy hộp điểm tâm, thấy A Phúc công công ở cửa.
Ánh mắt y chợt trở nên u ám, còn vẻ thiện như thường ngày khi thấy A Phúc công công.
A Phúc rùng , chắc Lâm Thừa Tấn hận y .
Y cũng đến tuyên chỉ sớm như , nhưng tiếc là trong cung dường như Lâm phủ yên hôm nay.
Thánh chỉ còn khô sai y đến Lâm phủ.
Đối với bất kỳ gia đình nào khác, đây là một vinh dự lớn, ai cũng sẽ tươi đón tiếp y.
tiếc , đây là Lâm gia, còn là Thẩm Vân Uyển, A Phúc công công phúc cũng khó .
Y Lâm Thành Phong một bên, trong lòng khỏi chút bất mãn.
Cái cáo mệnh thực sự hợp với Lâm phu nhân chút nào, với khí chất kiên cường và bình tĩnh hơn cả nam tử của Lâm phu nhân, thể cam chịu ở trong cái khuôn khổ bốn bức tường đó chứ?
A Phúc công công thở dài trong lòng, một hai đều thể đắc tội.
Ban đầu y vẫn là A Phúc kính nể, nhưng giờ chịu đựng sự kẹp giữa. Một kẻ cố chấp thỉnh phong, một kẻ bực bội vì thỉnh phong, trong cung còn một kẻ châm ngòi.
Y còn gặp chính chủ, chịu ít ấm ức .
A Phúc công công hắng giọng, tiếng the thé hơn bình thường vang vọng trong Lâm phủ.
Theo tiếng của A Phúc công công, tất cả trong Lâm phủ đều tề tựu , quỳ rạp xuống đất.
“Thê tử của Lâm gia là Liễu thị, thục thận thành tính, cần mẫn nhu thuận, ung hòa thuần túy, tính hạnh ôn lương, khắc hiền nội tắc, thục đức hàm chương. Đặc biệt trao phong Vĩnh An phu nhân, chủ trì thực hiện. Khâm thử.”
Thẩm Vân Uyển đang mơ hồ quỳ đất, đây là cáo mệnh phu nhân ?
Nàng lấy phận y quan đến Vân Châu thành ? Sao là cái ?
Ma ma phía kéo kéo vạt áo của Thẩm Vân Uyển, Thẩm Vân Uyển mới tạ chủ long ân mà đón lấy thánh chỉ.
Cái thánh chỉ nóng bỏng tay cuối cùng cũng ban , A Phúc công công còn tưởng Thẩm Vân Uyển kháng chỉ.
Y còn nghĩ nếu nàng nhận thánh chỉ, y xử lý thế nào.
Thật tình mà , y nghĩ , cũng dám bẩm báo.
Hai vị tổ tông của Lâm gia y đều đắc tội nổi.
Thẩm Vân Uyển nhận thánh chỉ, y thậm chí còn kịp lời chúc mừng, vội vã bỏ .
Ma ma thấy công công , liền từ trong tay áo lấy một túi bạc đuổi theo.
“Công công, vất vả .” Vừa nhét túi bạc tay A Phúc công công.
A Phúc định từ chối, nhưng nghĩ đến việc từ chối thì còn nán Lâm phủ một lát, y liền nhận lấy luôn.
Cũng thêm gì, như thể phía quỷ đang đuổi theo.
Trong chớp mắt vọt khỏi Lâm phủ.
Thẩm Vân Uyển dáng vẻ một mạch của A Phúc công công, chút dở dở .
Cái thánh chỉ y đến ban đến mức nào chứ. Chắc y cũng nội dung thánh chỉ đối với nàng mà cũng là chuyện đáng mừng gì.
Chỉ là nàng vẫn còn chút nghi hoặc, vì Hoàng thượng vòng vo ban cho nàng cái danh hiệu cáo mệnh phu nhân.
Cáo mệnh phu nhân thì , quả thật cũng danh vọng cực cao.
loại cáo mệnh dựa công lao của trượng phu mà , dường như phủ nhận tất cả những nỗ lực và cống hiến của chính nàng.
Cuối cùng chỉ thể đội lên họ của trượng phu. Nếu như , ban đầu vì cấp cho nàng danh hiệu y quan chứ?
Thẩm Vân Uyển cau mày, dậy, thánh chỉ.
Lâm Thành Phong vẫn luôn quan sát thần sắc của Thẩm Vân Uyển, chút thấp thỏm.
