Tống Thành rời khỏi phòng họp, thấy Lam Thiên đang ở khu tập thể hình, oán giận với : "Ngày nào cũng họp, tháng nào cũng họp, phiền c.h.ế.t ."
Lam Thiên đ.â.m chọc trái tim : "Anh họp cũng gì , bình thường họp ngủ ?"
Tống Thành: "... Không lo , chơi cái gì ?"
Lam Thiên hiện vẻ mặt thành thật: "Ai chơi, đang tập thể hình đó, tập thể hình hiểu ? Cô gái yếu, thể để cho xem thường ."
Tống Thành hừ một tiếng: "Ăn cật thỏ , nếu tới chậm, phần của !"
Nghĩ đến cật thỏ mỹ vị, Lam Thiên lập tức bỏ xuống cục tạ, tập thể hình xong ăn no mới sức để rèn luyện tiếp.
Sau khi kết thúc ngày kinh doanh, Nhan Yên cố ý ghé qua nhà kho trong hẻm để kiểm tra nữa. Tường sạch bong, máy điều hòa lắp đặt. Căn nhà kho trống rỗng, tạo cảm giác khoáng đạt.
Càng càng thích, Nhan Yên quyết định ngày mai tìm nhân viên dọn nhà đến chuyển đồ nghề qua.
Sau khi khóa kỹ cửa cuốn, Nhan Yên đến trạm xe buýt chờ xe.
Một chiếc xe buýt qua khỏi trạm, cô đuổi kịp. Nghe thấy bên cạnh xì xào bàn tán, rằng họ cảm thấy đáng thương và tỏ lòng hảo tâm.
Nhìn theo ánh mắt của bọn họ, Nhan Yên nhíu mày.
Cô thị lực vô cùng , thoáng cái trông thấy cách bến xe một xa, một nam sinh viên đại học khuôn mặt tang thương, đeo cặp sách, hai đầu gối quỳ xuống đất, mặt dùng phấn mấy dòng chữ.
Nói chung là ngoài trộm bóp tiền, cơm ăn, nước uống, bụng đói, khẩn cầu các cô chú, chị ngang qua tiếp tế cho một ít tiền mua cơm.
là kẻ lừa đảo! Nhan Yên lập tức xác nhận.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Người thực sự đói chỉ xin đồ ăn để lấp bụng, chứ gì ai chỉ định xin tiền?
Nhìn mặt mày hồng hào, từ tướng mạo suy , giống cả ngày ăn uống.
Chiếc xe tiếp theo còn 15 phút nữa mới tới, ngược nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi. Nhan Yên quanh một vòng, tìm một tiệm bánh bao ở ven đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-108.html.]
"Chào , bán bánh màn thầu ?"
Chủ quán: "Có chứ. Bánh màn thầu bán xốp ngọt, cô mấy cái?"
Nhan Yên: " bánh màn thầu xốp ngon, loại mùi vị, nhưng nhiều bánh."
Loại bánh mềm xốp ngon miệng, . Tuyệt đối thể để cho tên nếm mùi vị ngọt ngào.
Ông chủ lập tức hiểu ý: "À, cô mua bánh , chỗ cũng ."
Nhan Yên hào phóng: “Cho mười cái bánh , và một chai nước khoáng loại rẻ nhất."
"Nam sinh viên đại học" quỳ gối vỉa hè. Hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua, mới nhận vỏn vẹn một trăm đồng.
(Bánh : loại bánh màn thầu truyền thống, nhân, vị, thường dùng để ăn kèm với thức ăn mặn).
"Vừa nãy tên nghèo rớt mồng tơi đưa đúng một đồng xu, coi là ăn mày chắc? Thật đ.ấ.m cho một phát! Haiz, giờ thì hết , ai cũng lạnh lùng vô tình, chẳng còn tí lòng trắc ẩn nào."
Cay cú thật. Thôi, trưa nay ăn cơm thịt nướng khá ngon, lát nữa chỗ đó ăn tiếp mới .
Những suy nghĩ hỗn loạn lướt qua trong đầu, gã chỉ thể gửi gắm hy vọng việc gặp mấy kẻ ngốc nghếch chịu chi tiền tài trợ hậu hĩnh cho .
Đột nhiên, một bóng đen che phủ đỉnh đầu. Chẳng lẽ trời sắp mưa?
Gã đàn ông tò mò ngẩng đầu, thấy một cô gái trẻ, mặt trái xoan, đôi mắt to tròn lấp lánh, dung mạo đẽ. Vừa thấy loại ngây thơ, dễ lừa gạt.
Đằng nào cô cũng sẽ mấy gã đàn ông khác lừa, chi bằng để lừa , coi như nộp học phí : "Em gái xinh ơi, đói, khát cả ngày , em thể cho ít tiền mua đồ ăn thức uống ?"
Nhan Yên híp cả mắt, đôi mắt cong cong như vành trăng khuyết: "Anh trai ơi, thật sự đói, thật sự ăn, uống nước lắm đúng ?"
A, con bé ngốc mắc bẫy .
Gã đàn ông gật đầu, lộ vẻ mặt vô cùng đáng thương: " , bây giờ thức ăn nhanh đắt c.h.ế.t, tốn mấy chục tệ. Ví tiền của trộm, tiền mua cơm ăn."