SAU KHI NGHE THẤY TIẾNG LÒNG CỦA TIỂU CÔNG CHÚA, BẠO QUÂN LUỐNG CUỐNG RỒI - CHƯƠNG 102 TRIỆU NGỌC BIẾT PHÒ MÃ BỊ THIẾN
Cập nhật lúc: 2024-11-16 20:26:45
Lượt xem: 166
Quảng Đức trưởng công chúa trở lại tẩm cung của mình ở Nhân Thọ Điện, tháo miếng ngọc phật trên cổ xuống, đặt ở trên bàn thờ.
Sau đó, nàng ta lấy ba cây hương ra châm lửa, hai tay giơ lên cao, thành kính cầu nguyện.
Xin Phật Tổ phù hộ tín nữ, một là Ngọc nhi có thể thành công nhập học Hoằng Văn Quán, hai là Kiềm Nhi có thể hồi tâm chuyển ý.
Nàng ta dùng tư thái khiêm tốn, hết lòng tin theo thần phật, nhưng thần phật cũng không thể làm gì, tất cả nhân quả đều do chính nàng ta tạo ra.
Lúc Hàm Ninh trưởng công chúa đi tìm Bối Kiềm, Bối Kiềm vẫn đang đọc sách.
“Ây da, Kiềm Nhi của ta thật là chăm chỉ!”
Sự nhiệt tình quá mức của Hàm Ninh trưởng công chúa làm cho Bối Kiềm không thích ứng kịp, nhưng cảm giác được người khác quan tâm tốt hơn rất nhiều so với bị bỏ mặc
Tuy có chút ngượng ngùng nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn tiếp thu lời khen.
“Ngoại tổ mẫu nói sau khi khỏi hẳn con có thể đi Hoằng Văn Quán để nhập học, con muốn nhìn trước một chút, đến lúc đó có thể làm cho mẫu thân hãnh diện.”
Ba chữ Hoằng Văn Quán lôi kẻ học dốt Bối Tẫn Hoàn trở lại kí ức lúc còn nhỏ, khi đi học không hoàn thành bài tập, tiên sinh sẽ giơ cao thước trong tay ra, trên mặt nở nụ cười âm u.
Nghĩ tới đây, nàng rùng mình một cái.
“Không cần không cần, chương trình học của Hoằng Văn Quán xác thật rất khó, học không được cũng không sao.”
“Quan trọng là sau này, kết bạn đều là hoàng tử công chúa và con cái của các trọng thần.”
“Chờ các ngươi trưởng thành chính là mạng lưới giao thiệp…”
Bối Tẫn Hoàn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của cậu bèn hỏi: “Mạng lưới giao thiệp, mạng lưới giao thiệp là cái gì con hiểu không?”
Bối Kiềm lắc đầu.
“Xem ra tiên sinh trước kia của con chỉ biết dạy các con đọc sách mà thôi.”
Thật không biết trước kia tỷ tỷ không để tâm đến đứa nhỏ này tới mức nào, lúc tìm tiên sinh cho con cũng không biết tìm người giỏi một chút.
“Con là nhi tử của công chúa, cũng không cần phải thông qua khoa cử mới có thể tiến vào quan trường.”
“Những cái như tứ thư ngũ kinh đối với con mà nói tác dụng không lớn, ngược lại là nhân tình qua lại mới là việc cần thiết phải bỏ công nghiên cứu.”
Thấy Bối Kiềm vẫn nhíu chặt mày, Bối Tẫn Hoàn vuốt thẳng hai đầu lông mày cho cậu.
“Được rồi, ta là mẫu thân của con, ta sẽ dạy con.”
Bối Kiềm khó hiểu: “Mẫu thân, những thứ tiên sinh dạy đều không cần học sao?”
“…Cũng không phải như vậy, nó cũng rất quan trọng, nhưng mà… Rất khó.”
“Rất khó, rất khó.”
Đối với nàng mà nói rất khó khăn.
Bối Tẫn Hoàn không cảm thấy, nhi tử ngốc mới ra đời của nàng học giỏi cỡ nào, ưu tú cỡ nào.
Nàng đã hỏi thăm qua, Bối Kiềm ở thư viện bên ngoài đều là đội sổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-nghe-thay-tieng-long-cua-tieu-cong-chua-bao-quan-luong-cuong-roi/chuong-102-trieu-ngoc-biet-pho-ma-bi-thien.html.]