“Ta cáo mệnh? Chàng giúp thỉnh cầu ?” Thẩm Vân Uyển nghi hoặc Lâm Thành Phong.
Vừa kinh thành, Lâm Thành Phong từ cung , ngay đó thánh chỉ cáo mệnh đến Lâm phủ.
Điều thể khiến nàng nghi ngờ, tất cả những chuyện đều do Lâm Thành Phong gây .
Ánh mắt Lâm Thành Phong né tránh, đó kéo tay nàng về phía chính thất.
Lâm Thừa Tấn lạnh lùng về hướng chính thất.
Những còn trong Lâm phủ thần sắc khác .
Lý ma ma và các hạ nhân đều vẻ mặt kích động, phu nhân của họ cáo mệnh, hầu hạ phu nhân chẳng cũng nở mày nở mặt ?
Còn Tần Tri Viễn thì vẻ mặt trầm tư. Trong mắt Lâm Thừa Tấn vẻ vui mừng, Lâm Lạc, Lâm Thanh và Lâm Thừa Tu phía y cũng chỉ sự nghi hoặc.
“Ca, nương phong cáo mệnh, cảm thấy đây là chuyện .” Lâm Thừa Tu tuy những khúc mắc trong cung, nhưng y thể thần sắc của nương .
Từ lúc tuyên chỉ cho đến khi nhận thánh chỉ, mặt nương chút vui vẻ nào.
Điều cho thấy nương hề mong đợi cái cáo mệnh . Lâm Lạc và Lâm Thanh lo lắng về phía chính thất, cáo mệnh là cha cung thỉnh về ?
Tại chứ?
Ngay cả bọn họ là con cái cũng nương thích gì, còn cha, vốn luôn đặt nương lên hàng đầu, thể ?
Chẳng lẽ cha thật sự rạng rỡ tổ tông, trong gia phả Lâm gia một vị cáo mệnh phu nhân ?
“Hôm nay là ngày của Lâm phủ chúng , hãy phấn chấn lên. Hoa cỏ trong phủ sửa sang cho , bữa tối sẽ một bữa thịnh soạn cho đại nhân và phu nhân.”
Lý ma ma vốn dặn dò nhiều điều, ví dụ như vài ngày nữa chắc chắn sẽ ít phu nhân quan đến phủ bái phỏng, chuẩn .
hiện tại, vẫn là nên một bữa ăn ngon cho phu nhân .
Bọn họ từ Vân Châu thành trở về chuyến cứu trợ thiên tai, đại nhân tất bật cung để thỉnh mệnh cho phu nhân.
Cả nhà tất bật đến giờ vẫn nghỉ ngơi, ăn no mới sức những việc khác. Lý ma ma giờ đây tràn đầy khí thế, ngờ cả đời còn thể hầu hạ cáo mệnh phu nhân.
Các hạ nhân nhận chỉ thị của Lý ma ma, cũng đầy khí thế công việc của .
Lâm Nhất Chu lo lắng Lâm Thừa Tấn, đó về hướng chính thất.
Trong lòng thở dài một , liền rời , y lái xe ngựa đến chuồng ngựa ở hậu viện.
Tần Tri Viễn cụp mắt xuống, kéo Lâm Thừa Tu, “Đi luyện võ thôi.”
Lâm Thừa Tu còn đang nghĩ gì đó, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm nghị của sư phụ, liền theo.
Dù việc ca ca của y theo dõi, ca ca của y cùng cha trở về từ cung.
Ca ca của y chắc chắn điều gì đó, chỉ là hiện tại ca ca của y cho bọn họ .
Đứng đây bồn chồn chờ đợi, chi bằng luyện công.
Đợi đến khi cha nương từ chính thất , y sẽ đến hỏi. “Tỷ tỷ, các về phòng .” Lâm Thừa Tấn Lâm Lạc và Lâm Thanh vẫn đang một bên.
“Ta…”
“Ta sẽ canh chừng, động tĩnh gì sẽ báo cho các tỷ ngay lập tức.” Lâm Thừa Tấn cắt ngang lời Lâm Thanh.
Lời mang sự kiên định thể nghi ngờ, khiến Lâm Lạc và Lâm Thanh một bên thêm gì nữa.
Các nàng cũng hiểu , rõ ràng là tỷ tỷ của Lâm Thừa Tấn, nhưng giờ vô cớ lời y. Rõ ràng y chỉ là một .
Cũng do y cung quá nhiều, nhiễm chút uy nghiêm từ Hoàng thượng .
