Đường phía trước đường dài dằng dặc,   một mình hồi lâu,  đầu mới phát hiện  lưng có nhiều người như thế, bọn họ đều che chở .
Lần này, dường như có thể  cần chấp nhận số phận nữa.
Phụ  thấy  khóc,  bối rối an ủi: "Có câu nói gì nhỉ, róc thịt  người kéo hoàng đế xuống ngựa."
Ta dùng mu bàn tay lau nước mắt,  kìm được bật cười: "Phụ ,  bây giờ ngài nói chuyện giống mẫu  thế?"
"Đúng là mẫu  con nói chuyện rất thú vị." Ý cười lóe lên trong mắt phụ   đó biến mất, nói: "Ngưng Nhi, dường như Cảnh Vương có thể kéo Hoàng đế xuống ngựa."
Ta chần chờ một lúc, hỏi: "Cha muốn giúp hắn à?"
"Ta  có bản lĩnh đó, nhưng có người có thể giúp hắn." Phụ  lắc tay áo, ánh mắt nhìn hộp trang sức  vừa thu dọn: "Từ nay, vi phụ cùng con  Giang Nam, cách kinh thành khá xa."
Bảo   Giang Nam là ý của Tư Dật Cảnh, đây là chuyện duy nhất hắn nhờ phụ . Hắn đến thăm phụ  vào đêm khuya, vậy mà  đòi phụ  binh quyền, đây là chuyện   ngờ đến.
Trên đường đến Giang Nam,  mới biết được  thế của Tư Dật Cảnh. Hắn  hề có xuất  hèn mọn, mẹ đẻ của hắn là Minh Lạc quận chúa, mà ngoại tổ phụ của hắn từng là Bắc Phiên Vương giúp tiên đế giành giang sơn.
Vì Minh Lạc quận chúa  theo tiên đế, cắt đứt với Bắc Phiên Vương, nên  khi sinh Tư Dật Cảnh ở ngoài cung đã mất. Tư Dật Cảnh  đời ở ngoài cung, tất cả   nghĩ rằng mẹ đẻ của hắn xuất  hèn mọn, tiên đế kiêng kị thế lực của Bắc phiên Vương, cũng giấu diếm chuyện này.
Lúc Tư Dật Cảnh còn bé. Bắc Phiên Vương từng  tìm hắn, muốn nhận hắn, lại bị Tư Dật Cảnh dùng chủy thủ đ.â.m bị thương cánh tay.
Trước khi Minh Lạc quận chúa chết từng phái người xin nhờ Bắc Phiên Vương giúp đỡ, nhưng Bắc Phiên Vương lại  quan tâm. Lại thêm Tư Dật Cảnh vẫn ghi hận Bắc Phiên Vương, đ.â.m Bắc Phiên Vương bị thương, hắn đã mất  chỗ dựa duy nhất, cho nên ai cũng xem thường hắn.
Tư Dật Cảnh hận ngoại tổ phụ hắn, bây giờ lại cầu xin ngoại tổ phụ giúp đỡ.
Kiếp trước hắn cũng làm vậy ?
Dường như ngoài việc còn sống thì  chẳng giúp được hắn chuyện gì cả.
*.
Ta ở Giang Nam chờ đợi một tháng, trong kinh truyền tin tức đến.
Tư Dật Cảnh  xuất chinh đến biên quan mà  Bắc Phiên. Bắc Phiên gió tuyết đầy trời, hắn quỳ ba ngày ba đêm giữa trời tuyết, Bắc Phiên Vương mới bằng lòng gặp hắn.
Sau đó, hắn có thể đấu binh lực với Tư Diệc Ngạn. Trong kinh bắt đầu đại loạn, phụ  bị triệu hồi kinh, để  và mẫu  ở Giang Nam.
Lúc phụ  chuẩn bị lên đường,  và Nghiêm Cẩm Phù tiễn ông ấy.
Phụ  mặc khôi giáp, lưng thẳng tắp ngồi  lưng ngựa.
Nghiêm Cẩm Phù nhìn ông, khóe môi mấp máy, tiếng lòng lại vang lên bên tai .
[Nhìn như thế thấy lão Thẩm cũng  già lắm, dường như năm nay ông ấy  bốn mươi, chỉ giống như ông chú."
Phụ  chăm chú nhìn mẫu , phân phó nói: "Nàng ở lại chăm sóc Ngưng Nhi thật tốt nhé."
Nghiêm Cẩm Phù tiến lên một bước, khẽ hỏi ông: "Lão Thẩm, lần này ông  giúp ai thế?"
Phụ  nhìn bà, nói: "Ta là Đại Kỳ triêu tướng quân."
Nghiêm Cẩm Phù nhíu mày: " Cảnh Vương là con rể ông."
Phụ  nhíu mày lại, nói: "Nàng nhớ rõ hắn và Ngưng Nhi đã hủy hôn ước rồi, hắn  còn bất cứ quan hệ nào với chúng  nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-nu-chinh-truyen-nguoc-nghe-thay-tieng-long-cua-me-ke/chuong-10.html.]
Nghiêm Cẩm Phù nhìn ông chằm chằm, trong lòng gào thét.
[Thẩm Phục Chi, ngay cả nữ nhi ruột cũng  giúp, hồ đồ!"
Bầu  khí trở nên nặng nề.
Ta  lên trước, nâng bùa bình an trong lòng bàn tay đưa cho phụ .
"Phụ , đây là bùa bình an mà mẫu  và nữ nhi  miếu cầu hôm qua, hi vọng phụ  có thể bình an trở về."
[Đừng trở về nữa.] 
Tiếng lòng của Nghiêm Cẩm Phù lại vang lên.
Phụ  nhận bùa bình an, nhìn Nghiêm Cẩm Phù, giọng nói lạnh lùng trở nên ôn hòa: "Chờ  trở lại đón các nàng."
Nghiêm Cẩm Phù   gì, vẫn đang tức giận.
Phụ  thở dài: "Ta là tướng quân Đại Kỳ, đương nhiên phải giúp bách tính Đại Kỳ, hai người trở về ."
Sau khi nói xong, ông dẫn tướng sĩ cưỡi ngựa rời , bóng dáng dần biến mất trong khói bụi.
Nghiêm Cẩm Phù  thật lâu,  thất thần.
Ta  đến cạnh bà, nói: "Từ nhỏ con đã biết phụ  là người tốt, là tướng quân tốt. Chẳng phải vì phụ  cứu người khỏi tay sơn phỉ nên người mới đồng ý gả cho ông ấy ?"
"Haiz, ai thích ông  chứ, ông  lớn tuổi như vậy." Nghiêm Cẩm Phù ấp úng nói: "Dù  nếu lần này ông   giúp Cảnh Vương thì  sẽ ly hôn với ông ."
Bà nói xong dậm chân, tiếng lòng lại vang lên.
[Sao vừa rồi quên dùng chuyện ly hôn uy hiếp ông  chứ,  có chút khí thế nào cả.]
Sau đó, bà  đầu chạy vào phủ.
"Mẫu , người   thế?"
"Viết thư cho cha con, nói quan điểm của  và ông ấy khác biệt, hòa ly." Bà vừa  vừa nói.