Một cọc tiền màu đỏ. Hoàng Tú Lan giật giật mí mắt: "Còn gì nữa đấy!"
Nhan Quốc Hoa đau lòng suýt thở nổi: "Không còn."
Hoàng Tú Lan chất vấn: "Bình thường cho ông tiền tiêu vặt, còn mua cho ông bao nhiêu bộ quần áo theo mùa, thế mà ông vẫn đủ ? Lén lút tích góp tiền riêng để gì?"
Như tiền riêng sẽ "sung công", Nhan Quốc Hoa gục đầu: " trúng một bộ đồ sứ, hơn 800 tệ, tích góp sắp đủ ."
Hoàng Tú Lan nghĩ đến bảy, tám bộ chén đĩa đang chất trong tủ bếp, thường ngày cũng chẳng dùng đến, tốn diện tích. mà, chồng khác thì mê câu cá, bỏ bê vợ con; thì nhiễm thói bài bạc... Nhan Quốc Hoa chỉ mỗi sở thích , thôi thì cũng nên chiều theo ông .
Hoàng Tú Lan thỏa hiệp : "Được, ngày mai tan tầm ông tới đón , xem thật thì mua."
Nghe vợ , Nhan Quốc Hoa mừng rỡ đến mức tin tai : "Thật hả, vợ ơi! Bà với quá, đang mơ !"
Nhan Yên nổi da gà. Lại tới nữa , cái màn kịch tái diễn.
Cô lẹp xẹp dép lê rời , về phòng ngủ. Đóng sập cửa , cô mở mấy vụ án g.i.ế.c vợ, p.h.â.n x.á.c xem, để tự tỉnh táo , phòng ngừa mầm mống yêu đương ngốc nghếch bén rễ trong đầu.
Lại một ngày trôi qua.
Sáng sớm, kiểm kê hàng đông lạnh xong xuôi, Nhan Yên nấu nước ô mai, chờ cho nguội.
Aizz, cô thở dài, bận quá thì xong, mà rảnh quá thì cũng chẳng , cảm giác tẻ nhạt.
Lúc thời gian vẫn còn sớm, hôm nay ông ngoại ngoài câu cá .
Cô gọi điện thoại cho ông ngoại. Đầu dây bên truyền đến tiếng gió, tạp âm ù ù chói tai.
Giọng ông ngoại vô cùng mạnh mẽ: "Ông đang ở ngoài . Có ông bạn câu cá bảo ở con sông hoang câu nhiều lắm, hôm nay ông cố ý tới thử xem ."
Nhan Yên thì ngứa ngáy chân tay, nhớ đến chiếc cần câu mua về mới chỉ dùng đúng một : "Ông ngoại, cháu cũng !"
Ông ngoại lập tức cất cao giọng: "Được đó, cháu tới bạn với ông. Ông gửi định vị cho cháu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-147.html.]
Từ cửa hàng của Nhan Yên taxi đến đó mất hơn hai mươi phút. Vừa kịp để chơi một lát, cô lập tức gọi xe qua ngay.
Ông ngoại đến sớm, nhanh chân chiếm một vị trí câu cá đắc địa, bóng cây che mát, đảm bảo mặt trời phơi đen.
Nhan Yên xếp chiếc dù che nắng , quan sát ông ngoại lưỡi câu, móc mồi câu giúp cô.
Ông ngoại xong, dặn cô: "Chiều cháu còn mở tiệm, lát nữa nhớ gọi xe về sớm đấy."
Nhan Yên đáp : "Dạ, ."
Mặt trời cháy hừng hực như , vẫn giảm sự yêu thích câu cá của các ông lão.
Phóng tầm mắt xa, hai bên bờ sông chằng chịt những chiếc dù che nắng, trông như những đóa hoa bìm bìm, hoa loa kèn đang nở rộ, khiến vùng ngoại ô dạt dào màu xanh biếc, tô điểm cho phong cảnh thêm phần diễm lệ.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Gió ở bờ sông khá lớn, mang theo nước, thổi vô cùng thoải mái, hề cảm thấy nóng bức. Nhan Yên đột nhiên khịt khịt mũi thật mạnh, cô ngửi thấy mùi thịt thoang thoảng trong gió.
Từ chỗ câu cá bên cạnh, truyền đến tiếng xé túi thực phẩm đóng gói.
Men theo âm thanh, Nhan Yên đầu , là một cặp nam nữ trẻ tuổi, hình như là vợ chồng.
Người đàn ông chăm chú phao câu, còn phụ nữ bên cạnh thì tiện tay vứt chiếc túi nhựa trong suốt sang một bên. Bên trong túi đựng đủ loại đồ ăn vặt: quả khô, thịt khô, thịt heo khô, hoa quả cay...
Có lẽ họ chỉ đến chơi thôi.
Người phụ nữ đội mũ che nắng, mặc quần áo chống nắng, cả bọc kín.
Cô tìm kiếm trong túi nhựa, móc một túi đồ ăn vặt từ bên trong. Tiếng động nãy, hẳn chính là truyền từ cái .
Cô mở túi đóng gói, để lộ những chiếc cánh gà khô màu cánh gián bên trong, lớp da sấy kỹ lưỡng.
Cắn một miếng, da gà dai dai kéo theo từng thớ thịt gà, tất cả tan trong miệng.
Từng thớ thịt khô, dai ngon, giống thịt bò khô thường ăn. Dù cách khá xa, Nhan Yên vẫn ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn của cánh gà bay theo gió.