Đã mong ngóng chờ đợi suốt cả đoạn đường, Thẩm Viên thể kiềm chế thêm nữa. Cô cắm ống hút ly, hút mạnh một .
Cảm giác lạnh buốt lập tức bao trùm khoang miệng, như hàng ngàn chiếc gai nhọn châm , khiến cái đầu còn đang lơ mơ cũng tỉnh táo hẳn.
Vị chua ngọt đặc trưng của ô mai lan tỏa nơi đầu lưỡi, một luồng mát lạnh từ trong lòng n.g.ự.c nhanh chóng lan khắp chân tay.
Trong khi bên ngoài, mặt đất ánh nắng hun nóng cả ngày đang tỏa từng đợt nóng hầm hập, Thẩm Viên cảm giác như đang lạc một vùng băng tuyết, sự khô nóng và oi bức đều tan biến.
Thẩm Viên với Úc Nam Tri: "Tớ cảm thấy ngon hơn loại pha sẵn ngoài nhiều."
Úc Nam Tri gật đầu: "Chua chua ngọt ngọt, thật kích thích vị giác. Tớ thấy đói bụng , may mà đặt món kho. Hè tớ dẹp đồ uống ga, chuyển sang nước ô mai thôi."
Vừa dứt lời, giọng Nhan Yên vang lên từ trong quán: "Nước ô mai hết ạ. Những khách hàng xếp hàng chỉ để mua nước ô mai xin đừng chờ đợi nữa."
Thẩm Viên và Úc Nam Tri : "Ha ha, chúng cũng thật may mắn."
Úc Nam Tri: "May mà chúng mua đấy, đêm nay tớ thèm chắc ngủ yên mất."
Trong cửa tiệm, Nhan Yên bận rộn tối mặt tối mũi, cô bắt đầu cân nhắc việc nên tuyển thêm nhân viên .
Khi cô bán món kho một nửa, Nhan Quốc Hoa đến.
Ông bếp tìm găng tay dùng một , khẩu trang và mũ đầu bếp bắt tay giúp Nhan Yên.
Sau khi bán hết bộ món kho, Nhan Quốc Hoa cởi khẩu trang xuống với Nhan Yên: "Ba thấy lượng khách ở chỗ con đông quá trời, còn nhiều dân quanh đây nữa. Hay tiện thể bán ít cà chua ? Chừng 500 cân chắc chắn bán hết đấy chứ."
Nhan Yên hỏi ngược : "Tại ba mặc định khách hàng là dân cư sống gần đây? Là do định bán cà chua như rau dưa ? Con thấy giống cà chua ở quê đây thể ăn sống, chua ngọt, mọng nước, bán như trái cây mới đúng!"
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Lời thức tỉnh Nhan Quốc Hoa. Ông vỗ đùi cái đét: "Ba đúng là ngốc thật! Ý con đó. Cứ xem tình hình tiêu thụ . Con cứ tạm đặt 500 cân , chia ba chuyến vận chuyển lên."
Mỗi chuyến chỉ tầm hơn 100 cân, Nhan Yên tự tin thể bán hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-146.html.]
Cuối tháng năm, sắp chào đón đầu tháng sáu.
Cà chua trong thôn xanh mướt, vẫn đỏ, lái buôn thu mua cà chua của bọn họ. Sáu giờ sáng, Nhan Yên nhận món quà đến từ ba .
Hoàng Tú Lan tặng cô chiếc đầm hoa lụa trắng mà hai con xem , cái giá 1299 tệ.
Nhan Yên ngại đắt, nghĩ tới vẫn lén mua tặng cho cô.
Hơn một ngàn tệ đó thể mua bao nhiêu là đồ ăn ngon, Nhan Yên vô cùng xót ruột: "Cảm ơn ."
Nói , cô đầu về phía Nhan Quốc Hoa.
Nhan Quốc Hoa tặng quà giản dị, phù hợp với tác phong như một của ông.
Nhìn thấy Nhan Quốc Hoa tặng con gái... một cái nồi, Hoàng Tú Lan lập tức nhíu chặt mày: "Không đưa cho ông một ngàn đồng ?"
Nhan Quốc Hoa đáp: " ! Cái nồi tốn một ngàn mốt lận, còn bù thêm 100 đồng."
Hoàng Tú Lan lập tức nắm trọng điểm: "Bù 100 đồng? Mỗi tháng chỉ đưa ông 50 đồng tiền tiêu vặt thôi mà, ông lấy 100 đồng dư ?"
Nhan Quốc Hoa lỡ lời, cuống cuồng sang Nhan Yên cầu cứu, nhưng cô bơ , thèm đếm xỉa.
Với chút thông minh hạn hẹp đó của ba cô, chỉ vài câu hỏi dồn dập từ cô (Hoàng Tú Lan) là chuyện lập tức bại lộ.
Để tránh vạ lây, Nhan Yên quyết định chủ động phá vây.
Nhan Yên bộ mờ mịt hiểu: "Ơ? Ba với ?" Nhan Quốc Hoa thể tin nổi, trợn mắt lên: "Trời ơi! Con bé , ngay thẳng thế!"
Sau đó, sự tra hỏi của Hoàng Tú Lan, Nhan Quốc Hoa khai báo thành thật, rõ mồn một rằng ông tận dụng hai ngày nghỉ cuối tuần để 'cu li' kiếm tiền công cho con gái.
Hoàng Tú Lan xòe bàn tay. Nhan Quốc Hoa thành thật móc cọc tiền công cực khổ, tích góp từng chút một, từ trong hộp giày .