Sau Khi Mở Cửa Hàng Món Kho, Tôi Phất Lên [Mỹ Thực Văn] - Chương 113

Cập nhật lúc: 2025-11-08 00:49:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mấy già khổ cực bận rộn hơn nửa đời . Về hưu, đáng lẽ họ hưởng thụ cuộc sống an nhàn, nhưng theo tốc độ đổi chóng mặt của xã hội internet và khoa học kỹ thuật, họ tiếp thu những thứ mới, dần dần sinh cảm giác xã hội lãng quên, trở thành ngoài cuộc.

Nhan Yên đồng cảm. Cô hiểu sự bất tiện khi nhiều nơi dùng máy tự phục vụ để tiết kiệm nhân lực. Những chiếc máy gọi món đó hệ điều hành quá phức tạp, ngay cả cô còn thấy khó dùng, huống chi là lớn tuổi rành công nghệ.

Nhan Yên nhanh chóng nghĩ cách đơn giản nhất: "Vậy thì thế ạ, cháu sẽ dán điện thoại lên xe bán hàng. Nếu ông bà ăn xương gà kho, cứ gọi điện đặt 11 giờ tối hôm đó. Hôm ông bà đến lấy hàng theo điện thoại đặt và thanh toán tiền mặt là . Bác thấy ạ?"

"Được, bác gọi điện thì . Như tiện hơn nhiều. Để bác lưu điện thoại của cháu."

"Cảm ơn cháu nhé, cô gái bụng."

Nhan Yên : "Dạ ạ. Nhà cháu cũng ông bà ngoại, hiểu các cụ hỏi cháu. Người trẻ cũng sẽ già , cháu cũng thể thời đại bỏ phía thôi!"

Ai cũng sẽ già . Những lớn tuổi cũng từng là những trai cô gái trẻ trung, nhiệt huyết. Những trẻ tuổi như chúng , trong tương lai xa, cũng sẽ dần dần dòng chảy vô tình của thời gian cuốn .

Trong thoáng chốc, những học sinh đang xếp hàng bỗng nhiên dâng trào trăm mối cảm xúc.

Thẩm Viên đột nhiên lên tiếng: "Ông bà ơi, cháu đặt một phần xương gà kho, cháu xin biếu ông bà ạ."

Úc Nam Tri và Khâu Khả cũng đồng thanh: "Cháu cũng đặt một phần ạ."

"Cảm ơn các cháu nhé! Đêm nay hai bác đặt , mai thể ăn . Các cháu ăn nhiều , đang tuổi ăn tuổi lớn mà!" Bà cụ mỉm hiền hậu, khóe mắt hằn lên vài nếp nhăn thời gian.

Nhìn theo bóng lưng còng của hai cụ khuất, hàng nhanh chóng khôi phục khí náo nhiệt.

Nhan Yên treo bảng hiệu "Đang kinh doanh", xúm xít bàn tán về mùi thơm khó cưỡng của món xương gà kho, than thở hôm qua chỉ đặt một phần.

Chỉ mười mấy phút , Nhan Yên thông báo: "Xương gà kho hết ạ. Khách hàng mua thể tham gia nhóm chat của , hoặc lưu điện thoại di động của . Đặt tối nay, ngày mai thể đến lấy hàng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-113.html.]

Khi đóng gói đồ ăn cho các khách hàng còn , cô chú ý thấy vài lớn tuổi tham gia nhóm chat của , cũng lưu điện thoại di động. Thật may là hai ông bà cụ hôm nay xuất hiện, nổi bật vấn đề . Nếu , cô sẽ nhận rằng nhiều lớn tuổi cách tham gia các nhóm chat.

Thẩm Viên: "Chị chủ Nhan, em tặng chị một điểm cộng lớn!"

Nhan Yên: "Hả?"

Úc Nam Tri: "Càng lúc càng yêu chị hơn, b.ắ.n tim! ❤️"

Nhan Yên đáp: "Ăn nhiều , chóng lớn. Sau gọi là 'Nam Nam to' mất thôi."

Khâu Khả phía phì thành tiếng: "Cậu đủ 'to lớn' ."

Khách mua xương gà kho chủ yếu vẫn là cư dân gần đó và học sinh. Nhan Yên nhận thấy, những mua xiên cật thỏ và cánh vịt kho cay hôm nay là các khuôn mặt xa lạ. Hỏi mới , hóa là một công ty nào đó đặt hai món cho bữa liên hoan. Họ ăn thấy ngon, nên mới hỏi địa chỉ tìm đến mua.

Công ty liên hoan? Nhan Yên lập tức đoán ngay đó là ai.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Sau khi bán hết bộ đồ kho, Nhan Yên thu dọn quầy hàng, đóng cửa về nhà.

Khi tới bến xe, khóe mắt cô thoáng lướt qua một gương mặt quen thuộc. Cô liếc : Ồ, giỏi thật, sinh viên đại học kinh doanh !

Hôm nay còn ở trạm xe buýt nữa, mà chuyển sang hành nghề ở bên đường cái đối diện. Nhan Yên băng qua đường, tiến thẳng về phía .

Anh đang lười biếng ngáp dài, ngẩng đầu quanh thì vô tình đối diện với Nhan Yên.

(Giọng sinh viên cất lên trong đầu): "Lại là con nữ sát tinh ! Dù cô hóa thành tro, cũng nhận ."

 

Loading...