Tạ Cảnh bất mãn thu kiếm ,  gương mặt thanh tú của  lộ rõ vẻ khó chịu vì   gián đoạn hứng thú.
Hắn cất thanh kiếm  vỏ, ném nó lên bàn đá, ánh mắt dừng  một chút  khuôn mặt của Cố Tri Trác đang đeo mặt nạ.
Lúc , Lưu thái y  đến báo cáo, thuốc   bôi lên,  quá ba ngày, thần tiên cũng khó cứu.
Tạ Cảnh khẽ nhếch môi, hỏi một câu: "Mặt của ngươi   chứ?"
"Lưu thái y  đến xem ." Cố Tri Trác lấy  một bình thuốc sứ màu xanh nhạt, "Ông  , đây là thuốc ngài cho."
Tạ Cảnh gật đầu: "."
"Đây là thuốc gì?"
Tạ Cảnh đáp nhẹ: "Là thuốc trị thương  nhất trong cung, gọi là Vạn Linh Bách Bảo Cao, quý giá khó kiếm."
天涯远无处不为家
蓬门自我也像广厦
Cố Tri Trác hỏi tiếp: "Thật sự  như  ?"
Tạ Cảnh  gật đầu, khẳng định: "Đương nhiên. Dù là vết thương nghiêm trọng, chảy m.á.u  ngừng, dùng nó cũng  thể cầm m.á.u ngay lập tức, trị thương cũng  hiệu quả, cứu mạng còn ! Nếu ngươi   để  sẹo, thì cứ theo lời Lưu thái y, ngày nào cũng bôi thuốc."
"Ta  nhớ." Cố Tri Trác cất bình thuốc , mỉm  : "Cảm ơn công tử."
Nàng cúi đầu chào,  kéo Tạ Đan Linh  xuống, vỗ tay khen: "Điệu múa  thật tuyệt, còn nhạc của công tử Chu Lục cũng  ,  ,  quá mạnh mẽ cũng  quá nhẹ, du dương như gió, thanh thoát như mực."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-nu-phu-sang-van-doat-lai-khi-van/chuong-7.html.]
Chu Lục cầm sáo,  ngượng ngùng.
Tạ Đan Linh  hiệu cho cung nữ mang tới một ly nước trái cây, nghiêng  tựa   mỹ nhân,  lười biếng : "Tiểu biểu tỷ  đúng,  thấy cũng  chút thú vị đấy."
Ghen tị.
"Là Quý Nam Kha đúng ? Cô múa thêm một điệu nữa cho  xem ."
Tạ Đan Linh  lười biếng: "Để  xem xem, so với điệu múa Phi Tuyết mới  dựng lên trong Giáo Phường Ti thì như thế nào."
Múa kiếm trong tiếng nhạc vốn dĩ là một việc  thanh nhã.
 trong miệng của Tạ Đan Linh,  coi Quý Nam Kha như một vũ cơ.
Quý Nam Kha nhíu mày, thầm hiểu rõ Tạ Đan Linh đang coi thường  vì ai, trong lòng  khỏi thở dài.
Dù là Cố Tri Trác  Ngũ công chúa, chẳng qua cũng chỉ là những cô gái bình thường trong thiên hạ, chỉ   khó  khác, nhục mạ nữ tử, từ chỗ nhỏ hẹp trong cung đình mà đua đòi.
Tạ Cảnh trán nổi gân xanh, tức giận quát lên: "Đan Linh, đừng  bậy."
"Ngươi là công chúa,  buông lời vô lễ với nữ nhi của quan , còn  mau xin  Quý cô nương."
"Nữ nhi quan ?" Tạ Đan Linh uống một ngụm nước trái cây, đáp   chút quan tâm: "Cha của cô  chẳng qua là một tú tài, từ khi nào một tú tài bé nhỏ cũng trở thành trọng thần của quốc gia?"