Nhưng Bối Kiềm lại rất tự tin: “Mẫu thân, ta nhất định sẽ cố gắng đạt thành tích cao để mẫu thân có thể tự hào.”
Sợ đả kích đến lòng tin của đứa nhỏ, nàng sờ đầu của cậu: “Được, được, được, Kiềm Nhi của chúng ta là thông minh nhất, nhất định có thể làm cho mẫu thân mở mày mở mặt.”
Bên này, Triệu Ngọc đã bị biết Chuyện Triệu phò mã bị hưu, đồng thời bị xử phạt cung hình.
Chu Hoan Tửu học xong trở về liền đi tìm Triệu Ngọc, ngẩng đầu ưỡn ngực, mạnh mẽ trừng to mắt nói: “Ha ha ha, ngươi không phải từng mỉa mai phụ thân của ta là thứ dân sao?”
“Bạn đồng môn của ta đều nói cho ta biết, hiện tại phụ thân ngươi không chỉ là thứ dân mà còn là thái giám!”
Triệu Ngọc tức giận đến đỏ cả mặt: “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì! Ngươi có tin ta nói với mẫu thân của ta, để bà ấy đánh ngươi không!”
Ở trong nhận thức của Triệu Ngọc, chỉ cần cáo trạng với mẫu thân, những người mà nó nhìn không thuận mắt, bao gồm cả huynh trưởng đều sẽ bị phạt.
Cho nên nó rất thích lấy việc cáo trạng với mẫu thân ra để uy hiếp.
Nhưng là Chu Hoan Tửu không hề sợ nó, Quảng Đức trưởng công chúa lại càng không quản được bé.
“Phụ thân ngươi đã bị hưu, hắn hiện tại không phải phò mã, hắn hiện tại chỉ là thứ dân!”
“Ngươi nói bậy! Mẫu thân không thể nào hưu phụ thân của ta!”
Chu Hoan Tửu: “Ngươi còn không tin? Không chỉ có hưu hắn, hắn hiện tại còn là thái giám kìa!”
“Thái giám là có ý gì?”
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
“Ừm…… Chính là, chính là chỗ để nam hài tử đi tiểu không còn nữa!” Các bạn đồng môn đã nói như vậy.
Triệu Ngọc nháy mắt cảm thấy đũng quần hơi căng chặt, tiểu nam hài nếu bị thương chỗ đó sẽ rất đau.
“Ngươi câm miệng, phụ thân của ta sao có thể không có cái để đi tiểu được!”
Nó khó thở, suy nghĩ muốn đánh Chu Hoan Tửu lóe lên trong đầu, kết quả cung nữ bên người đối phương không thèm chớp mắt một cái, trực tiếp xách nó lên.
Nàng duỗi thẳng cánh tay xách Triệu Ngọc lên, một cái tay khác thì khóa lại hai tay của nó.
Mặc kệ nó giãy dụa ở trong không trung, cung nữ không có một chút sứt mẻ, sức lực của nàng thật sự rất lớn.
Thái giám của Triệu Ngọc tiến lên muốn giải cứu nó, nhưng cung nữ đã vươn chân đạp hắn ngã xuống đất.
Hiện tại cả hai người đều bị chế phục.
Lúc Triệu Ngọc xông tới, Chu Hoan Tửu phản ứng cực nhanh muốn tránh đi, nhưng không chờ bé né tránh được, cung nữ của bé đã chế phục hai người này rồi.
Chu Hoan Tửu vỗ trán, thiếu chút nữa đã quên, bé trốn cái gì mà trốn.
Cung nữ này là do Hiền phi đưa tới, đối phương đã từng nói nàng ta biết võ công, có thể bảo vệ cho bé.
Nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội phát huy nên Chu Hoan Tửu đã sớm quên mất.
Bé nhìn Triệu Ngọc giãy giụa loạn xạ, lập tức cảm thấy rất tự tin, rất có cảm giác chó cậy thế chủ.
“Tới đây, tới đây, tới đây, đánh đi, đánh đi lêu lêu lêu lêu lêu lêu!”
Cung nữ: … Nhìn không nổi mà.