Sau đó,  mơ mơ màng màng bị hai nha hoàn đỡ  khỏi phòng, trong phòng còn vang lên tiếng tỳ bà.
Ta bị cho vào thùng tắm, mấy nha hoàn vây quanh rửa mặt trang điểm cho .
Không bao lâu , có tiếng gõ cửa phòng,   đầu nhìn sang, người tiến vào là Nhan Hải Đường, hoa khôi ở Hồng Trần Các.
Cũng đúng, khách quý như Tư Diệc Ngạn chắc chắn sẽ mời người tốt nhất đến dạy dỗ .
Nhan Hải Đường  đến phía  chải tóc cho , dịu dàng nói: "Cô nương đừng căng thẳng, thật  đó chỉ là một chuyện nhỏ thôi."
Ta nhìn nàng ấy qua gương đồng,  mặt nàng ấy nở nụ cười quyến rũ, đôi mắt đa tình lại lạnh lùng.
"Trước đó  từng  Nhan cô nương đàn tì bà, đàn rất , nhưng dây đàn bị đứt, cô nương rất đau lòng. Dây đàn  dệt từ tơ tằm, rất khó sửa..."
Đột nhiên nàng ấy ngẩng đầu nhìn ,  giương mắt đối mặt với nàng ấy. Nàng ấy đọc hiểu ý nghĩ trong mắt ,  đầu nhìn nha hoàn  lưng.
"Các ngươi  xa chút, vị cô nương này thẹn thùng."
Nha hoàn  vậy lui về  mấy bước.
"Nhan cô nương nói hi vọng có thể đàn tấu tì bà cho  , đáng tiếc   có cơ hội ."
Nhan Hải Đường nhìn xung quanh, xích lại gần bên  khẽ nói: "Ở nơi này, trong trong ngoài ngoài đều là người,   giúp được cô nương."
"Ta  muốn chấp nhận số mệnh, muốn liều cho cá c.h.ế.t lưới rách." Ta âm thầm giương mắt, ánh mắt nhìn chiếc trâm bạc tinh xảo  tóc nàng ấy: "Trâm bạc  đầu Nhan cô nương rất tinh xảo, rất đẹp."
Nhan Hải Đường ngẩn , gỡ trâm bạc  tóc xuống, nhân lúc người phía   chú ý lặng lẽ cắm vào tóc  giấu . Sau đó tiếp tục giúp  chải đầu, bắt đầu nói những chuyện nàng ấy phải nói với .
*
Lúc chạng vạng tối, Tư Diệc Ngạn đẩy cửa phòng , người trong phòng đều lui  ngoài.
Ta mặc y phục thật mỏng ngồi bên giường.
Y nhìn , ánh mắt u ám: "Mỹ nhân  trang điểm cũng là mỹ nhân, nàng đã học hết những điều nên học ?"
Ta vờ như ngoan ngoãn, khẽ đáp: "Vâng."
Y cười,  lên trước: "Vậy trẫm chính là ân khách đầu tiên của nàng."
Ta ngẩng đầu nhìn y càng lúc càng đến gần, vậy mà  hề sợ hãi như mình nghĩ.
Tất cả   bảo  đừng chấp nhận số mệnh, lần này  sẽ  chấp nhận số mệnh.
Ta đứng lên,  về phía y.
Ta đưa tay đặt lên vai, chậm ̃i cởi ngoại bào xuống.
Trong mắt Tư Diệc Ngạn lóe lên sắc dục, giơ tay đặt lên vai .
Ta cười yêu kiều với y, giống như Nhan Hải Đường dạy.
Khóe môi Tư Diệc Ngạn cong lên cũng cười với .
Một giây ,  ném thuốc bột trong tay vào mắt y.
Thuốc bột này được Nhan Hải Đường giấu trong ngăn ẩn của hộp trang điểm, nàng ấy dùng để phòng .
Bỗng nhiên Tư Diệc Ngạn nhắm mắt , lui về  một bước. Ta rút  trâm bạc giấu trong tóc, đ.â.m mạnh về phía mắt y.
Trâm bạc quá nhỏ,   thể nào giết y được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-nu-chinh-truyen-nguoc-nghe-thay-tieng-long-cua-me-ke/chuong-12.html.]
Sau khi Tư Diệc Ngạn gào lên đau đớn, trước mắt  hiện lên màu đỏ tươi.
Trước khi thủ vệ bên ngoài đẩy cửa bước vào,  chạy về phía cửa sổ, dùng hết sức nhảy từ tầng hai xuống.
Trong  thở đều là mùi máu tươi,  đùi đau đớn khó kìm chế.
Ta giương mắt nhìn về phía  lầu, vậy mà  có ai đuổi theo cả. Cũng đúng, có lẽ những người  đang vội vàng cứu Tư Diệc Ngạn rồi.
Cách đó  xa vang lên tiếng vó ngựa,  đó   thấy tiếng lòng quen thuộc.
[Vãn Ngưng  bị cẩu hoàng đế  bắt vào trong cung, vậy đang ở ?]
Là Nghiêm Cẩm Phù.
Trong giây phút đó,  nhìn thấy hi vọng sống, kéo lê  thể bò về phía xe ngựa.
"Giết nàng , giết độc phụ ." Trên lầu ở Hồng Trần Các vang lên tiếng gào giận dữ.
Có mấy người nhảy từ  lầu xuống, lưỡi kiếm trong tay lóe lên vẻ sắc bén dọa người.
Trước khi  ngất  thấy tiếng ngựa hí vang,  đó  thấy Nghiêm Cẩm Phù và phụ  kêu tên của ,  đó là tiếng binh khí va chạm vào .
Trong lúc mơ màng,  bị Nghiêm Cẩm Phù ôm vào lòng, ngồi  xe ngựa lắc lư.
"Đừng cho Tư Dật Cảnh vào cung... Đó là cái bẫy... Tư Diệc Ngạn ở Hồng Trần Các..."
Nghiêm Cẩm Phù liên tục đáp lời,  ngửi mùi hoa nhài  người bà ấy, dần ngất .