Nhan Yên lườm nó một cái: "Cái con ch.ó ngốc , mày nhớ tao. Lần tao còn cho mày l.i.ế.m nắp sữa chua đấy."
Chó Phốc Sóc chẳng thèm đếm xỉa, gào gừ sủa ầm ĩ, kinh động đến bác gái cả trong nhà. Bà vội vàng dắt con ch.ó góc: "Ôi trời, về là , còn bày đặt mua quà cáp linh tinh..."
"Không tốn bao nhiêu ạ, năm nay thịt heo rẻ, tiện tay mua một ít thôi..."
Những câu giao tiếp khách sáo của lớn, Nhan Yên để ý tới.
Một lớn yêu đương, kết hôn như cô, trong mắt bậc phụ vẫn luôn là một đứa trẻ, cần quá hiểu chuyện.
Từ xa vọng tiếng máy móc ầm ầm, kèm theo tiếng bơm nước. Nhan Yên chỉ tay về phía xa: "Bác gái, bên là mương nước tưới tiêu ạ?"
Bác gái cả gật đầu: " . Hôm qua bác vớt lưới cả một thùng cá nhỏ, định bữa ăn miễn phí cho lũ chó, mà tụi nó chịu ăn, còn sót nửa thùng lận."
Bắt cá mò tôm, đây quả thực là ký ức tuổi thơ.
Mắt Nhan Yên sáng rực lên: "Bác cả ơi, lưới nhà bác để thế ạ? Cháu bắt cá!"
Bác cả chỉ về một hướng, Nhan Yên nhanh nhẹn xách lưới và thùng nhỏ, thẳng con mương. Đám cá nhỏ chỉ to bằng ngón út. Mỗi vung lưới, cô đều hồi hộp kìm mà cúi xuống xem mấy con cá.
Vung lưới vài , Nhan Yên bèn cởi giày, để lộ đôi chân trần. Cô từ từ thả hai chân xuống mương nước lạnh. Dòng nước xiết cô rùng , lạnh đến mức hắt một cái.
Khi da mu bàn chân dần thích nghi, sự lạnh buốt dịu , nhường chỗ cho cảm giác mát lạnh thấm sâu, thật sự sảng khoái!
Mười giờ sáng, mặt trời lên cao, chói chang đến mức khó mở mắt. Nhan Yên hái một chiếc lá sen lớn che đầu. Tay cô nắm lưới, bên cạnh là chiếc thùng nhỏ với lũ cá đang vẫy vùng tung tóe.
Cô nheo mắt , tận hưởng cơn gió nhẹ lướt qua mặt, nghịch ngợm xoay xoay chiếc lá sen đỉnh đầu.
"Gió lớn đấy, coi chừng cảm lạnh.” Hoàng Tú Lan trách yêu con gái, nhịn cởi giày, ngâm hai chân xuống dòng nước trong veo. Bà cũng khẽ cảm thán: "Ôi, thật là thoải mái!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-126.html.]
Nhan Yên lẩm bẩm: "Con lạnh mà." Cô đưa chiếc lá sen cho Hoàng Tú Lan, còn thì cởi chiếc áo khoác mỏng, đặt lên trán để che cái nắng gắt.
Hoàng Tú Lan cầm lá sen, liếc chiếc thùng gỗ của Nhan Yên. Lũ cá nhỏ chen chúc , đựng gần nửa thùng, tất cả chỉ to bằng ngón tay cái.
Hoàng Tú Lan hỏi: "Bạch Bạch ăn mấy thứ , con bắt nhiều thế gì?"
Nhan Yên đáp tỉnh bơ: "Chó ăn, thì con ăn!"
Hoàng Tú Lan bất lực thở dài. Con gái nhà ngày ngày dạo phố, mua quần áo hàng hiệu, mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền. Còn con gái bà thì ngày nào cũng chỉ ăn ăn ăn, mua cái áo bốn mươi tệ ( 140 nghìn), cô tiếc đứt ruột. dùng bốn trăm tệ ( 1,4 triệu) để mua đồ ăn, ánh mắt cô cũng chớp lấy một cái. Thậm chí, thứ ch.ó còn chê, cô cũng quyết tâm cho bằng để thử xem ngon !
Hai con dựa lưng , thả lỏng đôi chân trong làn nước mát lạnh, tận hưởng cơn gió đồng nội thanh mát.
Sau lưng họ là cánh đồng lúa xanh mướt. Lần khi cấy, mạ còn xanh nhạt, giờ chuyển sang màu xanh lá cây đậm đà, trông khỏe khoắn và đầy sức sống. Dường như chẳng mấy chốc nữa, lúa sẽ trổ đòng, bông lúa héo dần , đó là những hạt lúa vàng óng ánh sắp đến mùa thu hoạch...
Chờ đến khi Nhan Quốc Hoa gọi hai con ăn cơm, chiếc thùng nhỏ của Nhan Yên đầy hơn nửa, nặng trịch.
Nhan Quốc Hoa kinh ngạc: "Nhiều cá bé xíu thế , con định món gì đây?"
Nhan Yên trầm ngâm một lúc: "Chúng mang về, cá khô ạ!"
Nhan Quốc Hoa ngờ đám cá bé tí thể chế biến theo kiểu đó: "Nghe đấy! Chờ ăn cơm xong, ba sẽ lên mạng tra thử công thức xem ."
Ông giục hai con nhanh chân xỏ giày : "Đi mau mau, bác cả con nấu món con thích nhất đấy."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Nhan Yên thắc mắc: "Món con thích nhất á?"
Nhan Quốc Hoa thần thần bí bí, : "Đến nơi thì con ."
Nhan Quốc Hoa xách chiếc thùng nhỏ lên, loạng choạng vì nó nặng thật.