Cả hai vẫn tuân theo lời Lâm Thừa Tấn mà trở về phòng.
Nhiều như chằm chằm chính thất, cũng sợ khác thấy kỳ lạ.
Lâm Thừa Tấn những khác, tự về phía chính thất.
Bên cạnh chính thất một thư phòng, nối liền với chính thất.
Lâm Thừa Tấn đến thư phòng xong, xuống chiếc ghế gần cửa chính thất nhất.
Thấy Lâm Thừa Tấn trong, Lâm Thừa Tu cuối cùng cũng thể yên tâm luyện võ.
Có ca ca của y trấn giữ, cho dù là cha của y, cũng thể gây sóng gió gì.
Không hiểu , y một sự tin tưởng khó tả đối với Lâm Thừa Tấn.
Mặc dù ca ca của y là em sinh đôi với y, nhưng y cảm thấy và ca ca dường như cách nhiều tuổi.
Ca ca của y thông minh và thâm trầm hơn y nhiều. Trên Lâm Thừa Tấn, Lâm Thừa Tu một sự tin tưởng tuyệt đối một cách khó hiểu.
Lâm Thừa Tấn tĩnh lặng ghế, hai tai dựng lên lắng động tĩnh trong phòng.
“Lâm Thành Phong, ý gì đây? Y quan là thỉnh, giờ cáo mệnh cũng là thỉnh?
Sao? Thẩm Vân Uyển chính là tượng đất trong tay , thể tùy ý nặn bóp ?”
Trong phòng truyền giọng tức giận của Thẩm Vân Uyển, giận đến nỗi cánh cửa gỗ của chính thất cũng ngăn âm thanh. Lâm Thừa Tấn vén mí mắt lên, trong lòng thở dài một trận.
Thật sự để nương đối đầu với cha , y cũng cảm thấy một trận bất lực.
“Rầm…”
Tiếng động truyền từ trong phòng.
Lâm Thừa Tấn “phụt” một tiếng dậy. “Hôm nay cho một lời giải thích, …”
Đây vẫn là đầu tiên Thẩm Vân Uyển tức giận đến mức vung ghế.
Nàng tức giận đến mức bật dậy khỏi ghế.
Nếu khi thánh chỉ đến, nàng còn ngơ ngác hiểu .
giờ nàng còn gì mà hiểu thấu. Cái cáo mệnh chính là do Lâm Thành Phong cung thỉnh về, ai mà để tâm chút bổng lộc đó, ai mà để tâm bộ cáo mệnh phục đó, ai mà mặc bộ y phục đó cung chứ!
Nàng đặt chân chốn hoàng cung ngột ngạt đến khó thở đó một nào nữa, ?
Ai gặp liền quỳ, cho dù cáo mệnh phu nhân cần quỳ, nàng cũng hành cái lễ nghi gượng gạo đó.
Nàng điên đến mức nào mà tự khoác lên bộ cáo mệnh phục, cho tất cả trong Đại Việt triều . Nàng là phu nhân của quan tứ phẩm Lâm Thành Phong, là nhờ công lao cần mẫn của Lâm Thành Phong mà .
Sau nàng còn cách ba bữa nửa tháng cung ý chỉ của Hoàng Thái hậu và Hoàng hậu nương nương, trở thành khuôn mẫu của các phu nhân kinh thành.
Nàng còn là Liễu đại phu, còn là Liễu chưởng quỹ, thậm chí còn là Thẩm Vân Uyển.
Dần dần, căn bản sẽ ai nhớ đến tên nàng, nàng chỉ là Lâm phu nhân.
Mãi mãi cho đến c.h.ế.t cũng chỉ là Lâm phu nhân.
Điều đối với nữ tử của triều đại là một vinh dự lớn lao, nhưng nàng thì .
Và Lâm Thành Phong cũng nàng .
Nàng thể nghi ngờ động cơ của Lâm Thành Phong, động cơ khiến nàng cảm thấy xót xa lạnh lẽo.
“Chàng nghĩ là khoác lên một cái gông xiềng, sẽ cam tâm tình nguyện ở ?”
Thẩm Vân Uyển Lâm Thành Phong im lặng , ngọn lửa trong lòng nàng bùng lên dữ dội hơn, hận thể xé nát kẻ đang im lặng .
Lâm Thành Phong đó như một cây cột, mặc cho Thẩm Vân Uyển chất vấn .
Chỉ đến khi thấy nàng rời , mới ngẩng đầu Thẩm Vân Uyển đang giận dữ bừng bừng mặt, “Nàng ở , ?”
