Lúc  tỉnh lại lần nữa lại nhìn thấy bà ấy.
Ta đã  y phục của kỹ nữ, bà ấy nắm chặt tay  nói: "Kết thúc rồi, tất cả đã kết thúc rồi."
Bà ấy nói với , mắt của Tư Diệc Ngạn bị người  chọc mù. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, thiên hạ  đổi, đương kim bệ hạ là đứa bé Tư Vân Diệp mới vừa tròn sáu tuổi, là đứa con của Tư Diệc Ngạn và một cung nữ.
Tư Diệc Ngạn xem thường xuất  của Tư Vân Diệp, nuôi dưỡng y trong lãnh cung.
Nghiêm Cẩm Phù từng nói, ở kiếp trước, Tư Vân Diệp là con nuôi của . Sau khi Tư Diệc Ngạn chết, y đăng cơ thành tân đế. Y biết  hận Tư Diệc Ngạn cho nên  khi  chết  an ́ng  vào hoàng lăng, mà an ́ng ở Giang Nam hoa nở xuân về.
Ta vẫn   thấy Nghiêm Cẩm Phù nhắc đến tên Tư Dật Cảnh,  bối rối khàn giọng hỏi: "Hắn ? Hắn còn sống chứ?"
"Hắn à..." Nghiêm Cẩm Phù híp mắt, cười nói: "Bây giờ người  đã là Nhiếp chính vương cao quý."
Ta khẽ thở , lẩm bẩm nói: "Hắn còn sống thì tốt rồi..."
Nghiêm Cẩm Phù sờ lên tóc , dịu dàng an ủi: "Đời này hai con vẫn sống là tốt rồi."
Ta giương mắt đối diện với ánh mắt cong cong của bà: "Mẫu , người nói cho con  về quyển sách  ... Một mình Tư Dật Cảnh vào cung à?"
Nghiêm Cẩm Phù gật đầu, ánh mắt sáng lấp lánh: "Đúng thế, hắn xông vào tẩm cung của cẩu hoàng đế, rút bội kiếm đ.â.m vào tim của cẩu hoàng đế..."
Bà còn  nói xong, ngoài cửa phòng vang lên tiếng ồn ào.
"Sao thế?" Ta hỏi.
"Còn  phải cha con à." Nghiêm Cẩm Phù    thôi.
  có thể  thấy câu kế tiếp từ tiếng lòng của bà ấy.
[Trong sạch của con bị hủy, lão Thẩm sợ con đau lòng vì bị Tư Dật Cảnh chán ghét nên  cho Tư Dật Cảnh gặp con...]
[Đúng là cổ hủ, những thứ này có quan trọng vậy ? Hai người yêu  là đủ rồi.]
[ phải nói dáng vẻ Thẩm Phục Chi nói muốn nuôi Vãn Ngưng cả đời rất phong nhã...]
[Dáng vẻ lúc tìm cẩu hoàng đế báo thù cũng rất đẹp trai...]
Ta ho một tiếng, cắt ngang suy nghĩ càng lúc càng bay xa của bà.
"Con muốn gặp hắn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-nu-chinh-truyen-nguoc-nghe-thay-tieng-long-cua-me-ke/chuong-13.html.]
Nghiêm Cẩm Phù đứng lên, cười khẽ nói: "Ta bảo cha con thả cho hắn vào."
"Mẫu , vết xanh  người con do bị ngã lúc nhảy  lầu xuống, phiền người báo với cha..."
Ta còn  nói xong, Nghiêm Cẩm Phù đã chạy  ngoài.
Một lát , Tư Dật Cảnh đẩy cửa phòng  vào,  y phục của hắn dính gió tuyết bên ngoài, lòng bàn tay mang theo nhiệt độ nóng bỏng đặt lên trán , giọng nói dịu dàng vang lên: "Nàng   chứ."
Ta cười với hắn: "Không , vẫn đang sống tốt đây này."
Hắn trầm mặc nhìn  hồi lâu, trong phòng vang lên tiếng lửa than nhỏ xíu vỡ vụn.
Hắn nắm tay , ánh lửa phản chiếu trong tròng mắt đen của hắn, dần sáng lên: "Đã còn sống thì  sẽ cưới nàng."
"Ngài..." Ta há to miệng,  biết nên nói gì.
"Ta  quan tâm những lời nói đó, nàng đã rất dũng cảm rồi." 
Hắn  bối rối: "Có thể cưới nàng là may mắn kiếp này của ."
Hắn nắm chặt tay , đầu ngón tay khẽ run lên, giống như sợ  nói lời cự tuyệt.
Ta đối diện với ánh mắt của hắn, cười nói: "Lúc  ở Giang Nam  nói ngài quỳ ba ngày ba đêm trước phủ Bắc Phiên Vương. Lúc đó  nghĩ, Cảnh Vương mạnh như thế, sẽ  thể một mình một ngựa vào cung lấy đầu cẩu hoàng đế ."
Hắn thấy  cười, gương mặt trở nên ôn hòa, đưa tay sờ mũi : "Một người một ngựa vào cung? Ta vẫn còn muốn sống cưới nàng,  phải  tìm chết chứ?"
Ta nhìn đôi mắt u ám như màn đêm của hắn, trong hoảng hốt dường như nhìn thấy hắn ở kiếp trước.
Nam nhân mặc y phục trắng, cầm bội kiếm trong tay, lúc Tư Diệc Ngạn hắn chỉ có một mình...
Lúc đó hắn  muốn sống cho nên chỉ có một mình...
Ta nhào vào lòng hắn, khóc đến mức cả người run lên.
"Sao thế? Đừng khóc." Hắn  hoảng loạn: "Để cha nàng nhìn thấy còn tưởng rằng  bắt nạt nàng, càng  muốn gả nàng cho ."
"Lần này... Ngài  cô độc... Ngài còn có ..." Ta nức nở nói năng lộn xộn.
Hắn cúi đầu hôn lên trán , bên mặt... Dịu dàng lưu luyến...