Ta nhìn hắn, trong lòng rất bất an: "Ta hi vọng ngài có thể sống."
"Y đã mai phục sát thủ  đường  xuất chinh rồi, nhất ̣nh  phải  tay." Dưới ánh nến, ánh mắt của hắn  cô độc.
Ta  vậy, trong lòng trùng xuống, kiếp này Tư Dật Cảnh vẫn  con đường đó.
Hắn  về phía , dừng bước trước mặt , từ  cao  xuống, cười xấu xa: "Thẩm Vãn Ngưng, nàng biết kế hoạch của , sẽ  tố giác  à? Không chừng Tư Diệc Ngạn sẽ phong nàng làm quý phi." 
Ta chăm chú nhìn vào mắt hắn, vô thức lui về phía  một bước.
Hắn thấy   trả lời, đưa tay ôm eo , lòng bàn tay dần siết chặt,  thở gần trong gang tấc, tiếp tục hỏi: "Sẽ  tố giác  à?"
Lúc này  mới ý thức được  hề ôn hòa như vẻ bề ngoài.
"Không... Sẽ ..."
Ánh nến chiếu vào đôi mắt đen nhánh của hắn, giống như hoa lửa bùng lên, xua tan sự lạnh lẽo nơi đáy mắt.
"Không có ý ̣nh tố giác ..." Ánh mắt hắn khẽ động, khóe môi nở nụ cười: "Vậy xem như  và nàng đã chung thuyền tặc."
Thuyền tặc? Hắn có ý gì? Muốn  giúp hắn giết Tư Diệc Ngạn à?
"Vậy ngài cần  giúp ngài làm gì?" Ta hỏi.
Ý cười  môi hắn càng sâu hơn: "Nàng kêu phu quân  thử ?"
Ta  tin được nhìn chằm chằm tên xấu xa có vẻ ngoài ôn hòa này, mặt nóng lên.
"Chúng  đã hủy hôn rồi." Ta khẽ nói.
Hắn ôm eo , chậm ̃i xích lại gần bên tai của , cười khẽ nói: "Vậy nàng phải sống cho tốt, chờ  trở lại cưới nàng." 
Tiếng  của  tùy ý ngông cuồng, giống như hắn chỉ  làm một việc đơn giản,  lại  kìm được sợ hãi trong lòng.
"Tư Diệc Ngạn muốn giết ngài, ngài có thể chạy trốn , ngài cũng phải còn sống.."
Ánh mắt hắn nhìn đôi môi run rẩy của , đột nhiên đưa tay xoa môi .
"Vãn Ngưng, nàng đang sợ à?"
Ta cụp mi xuống, khẽ nói: "Sợ, vừa mới nghĩ đến đã sợ." 
Nghiêm Cẩm Phù nói, kiếp trước hắn bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết,  sợ kiếp này lại có kết cục như thế.
Hắn vén tóc    tai, chậm ̃i nói: "Đã sợ thì  cần suy nghĩ nữa."
Ta ngước mắt  , ánh mắt dần mơ hồ, đáy lòng lại  kìm được sự chua xót, Ta  thể nào ngừng suy nghĩ được.
Yết hầu của Tư Dật Cảnh khẽ động, bỗng chốc cánh tay của hắn  dùng sức,  rơi vào lồng ngực hắn.
Ta khẽ ngẩng đầu lên, đột nhiên hắn cúi người hôn xuống.
Môi của hắn lạnh buốt,  thở lại nóng rực, mang theo cảm xúc  thể nói rõ, dần thành nụ hôn sâu...
Ta bị hắn giam trong lồng ngực, chậm ̃i nhắm mắt lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-nu-chinh-truyen-nguoc-nghe-thay-tieng-long-cua-me-ke/chuong-9.html.]
Đây là lần đầu tiên hắn hôn , lại giống như lần cuối cùng  nỡ từ bỏ.
Lúc hắn buông  , khẽ nói bên tai : "Vãn Ngưng,  sẽ  chấp nhận số phận, bởi vì đáng giá."
Sau khi hắn ,  đặt tay lên ngực, tim đập thình thình  thể khống chế, dường như  thích hắn rồi.
*
Tư Dật Cảnh nói hắn sẽ  chấp nhận số phận, Nghiêm Cẩm Phù cũng nói với  đừng chấp nhận số phận, vậy  đừng nên chấp nhận số phận à?
Lúc  đang nhìn ánh nến suy nghĩ lung tung, cửa phòng bị gõ vang.
"Ngưng Nhi, là cha đây."
Ngoài cửa vang lên tiếng của phụ ,  đứng lên mở cửa phòng, phụ   đến.
"Vừa rồi Cảnh Vương đến tìm ."
Vừa , Tư Dật Cảnh nhảy cửa sổ  khỏi phòng  lại  tìm phụ ,  hắn lại dám?
Ta ấp úng hỏi: "Muộn vậy rồi, cha tìm con có việc gì..."
Phụ  nhướng mày, đôi mắt ưng sắc bén liếc nhìn : "Có phải hắn đã đến tìm con ?"
"Không có, hắn  hề  tìm nữ nhi." Ta vội phủ nhận.
Phụ  hừ lạnh một tiếng: "Nếu hắn dám đến tìm con, nhất ̣nh  sẽ đánh gãy chân hắn."
Ta  vậy mi tâm run lên, thật  Tư Dật Cảnh  chỉ đến tìm , vừa rồi còn vào khuê phòng của ...
"Hắn nói con  muốn vào cung." Phụ  nói với .
Đột nhiên  giương mắt  về phía phụ ,   nên nói gì mới tốt. Ta  muốn vào cung, nhưng cũng  muốn khiến phụ  khó xử.
"Không muốn vào cung thì  vào, mẫu  con nói đúng, trong cung  phải chỗ tốt lành gì."
Phụ  thở một  thật dài, ánh mắt nhìn  với vẻ yêu thương: "Có cha ở đây,  ai có thể ép con làm chuyện con  thích."
Ta  vậy  kìm được rơi nước mắt.