Ta  động tĩnh phía trước, ngẩng đầu  : "Chẳng phải đã nói sẽ đến muộn một chút à?"
Lúc thấy rõ người phía trước, nụ cười  mặt  cứng đờ.
Người  tới   là Tư Dật Cảnh, mà là một nam tử mặc y phục hoa lệ. Y  đến một mình,  lưng còn có mấy người  theo.
Y thoáng đưa tay ,   phía  đứng ở ngoài ̀nh.
Y nhìn  với vẻ hứng thú, dạo bước về phía .
Ta chỉ nhìn thoáng qua đã chắc chắn y chính là tên cẩu hoàng đế mà Nghiêm Cẩm Phù nói, Tư Diệc Ngạn.
Ta  hề động, chỉ im lặng nhìn y ngồi ở  băng ghế đá trước mặt , cầm lấy bánh vị mặn cắn một cái.
"Đó là bánh thần nữ chuẩn bị cho hôn phu của mình." Ta khẽ nhắc nhở.
Tư Diệc Ngạn cười nhạt: "Tư Dật Cảnh à? Chỉ dựa vào loại xuất  đó cũng dám giành đồ với trẫm à?"
Trong giọng nói của y là sự khinh miệt  thể che giấu.
Tất cả    mẹ đẻ của Tư Dật Cảnh xuất  thấp hèn, nhưng  ai biết mẹ đẻ của hắn là ai. Có người nói là gái lầu xanh, cũng    là cung nữ.
Hắn xuất  thế này lớn lên trong cung thế nào, thậm chí   dám nghĩ.
Ta hành lễ với Tư Diệc Ngạn, cúi đầu nói: "Chỉ là chút bánh ngọt thôi, bệ hạ nói lặng lời rồi."
"Thứ trẫm nói  phải chuyện này." Tư Diệc Ngạn cong môi cười với : "Dựa vào gia thế của nàng, chẳng phải nên vào cung tuyển tú à?"
"Thần nữ  có may mắn tiến cung, đã ́nh hôn rồi." Ta đáp.
Y lấy khăn tay xoa  vụn bánh, giương mắt  về phía , ánh mắt mang theo vẻ hưng phấn và dục vọng chiếm hữu  hề che giấu.
Trong chớp mắt,  cảm thấy mạng nhỏ của mình ở trước mặt y chỉ như sâu kiến.
"Chẳng phải nàng vẫn  gả à?" Y dời mắt,  về phía Tư Dật Cảnh đang  về phía bên này, trong mắt lóe lên vẻ ̀n nhẫn, khẽ nói: "Muốn giải quyết tình cảnh khó khăn cũng  khó, chỉ xem nàng nghĩ thế nào."
Tư Dật Cảnh trầm mặt  về phía bên , tay của hắn đặt  bội kiếm, dường như lúc nào cũng có thể rút kiếm chém về phía Tư Diệc Ngạn.
"Thần nữ thích Cảnh Vương điện hạ, xin bệ hạ thành toàn." Ta hành lễ triều bái với Tư Diệc Ngạn.
Tư Diệc Ngạn lạnh lùng cong môi, nhìn thị vệ.
Tư Dật Cảnh thả lỏng bội kiếm trong tay, thị vệ ngăn trước mặt hắn cũng nhường đường.
Tư Diệc Ngạn  lên, nhìn  cười lạnh: "Tự chọn đường,  này đừng hối hận."
Y  nhìn Tư Dật Cảnh mà  người rời .
Đúng là mọi chuyện như lời Nghiêm Cẩm Phù nói, Tư Diệc Ngạn để ý đến .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-nu-chinh-truyen-nguoc-nghe-thay-tieng-long-cua-me-ke/chuong-7.html.]
Tư Dật Cảnh mặc y phục trắng đứng  lưng , tóc đen như mực, thoáng thu lại sát ý trong mắt, lại trở về là công tử văn nhã ôn nhuận như ngọc.
"Những lời y vừa nói... Là uy hiếp nàng à?" Hắn cúi đầu nhìn cổ .
Ta trầm mặc nói: "Y nói với ,  nên vào cung tuyển tú."
Tư Dật Cảnh đặt tay lên vai , lòng bàn tay dùng sức khẽ nắm chặt.
"Mẫu  nói với ,  nên sống vì bản  mình, nhưng cha  vì  mà phải giao binh quyền." Ta thở dài nhìn vào mắt hắn, nói: "Chỉ sợ tiếp theo y sẽ  tay với ngài."
Đối với Tư Diệc Ngạn, diệt trừ Tư Dật Cảnh  phải chuyện khó.
"Ngưng Nhi." Tư Dật Cảnh ôm chặt bờ vai của , khẽ gọi tên : "Nàng đã chọn , vậy thì nhất ̣nh  sẽ dùng mạng bảo vệ nàng."
Ta chăm chú nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên : "Thảo nào trước đó mẫu  nói nhất ̣nh phải chọn ngài làm hôn phu."
Tư Dật Cảnh cũng cười theo , hắn hiếm khi cười, nhưng cười lên vô cùng tuấn tú.
"Nàng  lời mẫu  vậy à?"
Ta khẽ gật đầu: "Bây giờ bà ấy đối xử với  rất tốt, hơn nữa bà ấy biết đoán tương lai,  rất tin tưởng bà ấy."
Tư Dật Cảnh đưa tay vén mái tóc bị gió thổi loạn của : "Vậy bà ấy có từng nói với nàng, tình hình khó khăn này phải hóa giải  ?"
"Bà ấy nói sớm sinh..." Ta vội che miệng, mở to mắt  về phía Tư Dật Cảnh.
Nghiêm Cẩm Phù vốn nói phải đem gạo nấu thành cơm, để cẩu hoàng đế chết tâm.
Suýt chút  đã nói thẳng lời này cho Tư Dật Cảnh .
"Sớm ngày sinh..." Tư Dật Cảnh nhíu mày  về phía.
Ta cảm thấy vành tai nóng bừng lên, nuốt nước bọt nói: "Bà ấy bảo chúng  mau chóng thành , để tránh xảy  chuyện."
Đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn chạm vào vành tai của , cười nói: "Còn một tháng nữa chúng  sẽ thành , nàng sốt ruột gì chứ?"
Mặc dù xuất  của Tư Dật Cảnh  tốt nhưng tính cách  nhỏ nhen. Thật  phong thái của hắn lộ  sự kiêu ngạo của hoàng.
Mặc dù hắn đối xử lạnh lùng với mọi người, nhưng ở trước mặt  luôn có vẻ tùy ý của thiếu niên. 
Ta ngượng ngùng gục đầu xuống: "Ta  vội."
"Trước khi thành  chúng   Giang Nam ." Trên mặt hắn hiện lên cảm xúc  nói rõ được, lộ vẻ dịu dàng: "Chẳng phải nàng vẫn muốn thăm ngoại tổ phụ à?"
Ta hiểu hắn  muốn xảy  chuyện như kiếp trước. Ta gật đầu cười với hắn, đồng ý.