Đôi mắt Lâm Thành Phong bình lặng như giếng cổ, đồng tử đen nhánh như những rặng đá ngầm chực chờ bùng nổ.
Nếu là ngày thường, Thẩm Vân Uyển lẽ sẽ bình tĩnh để chuyện với Lâm Thành Phong.
Thế nhưng, Lâm Thành Phong tiền trảm hậu tấu, chạm đến giới hạn của nàng.
Nàng chán ghét việc bản như một con rối mặc thao túng.
Điều quan trọng nhất, thứ nàng khó chấp nhận nhất ở triều đại chính là việc bản sống như những nữ tử nơi đây, dựa dẫm nam nhân.
Không tương lai, bản ngã.
Nàng rõ ràng nỗ lực đến để thoát khỏi, nàng rõ ràng thấy ánh rạng đông .
Nàng rõ ràng bắt đầu lưu luyến thế giới , nàng rõ ràng...
Những thứ nàng vất vả tranh thủ, chỉ trong vài ba lời của Lâm Thành Phong khi tiến cung, đập vỡ tan tành.
Giờ đây mắt, Thẩm Vân Uyển dường như đầu tiên mới quen .
Nàng Lâm Thành Phong với vẻ bình tĩnh như đang ủ giông bão.
Khẽ một tiếng.
Tức giận đến cực điểm, quả thực sẽ .
"Chàng của triều đại , cảnh trưởng thành tự do đến nhường nào, ..."
Thẩm Vân Uyển còn giận dữ như , mà bình tĩnh Lâm Thành Phong, "Vậy nguyên nhân việc là gì?
Sợ rời ? Bởi vì lo lắng những chuyện thể xảy , nên định sẵn để giam cầm ?"
Nếu , khoảnh khắc thánh chỉ ban xuống, Lâm Thành Phong còn chút bất an.
Vậy thì giờ phút , sự lo lắng của biến mất.
Còn chỉ là sự phẫn nộ tột cùng.
"Phải, chỉ cần một tia khả năng nàng rời , sẽ tự tay dập tắt tia khả năng đó.
Cho dù nàng đến từ , cho dù nàng là ai, nàng chỉ thể là nương tử của Tô Nguyên Diễn ."
Tô Nguyên Diễn tiến sát gần, tiếng nỉ non như lời tình tự của tình nhân.
Liễu Vân Uyển hề né tránh, cách gần đến mức nàng thậm chí thể ngửi thấy khí tức của Tô Nguyên Diễn.
Nếu ngoài chuyện thấy, còn tưởng hai hiện giờ đang tình tứ trêu ghẹo.
Liễu Vân Uyển nghiêm túc mắt, mắt , mày , mũi , môi , thậm chí còn thể thấy những sợi lông tơ gò má.
Mỏng manh, mềm mại, dường như trong suốt.
Rõ ràng là vốn dĩ nên quen thuộc, nhưng xa lạ như đầu gặp gỡ.
"Tô Nguyên Diễn, , ai cũng cản ."
Liễu Vân Uyển chỉ bình tĩnh câu , như cho Tô Nguyên Diễn , như cho chính .
Câu như chạm công tắc bạo ngược của Tô Nguyên Diễn, ôm lấy eo nàng, ngửa .
Cơn đau dự đoán xảy .
Tay Tô Nguyên Diễn đỡ lấy eo Liễu Vân Uyển, đè nàng xuống giường.
Thân thể hai mật kẽ hở.
Liễu Vân Uyển đầu , chạm mặt Tô Nguyên Diễn.
Hơi thở ẩm ướt cổ khiến nàng run rẩy.
"Nếu nàng thật sự thể trở về, mấy năm nàng rời ."
Hơi thở nóng hổi thốt lời lẽ băng giá.
Tô Nguyên Diễn suy nghĩ nhiều, cũng suy nghĩ lâu.
Mấy năm , cuộc sống khốn khó đến thế, nàng ghét bỏ triều đại đến , đối với và lũ trẻ cũng tình cảm sâu đậm gì.
nàng vẫn ở , điều đó chứng tỏ nàng tìm cách trở về.
Nhiều năm như , nếu thể, nàng vô cơ hội rời , nhưng nàng đều ở .
, tại , khi Lưu Sách kỳ lạ đến, nàng bắt đầu nghĩ đến việc trở về?
Dù nàng rõ, nhưng sự hoài niệm trong mắt nàng, rõ mồn một.
Nàng hoài niệm điều gì, nàng hoài niệm ai?
