Lúc buổi tối, Nghiêm Cẩm Phù đề nghị với cha  chuyện tuyển hôn phu cho  trong lúc ăn cơm.
Phụ  tức giận: "Bây giờ đang lúc quốc tang, chọn hôn phu cho Ngưng Nhi cái gì? Hơn nữa, quốc tang vừa qua, tân đế sẽ tuyến tú ngay."
Nghiêm Cẩm Phù kìm nén cơn giận mở miệng: "Trong một tháng quốc tang cấm chỉ hôn gả cưới đã qua rồi, chỉ cần hôn sự của Vãn Ngưng  tổ chức lớn là được rồi."
Cha đập đũa bên bàn: "Không thể được!"
Nghiêm Cẩm Phù  chịu thua ông ấy, vỗ mạnh bàn đứng lên: "Bây giờ lời  nói  có ́c dụng nữa đúng ? Bây giờ Vãn Ngưng đến tuổi rồi, lấy chồng có gì  được! Hơn nữa, Vãn Ngưng là ́ch nữ phủ tướng quân, gả làm chính thê cho nam nhân có triển vọng,  có oanh oanh yến yến, có chỗ nào  tốt bằng vào cung? Sau này cho dù nàng vào cung làm quý phi thì vẫn là thiếp, ngài chỉ có một nữ nhi như thế, cam tâm để nàng làm thiếp à?"
Phụ  dùng ngón tay chỉ bà ấy, tức giận đến mức ngón tay run rẩy: "Nữ nhân chính là tóc dài não ngắn,   hại Ngưng Nhi được,  lười nói chuyện với nàng!"
Nghiêm Cẩm Phù liếc mắt: "Không  thì  , vậy đêm nay ngài đừng ngủ trong thư phòng nữa,  chuồng ngựa ôm Hãn Huyết Bảo Mã ngủ ."
"Nàng nàng nàng..." Cha bị bà ấy làm tức giận đến mức  nói được một câu lưu loát: "Nàng muốn chọc giận chết  à!"
Nghiêm Cẩm Phù hừ lạnh một tiếng,  nói gì.
Một lát ,   thấy tiếng lòng của bà ấy.
[Sắp chết rồi, bà đây chờ yến tịch, chờ thủ tiết.]
Ta ngẩn người suy nghĩ một lát, cảm thấy  thú vị,  đó  kìm được bật cười.
Hai  bọn họ  thấy tiếng cười của ,  đầu nhìn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-nu-chinh-truyen-nguoc-nghe-thay-tieng-long-cua-me-ke/chuong-2.html.]
"Ngưng Nhi, con cười gì?" Cha nhìn  với vẻ khó hiểu.
Nghiêm Cẩm Phù: "Vãn Ngưng nói  cho chúng  cùng cười ."
Ta dừng một chút, nói: "Phụ , nữ nhi cảm thấy mẫu  nói đúng, nữ nhi  muốn vào cung, muốn chọn vị hôn phu mình thích."
Phụ  phất ống tay áo: "Sao ngay cả con..".
Bỗng nhiên sắc mặt của Nghiêm Cẩm Phù  đổi, cầm đũa gắp thịt kho ̀u cho vào chén phụ : "Lão Thẩm à, trước đó  đã nói gì với ngài, phải tôn trọng ý muốn của con."
Phụ  gắp thịt kho ̀u cho vào miệng, trong lời nói có vẻ tức giận: "Tùy hai người,  mặc kệ, sớm muộn gì cũng chọc  tức chết."
Nghiêm Cẩm Phù tính toán, tiếng lòng lại vang vào tai : 
[Tài sản trong phủ tướng quân này  giàu có lắm, nếu như lão Thẩm bị tức chết, triều ̀nh có phát tiền trợ cấp ?"
Sau đó, bà ấy cầm bầu rượu lên rót đầy vào ly rượu trước mặt phụ .
"Nói gì thế? Ngài là đại tướng quân,  có thể bị hậu viện làm tức chết, muốn chết thì cũng phải chết  chiến trường hi sinh vì nước."
Sau đó, bà tiếp tục nói thầm trong lòng: "Chết ở  chiến trường chắc chắn có tiền trợ cấp."
Phụ  nghĩ rằng bà nhận sai, bưng chén rượu lên uống cạn.
Nếu ông ấy có thể  thấy tiếng lòng của Nghiêm Cẩm Phù, có lẽ bây giờ sẽ bị làm tức chết.