Nàng trở về, bất kể bất kỳ nguyên nhân nào, đều chấp nhận.
Nếu hiện giờ cách nào để trở về, thì sẽ để nàng thêm cơ hội tìm kiếm.
Cái tên Lưu Sách , cũng sẽ khiến đó tránh xa.
Chỉ cần để tiếp xúc với Liễu Vân Uyển, bọn họ sẽ cách nào trở về.
Ở Ân Trì Quốc, cho dù Lưu Sách cũng khả năng hô phong hoán vũ.
Nghĩ đến đây, Tô Nguyên Diễn hai tay chống xuống hai bên Liễu Vân Uyển.
Một lọn tóc rủ xuống, dường như chứng minh điều gì, nhanh chóng và mạnh mẽ hôn lên môi Liễu Vân Uyển.
Không mắt nàng, chỉ dựa bản năng mà hôn.
Liễu Vân Uyển giãy giụa, nhưng một tay kiềm chặt.
Sự sỉ nhục tột độ khiến Liễu Vân Uyển vùng thoát khỏi sự kiềm chế của .
Dùng hết sức lực, giáng xuống một bạt tai.
Tiếng bạt tai khiến Tô Thừa Tiến đang ngoài cửa thấy, bật dậy lên, dậy quá mạnh, ghế cọ xát với nền đất phát âm thanh chói tai.
Âm thanh khiến trong phòng giật . Đôi mắt Liễu Vân Uyển khôi phục sự tỉnh táo, còn dáng vẻ tức giận mất lý trí như .
Tô Nguyên Diễn cũng thu hồi khí thế .
Liễu Vân Uyển khẽ đẩy một cái, Tô Nguyên Diễn dậy.
Liễu Vân Uyển lên, sửa sang vạt áo.
Hai đối diện , gần đến , nhưng như cách nghìn sông vạn núi.
Liễu Vân Uyển hít thở sâu vài , "Chuyện sẽ bàn. Tô Nguyên Diễn, chuyện xong ."
Trước đây nàng còn bảo vệ mắt, suy nghĩ ngu xuẩn như chứ.
Tô Nguyên Diễn thể một thi cử đoạt khôi nguyên, còn thể ăn phát đạt ở triều đình, là quan thăng quan nhanh nhất.
Lại còn là hồng nhân mắt Thánh thượng, như thể ôn hòa vô hại như vẻ bề ngoài của chứ.
Có thể nhanh chóng nắm điểm yếu của nàng, đó bóp lấy yếu điểm của nàng. Hắn bây giờ, và dịu dàng như nước với nàng đây, là một .
Không chạm đến điều bận tâm, sẽ nâng niu nàng trong lòng bàn tay.
phàm là chạm đến giới hạn của , sẽ thể hiện một mặt khác.
Hắn giới hạn của , nàng cũng giới hạn của nàng.
Cho dù hiện tại nàng thể trở về, nàng cũng sẽ để thao túng như .
Nàng sẽ cho , Liễu Vân Uyển xưa nay từng là một dễ dàng khuất phục.
Liễu Vân Uyển mở cửa, thấy Tô Thừa Tiến đang ngoài cửa.
"Nương , khỏe ?"
Người còn đối đầu cứng rắn với Tô Nguyên Diễn, khi Tô Thừa Tiến câu , hốc mắt nàng tức khắc đỏ hoe.
Tô Thừa Tiến mắt với hốc mắt đỏ hoe, đau lòng vô cùng.
Nương của chịu bao nhiêu uất ức, mới trở nên bất lực đến .
Liễu Vân Uyển nhanh chóng nén dòng lệ trở , "Nương ."
Liễu Vân Uyển nắm tay Tô Thừa Tiến ngoài.
Tô Thừa Tiến đầu Tô Nguyên Diễn đang trong phòng.
Y trách mắng phụ của y, nhưng thấy phụ y như cả thế giới bỏ rơi.
Đáng thương đến mức dường như thế giới chỉ còn một .
Y chút thông cảm cho phụ .
Chỉ là, y vẫn đau lòng cho nương hơn.
Bàn tay đang nắm siết chặt hơn một chút.
Nếu thật sự như phụ y , nương y sẽ biến mất.
Sẽ trở về thế giới ban đầu của nàng.
Vậy thì, nàng , một đến triều đại , nương của bọn y, càng cần thấu hiểu và che chở.
Nghĩ đến đây, Tô Thừa Tiến trừng mắt Tô Nguyên Diễn một cái thật mạnh.